Quẹo Cua Đụng Phải Quỷ Lưu Manh

Chương 20


Đọc truyện Quẹo Cua Đụng Phải Quỷ Lưu Manh – Chương 20

“Làm sao mà cậu không nói trước với tớ một tiếng. . . . . .”

Một chút tâm lí chuẩn bị cô cũng không có.

“Cũng không phải là bắt cậu phải ngay lập tức kết hôn với anh ta, biết thêm bạn bè cũng không có gì không tốt.”

Cô vốn định giới thiệu bạn tốt Phàm Tề cho Nhạc Nhạc biết, nhưng mà nghĩ đến tính tình ghê tởm của tên kia, vẫn là thôi đi.

“Nói không chừng anh ta chính là người đàn ông định mệnh của đời cậu đấy.”

“Hiện tại tớ không muốn nói chuyện tình cảm. . . . . .”

Có cái gì không đúng! Sắc Hoa nghi ngờ nhìn cô,

“Có phải cậu có bí mật không có nói cho tớ đúng không?”

“Tớ làm gì có cái gì bí mật!”

Cô nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác,

“Chúng ta đi ra ngoài đi, khiến Giang tiên sinh đợi quá lâu không tiện.”

Sắc Hoa không tiếp tục vội vã hỏi tiếp.

Họ trở lại chỗ ngồi, cà phê cùng nhân kem cũng đã đưa tới.

Ba người cứ như vậy vừa uống cà phê, thưởng thức nhân kem thơm ngon, vừa tán gẫu.

“Linh . . . . . .”

Điện thoại di động đặt trong túi xách của Hoàng Nhạc Nhạc chợt vang lên.

Giang Hàn Văn lễ phép dừng lại, để cho cô nghe điện thoại.

Cô lấy điện thoại từ trong túi ra, màn hình hiển thị cuộc gọi tới là Tịch Hoa Nguyệt.

Nhấn nút từ chối cuộc gọi, cô để điện thoại trở về chỗ cũ.


Sắc Hoa tò mò,

“Ai gọi cho cậu vậy? Tại sao không nhận?”

“Gọi nhầm điện thoại.”

Cô úp úp mở mở cho qua.

Nhưng, tiếng chuông rất nhanh lại vang lên.

“Linh. . . . . .”

Cô lại nhấn tắt.

Sắc Hoa chau chau mày,

“Lại nhầm hay sao?”

“Ừ.”

Hoàng Nhạc Nhạc đáp một tiếng.

Điện thoại di động còn không kịp bỏ vào trong túi xách, tiếng chuông vang lên.

“Làm gì có người nào gọi nhầm điện thoại nhiều lần như vậy?”

Sắc hoa nhanh tay lẹ mắt cướp lấy điện thoại,

“Tớ nhận, nói đối phương không cần gọi lại làm phiền cậu.”

Hoàng Nhạc Nhạc sợ hãi thốt lên,

“Đừng nhận!”

Tịch Hoa Nguyệt. . . . . . Cái tên này quen quen! Nghe qua, xem qua ở nơi nào nhỉ? Sắc Hoa không nhận điện thoại, chỉ nhìn rõ ràng tên người gọi tới.

Số điện thoại có trong danh bạ, chắc chắn là người quen.

Hoàng Nhạc Nhạc cướp lại điện thoại di động, tắt máy, không nhận cuộc gọi.

“Tịch Hoa Nguyệt là ai ? Tại sao cậu không nhận điện thoại của anh ta?”

Sắc Hoa thể hiện tư thế nghiêm hình ép cung muốn tra ra.

“Anh ta. . . . . .”

Hoàng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy đau đầu nhức óc.

“Tịch Hoa Nguyệt. . . . . .”

Giang Hàn Văn trầm ngâm,

“Tôi nhớ không lầm, CEO mới nhận chức hình như gọi là Tịch Hoa Nguyệt.”

Không thể nào chỉ là đúng dịp trùng tên trùng họ.

Sắc Hoa bừng tỉnh hiểu ra,

“Không sai, anh ta chính là CEO mới nhận chức.”

Nhạc Nhạc chỉ là một nhân viên nho nhỏ của bộ hành chính, sao lại tiếp xúc qua lại với CEO?


Quả nhiên Nhạc Nhạc có bí mật không nói cho cô.

“Cậu muốn tự mình thừa nhận hay là muốn tớ bức cung?”

Thời đại dân chủ, cô cho Nhạc Nhạc hai cơ hội chọn lựa.

Cô và Tịch Hoa Nguyệt bây giờ chẳng có gì cả,

“Muốn thừa nhận cái gì?”

“Được rồi, này ——”

Sắc Hoa chợt nhìn thấy một người đàn ông tuấn dật xuất chúng, phong độ hiên ngang thẳng tắp đi tới vị trí của bọn họ, gương mặt tuấn mĩ bị bao phủ một mảnh u ám.

Cô dám cam đoan, tối tăm trên mặt anh ta 100% là ghen tỵ.

“Sắc Sắc?”

Thế nào mà đột nhiên ngu người ra vậy? Hoàng Nhạc Nhạc nghi hoặc theo tầm mắt của cô quay lại nhìn, ngạc nhiên hít vào một hơi.

“Ách!”

Tại sao anh ta lại ở chỗ này?

Đáy mắt Sắc Hoa lặng lẽ sáng lên một đám ánh sáng.

“Cô ở nơi này làm cái gì?”

Hai mắt Tịch Hoa Nguyệt quét qua hai người khác.

Ha ha. . . . . . Ánh mắt kia đâm vào rất . . . ! Sắc Hoa cười hì hì nói:

“Tôi muốn giới thiệu bạn trai cho Nhạc Nhạc.”

“Cô ấy không cần.”

Giọng điệu của anh chua như là ngã vào trong vại dấm.

“Chúng ta cần nói chuyện một chút.”

Tịch Hoa Nguyệt đưa tay giữ chặt tay Hoàng Nhạc Nhạc.

Mặc dù cô khẳng định 99% người có tướng mạo tuấn mỹ không thua với ông xã chính là Tịch Hoa Nguyệt, nhưng vẫn hỏi một tiếng.

“Anh là?”


“Tịch Hoa Nguyệt.”

Quả nhiên, Sắc Hoa búng ngón tay.

“Chúng ta không có gì để nói, buông tôi ra!”

Hoàng Nhạc Nhạc không cách nào tránh thoát, chỉ có thể thân bất do kỷ* đi theo anh tới cửa nhà hàng.

*thân bất do kỷ: có những chuyện mình không muốn làm mà vẫn phải làm vì nhiều lí do khách quan như hoàn cảnh,….

Cô vậy mà định qua lại với người đàn ông khác! Chỉ nghĩ thôi, Tịch Hoa Nguyệt cũng cực kì buồn bực.

“Sắc Sắc. . . . . .”

Hoàng Nhạc Nhạc quay đầu lại cầu cứu Sắc Hoa.

Giang Hàn Văn ở bên thu hồi ánh mắt, ung dung hỏi:

“Cô không đi cứu cô ấy à?”

Sắc Hoa thương thì có thương nhưng không giúp được gì, cười cười, nhún nhún vai, trơ mắt nhìn cô bị Tịch Hoa Nguyệt mang đi.

“Chuyện của bọn họ để cho chính bọn họ tự đi giải quyết.”

Ai bảo cô ấy không có suy nghĩ như vậy, cùng CEO mới nhận chức cọ sát ra tia lửa như thế mà vẫn giữ bí mật với cô, hừ hừ, thế mà tính là bạn tốt sao!

“Xin lỗi xin lỗi, tôi thật sự không biết Nhạc Nhạc đã có đối tượng.”

Anh lơ đễnh,

“Tôi hiểu.”

“Ừ. . . . . . Hôm nào tôi lại giới thiệu những cô gái khác cho anh nhé.”

Cô lại muốn nhân thể đập anh một gậy trúc giang, vì lợi ích cho các bạn nhỏ ở cô nhi viện đây, Giang Hàn Văn cười cười, từ chối cho ý kiến.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.