Đọc truyện Quẹo Cua Đụng Phải Quỷ Lưu Manh – Chương 10
Khẳng định hiện tại anh đang rất muốn thoát khỏi cô, sau đó từ nay về sau phủi sạch mọi quan hệ với cô! Hoàng Nhạc Nhạc càng nghĩ càng ảo não thêm.
Đột nhiên, một tiếng vang nhỏ xíu truyền đến, cắt đứt nỗi hối tiếc và tự chán ghét bản thân của cô.
Ah? Cô nghi ngờ, khóe mắt thoáng nhìn, ngạc nhiên phát hiện Tịch Hoa Nguyệt đang —— cười.
“Ha ha. . . . . . Cô có vẻ quá mơ hồ rồi đấy nhỉ?”
Cứ nghĩ tới nhân viên siêu thị sững sờ, nét mặt không biết làm thế nào cùng với vẻ mặt vô tội và áy náy của Hoàng Nhạc Nhạc, anh liền không nhịn được cười.
Anh chưa từng thấy ai giống như cô không lý do tạo ra một màn hỗn loạn tưng bừng như vậy, chuyện này . . . . . . Cũng chỉ có thể nói cô có thiên phú dị bẩm thôi.
“Cũng không phải là cố ý. . . . . .”
Ánh mắt của cô rất buồn bã,
“Tôi đã rất đáng thương, anh còn cười tôi!”
“Cũng bởi vì không phải cô cố ý, cho nên mới càng làm cho người xem thấy rất đáng kinh ngạc.”
Khóe miệng của anh không che giấu được nụ cười vui vẻ tràn lan.
Cô gượng cười tự giễu,
“Tôi rất vui vì tình cảnh đau khổ của tôi là trò giải trí cho anh.”
Anh cưng chiều đưa tay vuốt vuốt tóc cô, rất có tình nghĩa đề nghị,
“Về sau chúng ta sẽ không trở lại siêu thị đã hại cô lúng túng này, ok?”
Cái này chính là giọng điệu dỗ con nít sao! Quá miễn cưỡng rồi.
“Hoàng Nhạc Nhạc!”
Cô nghe tiếng quay đầu lại, là Tiểu Huệ cùng phòng hành chính.
“Thật sự là cô à? Tôi còn tưởng rằng tôi nhìn lầm ! CEO Tịch.”
Tiểu Huệ cười đến mức quá hiền hòa, ánh mắt thâm trầm đi tới đi lui giữa hai người, giống như đang tìm tòi xoi mói gì đó.
Tay Hoàng Nhạc Nhạc lập tức buông vạt áo vẫn đang lôi kéo anh,
“Tôi tới mua một ít đồ vật. . . . . .”
Thật ra thì cô rất muốn làm như không nhìn thấy Tiểu Huệ, xoay người rời đi.
Tịch Hoa Nguyệt chỉ gật đầu một cái, anh nhận ra cô gái này, cô là một trong những người gây khó dễ, sửa trị Hoàng Nhạc Nhạc trong công việc.
“Cô và CEO cùng đi dạo sao?”
Giọng điệu của cô giống như đang nói chuyện phiếm, ánh mắt lại giống như ra đa càn quét, không buông tha bất kỳ một cái dấu vết khả nghi nào.
“Tôi . . . . . .”
Nhất thời Hoàng Nhạc Nhạc không biết trả lời như thế nào.
Tiểu Huệ len lén liếc về phía trong xe đẩy —— đều là mua một chút đồ trong nhà, đồ ăn nhanh, lương khô, Hoàng Nhạc Nhạc không thể nào thật sự có quan hệ cùng CEO Tịch, ở chung ư, cô không tin, cô thử thăm dò:
“Chút nữa cũng sẽ cùng nhau về nhà sao?”
“Không có, là bởi vì tuần trước tôi gặp phải. . . . . .”
Hoàng Nhạc Nhạc muốn giải thích.
Tịch Hoa Nguyệt lạnh giọng chen vào nói.
“Chúng tôi có cần đem lịch trình nhóm cho cô, xin phép cô hay không?”
Lời nói của anh có thể đâm người đấy.
“Cái gì? Đương, đương nhiên là không cần . . . . . .”
Phát hiện ra được giọng điệu lạnh lẽo lộ ra vẻ không vui của CEO, cô khó tránh khỏi chậm chạp đến mức không thể cứu được.
“Tôi chỉ tình cờ hỏi một chút, không có ý gì khác, tôi . . . . tôi còn có việc, đi trước, bái bai.”
“Bái bai.”
Hoàng Nhạc Nhạc lúng ta lúng túng lên tiếng, ngơ ngác nhìn bóng dáng vội vã của Tiểu Huệ nhanh chóng biến mất ngoài tầm mắt của cô, mới ngoái đầu nhìn lại.
“Hoa Nguyệt?”
Hình như anh đối với tiểu Huệ không quá thân thiện!
“Không phải là cô còn muốn mua giấy vệ sinh và sữa tắm sao?”
Nụ cười sâu lại trở về khóe miệng của anh.
Nhìn anh mỉm cười thanh nhã mê người, cô không nhịn được hoang mang, dường như mới lúc nãy anh ta lạnh lùng bức người là ảo giác rồi.
“Ừ. . . . . .”
Cô lơ đãng trả lời.
“Hoàng Nhạc Nhạc.”
Anh buồn cười nhìn cô hoang mang đi tới một đống đóng lon thức uống vận động khác, tốt bụng lên tiếng gọi cô lại.
“Cái gì?”
Cô dừng lại, quay đầu.
“Nếu như cô tiếp tục đi tới trước, không chỉ phải bỏ tiền ra mua một đống đồ uống, uống đến rút gân cũng uống không xong, mà còn có thể bị đuổi ra ngoài.”
Hoàng Nhạc Nhạc phục hồi lại tinh thần, rõ ràng phát hiện chân của mình chỉ cần đi lên trước 10 cm nữa sẽ đá ngã một đống lon thức uống vận động, cô sợ hãi toát mồ hôi lạnh cả người, đặng đặng đặng liền lùi lại vài bước, vô tình va vào trong lồng ngực ấm áp rộng rãi của Tịch Hoa Nguyệt.
Nhuyễn ngọc ôn hương* ôm vào trong lòng, món quà đáp lễ này anh rất thích.
*Nhuyễn ngọc ôn hương: miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp
Lòng cô vẫn còn sợ hãi oán trách,
“Sao anh không nói cho tôi biết sớm hơn một chút chứ!”
“Lúc nào nói không quan trọng, chỉ cần cô không có đá ngã là được.”
Anh không có ý định nhắc nhở cô —— việc cô đang trong lồng ngực anh.
Anh nói như vậy cũng không sai, hơn nữa anh cũng vừa cứu cô một lần.
“Cám ơn anh gọi tôi lại, không cho tôi đá một ít đống đồ uống vận động.”
Chỉ cần tưởng tượng thôi là cô tê dại da đầu rồi . . . . . . Đợi đã nào . . . ! Tại sao bên eo của cô có cảm giác nóng lên? Hoàng Nhạc Nhạc cúi đầu xem xét, phát hiện một cánh tay vòng qua eo của cô, sau lưng cô dựa sát một cái ngực rộng, bền chắc ——
Tịch Hoa Nguyệt . . . . . . Anh anh anh ôm lấy cô!
Cô xấu hổ xoay người đẩy anh ra, lui về phía sau, nhưng gót chân tựa như đụng phải cái gì.
Lạch cạch leng keng, đông đông đông âm thanh vang trời, lon thức uống đóng hộp xếp thành một cái thành nhỏ trong nháy mắt sụp đổ, lăn lộn xộn đầy sàn.
Giờ phút này trên mặt Hoàng Nhạc Nhạc chạy đầy vạch đen, ai tới một đao bổ đôi cô ra thôi.
Tịch Hoa Nguyệt nhìn cảnh tượng bi thảm, hỗn loạn, tưng bừng trước mặt, quả thật sững sờ. Trừ ý trời, anh còn có thể nói gì!
— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— ——–
Sáng sớm, Tịch Hoa Nguyệt đã đến văn phòng quản lý của bộ phận hành chính, xuyên qua cửa chớp khép nửa chú ý tình hình toàn bộ nhân viên phòng hành chính ở trong phòng làm việc, từ đầu đến cuối không nói một câu.
Mồ hôi lạnh lớn chừng hạt đậu tự động từ cái trán của giám đốc phòng hành chính nhỏ giọt lăn xuống, một lòng như muốn từ trong cổ họng nhảy ra.
Anh ta hoàn toàn không tại sao CEO lại tới nơi này, chẳng lẽ, sẽ không phải là tới tuyên bố tử hình anh chứ?
Anh vẫn luôn rất cố gắng làm việc, trời cao cũng sẽ không đối với anh tàn nhẫn như vậy đâu!
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong lòng anh sợ hãi cùng lo lắng theo cấp số nhân nhanh chóng tăng lên, áp lực nặng trịch đè trên lồng ngực của anh, làm cho anh không cách nào thở dốc.
Giám đốc bộ phận hành chính đau khổ hơn một giờ, quyết định đổi bị động làm chủ động, nếu không cho dù anh không có bị CEO tuyên bố tử hình, cũng sẽ bởi vì trái tim không chịu nổi gánh nặng mà chết không kịp ngáp*.
*chết không kịp ngáp: nguyên văn là chết bất đắc kì tử 😀
“Xin hỏi —— CEO Tịch có phải có dặn dò gì hay không?”
“Anh đi làm chuyện của anh, làm như tôi không tồn tại.”
Tịch Hoa Nguyệt không quay đầu lại.
Người lãnh đạo trực tiếp đang ở bên trong phòng làm việc của mình, anh làm sao mà có biện pháp coi sếp như không tồn tại, thần kinh của anh không có lớn như vậy.
Chỉ là, tốt nhất anh vẫn không nên làm trái với mệnh lệnh của cấp trên.
“Vâng”
Mối quan hệ của cô hình như . . . . . . Không tốt chút nào, anh ở đây đã hơn một giờ, cô vẫn luôn rất nghiêm túc làm chuyện của mình.
Những người khác cũng không nói chuyện với cô.
Cho dù không có cách nào chuyên tâm làm việc, ít nhất cũng phải giả vờ giả vịt, giám đốc bộ phận hành chính quay trở lại chỗ ngồi của anh, vừa mới cầm một phần hồ sơ lên để xem, lại nghe thấy âm thanh.
Thật giống như cô đã bị cô lập rồi.
“Cái tình hình này kéo dài đã bao lâu?”
Tịch Hoa Nguyệt đột nhiên hỏi.
Giám đốc bộ phận hành chính vội vàng đứng dậy, đi tới bên cạnh,
“Tình hình gì?”
Tầm mắt của anh ta lượn một vòng, tất cả mọi người đang làm việc mà, có chỗ nào không ổn sao?
Tịch Hoa Nguyệt chỉ ra,
“Hoàng Nhạc Nhạc bị cô lập.”
Không có người nào nói chuyện cùng cô.
Hoàng, Nhạc Nhạc?
CEO là tới nhìn Hoàng Nhạc Nhạc đấy!
“Ba bốn tháng rồi. . . . . .”
Anh ta len lén dò xét Tịch Hoa Nguyệt.
“Hình như là từ lúc CEO tới đảm nhiệm chức vụ, cũng là ngày đầu bắt đầu giai đoạn ấy ——”