Bạn đang đọc Quốc Sắc Kiều Phi – Chương 12: Đến Cửa Từ Hôn
CHƯƠNG 12: ĐẾN CỬA TỪ HÔN
Editor: Luna Huang
Sau giờ ngọ không lâu, Mục Trần Tiêu nhận được bẩm báo của Úc Khoảnh: “Công tử, cô nãi nãi người, bảo là muốn bào diễn võ trường.”
Mục Trần Tiêu đảo quyển sách trên tay, rũ đôi mắt gật đầu: “Ân.”
Trong lòng Úc Khoảnh khó chịu, diễn võ trường là địa phương công tử thích nhất, hôm nay cũng không thèm để ý sao?
Hứa Vân Noãn để Mộ Vũ và Hàn Yên dọn một rương của nàng tới, dường như bảo bối mở ra, lộ ra rất nhiều túi nhỏ bên trong.
“Tiểu thư, đây là cái gì?”
“Hạt giống.”
“Hạt giống?”
“Ân.” Hứa Vân Noãn không có nhiều lời, trực tiếp mang theo một túi hạt giống ra cửa.
Vẫn bận rộn đến tối, lúc này mới mới thỏa mãn vỗ tay một cái.
Mộ Vũ và Hàn Yên đứng ở bên cạnh diễn võ trường, thần sắc ngơ ngác nhìn diễn võ trường bị lật tung, gieo hết: “Tiểu thư, người cực khổ rồi.”
Ai có thể nghĩ tới nhìn tiểu thư xinh đẹp kiều kiều, làm việc nhà nông dĩ nhiên còn thành thạo hơn nhưng người xuất thân nghèo khó như các nàng, còn có Đại Ngưu và Nhị Hắc, giúp việc cũng nghiêm túc, ngược lại hai người bọn họ, luôn luôn tay chân lóng ngóng.
Hứa Vân Noãn sờ sờ sừng của Đại Ngưu, vô cùng thân thiết nói: “Đa tạ Đại Ngưu, ngày hôm nay cực khổ, hai ngày nữa tìm thêm hai con trợ giúp các ngươi.” Hai con ngựa thất kinh cũng không biết bị điều giáo như thế nào, làm chuyện sai lầm, tổng yếu nên phạt cho hối cải.
Mục Thiên Trù đi tìm hai đồng liêu trở về, chợt nghe Chu quản gia nói chuyện diễn võ trường, cũng không để ở trong lòng, chỉ dặn dò để cho người chú ý nhiều, để Hứa Vân Noãn chơi vui vẻ.
Ngày thứ hai, Hứa Vân Noãn tinh thần sáng láng rời giường, thật cao hứng đi một vòng diễn võ trường, sau đó thay xong y phục an tâm chờ.
Nàng muốn tìm phiền phức cho Chu gia, nhưng là lo lắng cảm thụ của Mục gia, hôm qua Chu gia khinh người quá đáng nàng giúp đỡ xuất đầu không thành vấn đề, nhưng nếu là đi Chu gia từ hôn, nhất định phải được Mục gia ủng hộ.
Cũng không lâu lắm, Mục Thiên Trù cũng tìm tới.
Trong lòng Hứa Vân Noãn buông lỏng: “Ca ca thế nào sáng sớm đã tới rồi?”
“Vân Noãn, hôm nay là có một việc yêu cầu ngươi hỗ trợ, Chu gia bên kia. . .ta thỉnh ngươi giúp một tay đi từ hôn!” Tâm tư Mục Thiên Trù sắc bén, tâm tư của Chu gia hắn sớm đã minh bạch, ngay từ đầu rất là phẫn nộ, nhưng sau này ngẫm lại Trần Tiêu đã phế đi, Chu Ngọc Nghiên muốn chu toàn danh tiếng cũng không gì đáng trách, đơn giản thành toàn nàng cũng không sao.
Nhưng Chu gia vũ nhục Mục gia còn chưa tính, nhưng nàng không nên khi dễ Vân Noãn!
Đây là ký thác duy nhất của ba vị lão gia tử, nếu là hắn chiếu cố không tốt, coi như là xuống đất thỉnh tội cũng không có mặt mũi!
“Ca ca yên tâm, Chu gia giao cho ta là được.” Hứa Vân Noãn trịnh trọng gật đầu, giờ khắc nàytrong lòng mới hoàn toàn tiếp nhận người Mục gia.
Vọng Thư Uyển.com
Tuy rằng bối phận nàng cao, thế nhưng tuổi còn nhỏ, thân phận địa vị của Mục Thiên Trù hoàn toàn có thể ủy thác một vị nữ quyến càng thêm có tiếng đi từ hôn, nhưng hắn lại giao cho nàng, chính là giữ gìn mặt mũi của nàng, càng để cho người Chu gia biết, nàng là cô nãi nãi Mục gia thừa nhận, sau khi ra cửa đại biểu lời nói quyền hành của Mục gia!
Mục Thiên Trù lo lắng, hận không thể đưa ba trăm hộ vệ trong phủ đều cho Hứa Vân Noãn mang theo.
Hôm qua Chu Ngọc Nghiên hồi phủ liền giận dữ, sau đó ôm mẫu thân Ngô thị khóc rống không ngừng.
Ngô thị nghe xong sự tình từ đầu đến cuối, vừa tức giận Chu Ngọc Nghiên tự chủ trương, vừa hận Hứa Vân Noãn.
Cái gì cô nãi nãi Mục gia, bất quá là một nha đầu thô bỉ hương dã, dĩ nhiên cũng dám chưởng quặc nữ nhi của nàng, quả thực ăn hùng tâm báo tử đảm!
Bất quá, lúc này từ hôn rốt cuộc là Chu gia đuối lý, nàng đang nghĩ ngợi qua hai ngày nữa trấn an Mục gia một chút, chợt nghe hạ nhân nói Hứa Vân Noãn đến cửa.
Mày liễu của Ngô thị dựng thẳng, nâng chung trà lên không nhanh không chậm uống một ngụm: “Chu gia không có thể a mèo a cẩu gì cũng có thể vào thế được, cứ nói thân thể thì nói ta hôm nay không khỏe, để cho nàng chờ ở ngoài cửa!”
Mục gia đều bị thánh thượng triệt để chán ghét mà vứt bỏ, chết thì chết, tàn thì tàn, còn tưởng là chiến thần song hầu sao!
Thứ gì thế!
“Vâng!”
Thần sắc của Mộ Vũ và Hàn Yên khẩn trương: “Tiểu thư, chúng ta tới từ hôn thực sự không có chuyện gì sao?”
“Làm tặc cũng yên tâm thoải mái, chúng ta có gì phải sợ?” Hứa Vân Noãn nhẹ nhàng chớp mắt, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu Chu gia treo thật cao.
Thượng thư phủ. . .
Một tặc tử vong ân phụ nghĩa, có tư cách gì ngồi thượng thư vị cao?
Đại gia gia, sổ sách ngươi viết Chu gia lão gia tử đoan chính hại chết ba mươi hai người của Hứa gia, đạp thi cốt Hứa gia bước ra trước, hôm nay ta đến thu chút lợi tức trước!
Một bà tử đi ra, khinh miệt nhìn Hứa Vân Noãn, cười lạnh nói: “Thân thể phu nhân chúng ta không khỏe, các ngươi chờ đi.”