Đọc truyện Quế Cung – Chương 19
Trước kia, trong khu
rừng tối mù, nàng cũng từng múa may, lúc đó Tây Môn Phiêu Tuyết chỉ cảm
thấy nàng đang phát bệnh, thế nhưng giờ nàng níu cột trúc uốn éo qua
lại, chàng cứ cảm thấy khí huyết rạo rực. Có điều, dù rạo rực đến mấy,
cũng không thể biểu hiện ra ngoài. Chàng là ai chứ, là Tây Môn Tam thiếu gia ngọc thụ lâm phong, khí độ phi phàm, thế nên sao có thể thất lễ chỉ vì nữ sắc? Nghĩ vậy dù Tây Môn Phiêu Tuyết chăm chú nhìn cặp đùi trắng nõn, thon dài tuyệt đẹp nhưng bề ngoài vẫn nhất định giả bộ bình thản
như không.
Nam Cung Cửu vừa hát vừa nhảy, lại còn phải nháy mắt
đưa tình, nhẹ nhàng tiến tới bên chàng, rút chiếc khăn tay, nhẹ lau đi
mồ hôi lấm tấm trên trán chàng, lau từ trán xuống gò má, từ gò má xuống
cằm. Đôi mày lá liễu, cặp mắt đào hoa, chiếc mũi thẳng dài, làn da trắng trẻo, đôi môi hồng thắm, hơi thở ấm nóng không ngừng phả lên cổ nàng.
Nam Cung Cửu phát hiện phu quân mỹ nam của nàng thực sự quá mức quyến
rũ, thế là trong vô thức cúi đầu nhẹ nhàng trao chàng nụ hôn.
Đây không phải lần đầu tiên, nhưng lại là lần khiến trái tim nàng rung động nhất, bởi vì đôi môi của nàng đã có chút cảm giác dị thường. Nam Cung
Cửu kích động, hô vang trong lòng, Tây Môn Phun Huyết rốt cuộc cũng có
phản ứng với phụ nữ rồi! Nàng vốn định tiếp tục tấn công, ai ngờ chỉ
trong khoảnh khắc, nàng đã bị ép dưới thân người Tây Môn Phiêu Tuyết,
đón nhận chiếc hôn mãnh liệt khiến người ta muốn nghẹn thở thở.
Này này, không được như vậy, tại sao mọi thứ lại ngược hết cả rồi? Nam Cung Cửu phản kháng một lúc nhưng tất cả đều vô hiệu. Nam Cung Cửu đầu óc
trống rỗng, chẳng nghĩ được gì, không còn chủ kiến. Xem ra thì hình như, có lẽ, hoặc là… Tây Môn Phun Huyết sắp phản công rồi!
Vành tai
đột nhiên nóng rực, Nam Cung Cửu chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, chẳng
còn sức phản kháng. Ngửi thấy mùi hương trầm, thoang thoảng bay ra từ
mái tóc Tây Môn Phiêu Tuyết. Nàng mê mê man man, nhớ lại bát canh thập
toàn đại bổ của Tây Môn Phiêu Tuyết lại cảm thấy bản thân mình sắp bị
chiếm đoạt. Chính lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền vào tiếng gọi cửa
dồn dập, tiếp đó là tiếng gọi của Tiểu Tứ “Thiếu gia, thiếu gia, Bắc
Đường Kính và Yến Nam Phi vừa nhập cốc.”
Tiếng gọi của Tiểu Tứ và nội dung thông báo chẳng khác nào tiếng sấm dữ dội khiến hai người đang ý loạn tình mê bừng tỉnh. Nàng nhìn chàng, chàng nhìn lại nàng, sau
cùng hổn hển thốt lên “Tỷ tỷ Kính Tử” “Chị dâu?”
Nam Cung Cửu đá
Tây Môn Phiêu Tuyết ra, tóm chặt lấy phần y phục suýt nữa bị xé rách,
hãi hùng lên tiếng “Còn tưởng chàng là quân tử, không loạn trước nữ sắc, thì ra cũng thuần thục lắm.”
“Nàng đang nói cái gì?” Tây Môn Phiêu Tuyết bị nàng đá một cước, nói “Quân tử gì chứ? Thuần thục gì chứ?”
Nam Cung Cửu phủi hai bàn tay vào nhau, hung thần ác sát đáp lại “Chàng nói xem, chàng đã từng ngủ với bao nhiêu phụ nữ rồi?”
“Nàng! Nàng…” Tây Môn Phiêu Tuyết lại tức đến độ không nói nên lời, hỏi vặn
“Vậy nàng đã múa cột trúc cho bao nhiêu đàn ông xem rồi?”
Nam Cung Cửu hất cao cằm, quay đầu không thèm để tâm đến Tây Môn Phiêu Tuyết nữa.
Tây Môn Phiêu Tuyết thấy vậy nhặt y phục rồi nhanh chóng phi ra ngoài.
Ngoài thành, Tây Môn Phiêu Tuyết dẫn theo một đội người đi nghênh ngang, Nam Cung Cửu muốn xem nào nhiệt cũng theo sát bên cạnh.
Lúc hai người đi đầu cầm đèn lồng tiến vào trong rừng, trông chẳng khác nào đang dùng ngọn lửa quỷ dữ. Tây Môn Phiêu Tuyết đi giữa đoàn người, y
phục đỏ rực khuôn mặt dưới ánh sáng âm bỗng trắng nhợt. Nam Cung Cửu run rẩy đi phía sau Tây Môn Phiêu Tuyết, thi thoảng lại ngó trái ngó phải.
Tại sao càng nhìn nàng lại càng cảm thấy con đường này giống như đi
xuống suối vàng thế chứ? Phái trước có tiểu quỷ dẫn đường, ở giữa con có một vị Diêm Vương.
Nam Cung Cửu bỗng giẫm phải một thứ gì đó mềm nhũn, phát ra tiếng động kì lạ, Nam Cung Cửu sợ hãi nhảy lên thét lớn
“Ôi ma, ôi ma!” Nàng vừa nhảy vừa chạy, khiến cả đội ngũ đều hỗn loạn cả lên. Tây Môn Phiêu Tuyết nhanh tay tóm chặt lấy nàng, nghiêm trang nói
“Đừng kêu nữa, cẩn thận không lại gọi sói dữ đến giờ.’
Nam Cung
Cửu nghe vậy tức thì im bặt, liếc mắt thấy một thân cây gần đó, thấy một đôi mắt màu xanh lục, liền che mặt rên rỉ “Ta không đi nữa đâu, ta quay về đợi mọi người.”
Khuôn mặt Tây Môn Phiêu Tuyết có phần chế giễu, cười nói “Một mình nàng quay về?”
“Chuyện này…” Nam Cung Cửu tóm chặt cánh tay Tây Môn Phiêu Tuyết, lại nói “Vậy ta nhắm mắt lại đi.”
Cả đoàn người tiếp tục tiến lên phía trước, Tây Môn Phiêu Tuyết nhìn bộ
dạng Nam Cung Cửu chỉ thấy buồn cười “Lần trước lúc nhập cốc nàng còn
dám một mình theo đuôi phía sau, lần này sao lại chẳng dám mở mắt ra
thế?”
“Vì lúc đó ta tưởng đó chỉ là khu rừng bình thường, ai biết được nơi này có cây độc, chướng khí lại còn có cả lang sói.”
“Lẽ nào nàng nhắm mắt lại thì sẽ không có nữa sao?”
“Ít nhất thì ta cũng không nhìn thấy… Như vậy sẽ không còn sợ hãi.” Nam Cung Cửu run run đưa lời.
Khu rừng được bố trí rất kì dị, người bình thường tiến vào nhẹ thì bị lạc,
nặng thì mất mạng. Tám năm trước, vì muốn cứu tính mạng của Đông Phương
Huyền Dạ, Bắc Đường Kính từng to gan xâm nhập vào Vạn Hoa Cốc, không
biết là nàng phản ứng nhanh nhẹn hay là mạng của hai người lớn. Nàng
chính là người duy nhất không cần người dẫn đường có thể nhập Vạn Hoa
Cốc một cách thuận lợi trong cả trăm năm nay.
Thực ra ban đêm
nhập cốc dễ dàng hơn ban ngày, đây chính là điều mà Bắc Đường Kính ngộ
ra sau một ngày một đêm lần mò trong khu rừng. Ban ngày nhiều sương,
chẳng nhìn rõ được vị trí của mặt trời, ban đêm trong trẻo, trăng sao
đầy trời đều có thể làm ngọn đèn chỉ đường. Đường núi hiểm trở, bọn họ
đành phải bỏ xe ngựa lại. Bắc Đường Kính đi phía trước thăm dò, Yến Nam
Phi cõng Kim Tà theo sau. Họ vốn định đợi Đông Phương Huyền Dạ rồi cùng
nhập cốc, thế nhưng thương thế của Kim Tà nghiêm trọng, e rằng không thể chờ thêm được nữa.
Ánh sáng từ xa truyền lại, là đom đóm hya là
quỷ lửa? Những thứ này đều không đáng lo, sợ nhất chính là gặp đám dã
thú hung tợn, Bắc Đường Kính vội châm thuốc, với ánh sáng này tin chắc
dã thú sẽ không dám lại gần.
Không lâu sau Tây Môn Phiêu Tuyết
cũng dẫn theo đám gia đinh vội vàng tới đón. Nhìn rõ người tới, Bắc
Đường Kính thở phào một hơi nhẹ nhõm. Nam Cung Cửu vui vẻ chạy tới bên
cạnh Bắc Đường Kính nói “Tỷ tỷ Kính Tử, tỷ tỷ Kính Tử.”
Bắc Đường Kính thoáng ngạc nhiên, nhưng giọng điệu vẫn rất bình tĩnh “Yến Tử, muội ở đây à?”
Nam Cung Cửu lại vẫy tay về phía Yến Nam Phi “Hi! Đại thần.”
Mái tóc trắng của Yến Nam Phi rũ trước mặt, gần như che đi cả tầm nhìn,
chàng khẽ nghiêng đầu, nheo mắt nhìn Nam Cung Cửu chăm chú.
Nam Cung Cửu thấy chàng không nhận ra mình, bật cười hỉ hả “Là ta đây, Yến Tiểu Nam!”
Bắc Đường Kính lắc đầu, quay sang Yến Nam Phi “Sư huynh, muội ấy là Nam Cung Yến, huynh còn nhớ không, muội ấy trước nay vẫn luôn ham chơi như
vậy.”
“ Nam Cung Yến…” Đại thần lẩm bẩm đọc tên, cười nhạt nói
“Nhớ chứ, chính là tiểu nha đầu nửa đêm lén bò lên giường ta, sau đó bị
sư phụ đuổi ra khỏi sư môn.”
“Cái gì?” Tây Môn Phiêu Tuyết trợn trừng hai mắt, suýt chút nữa bẻ gãy chiếc quạt trong tay “Bò lên giường của huynh?”
Nam Cung Cửu lanh lợi, vội vã trốn ra phía sau lưng Bắc Đường Kính, run run lên tiếng “Chuyện cũ năm xưa, đừng nhắc tới thì hơn.”
Tây Môn
Phiêu Tuyết nghiến răng nghiến lợi, chiếc quạt trong tay run lên, nay
đại sự quan trọng, chàng trước phải nhẫn nhịn, để lát nữa quay về sẽ xử
lý nàng sau. Nghĩ vậy Tây Môn Phiêu Tuyết mỉm cười lịch lãm “Chị dâu
không biết vội vã nhập cốc có chuyện gì quan trọng?”
“Giờ ta đã
không còn là chị dâu của đệ của nữa.” Bắc Đường Kính ung dung mỉm cười,
chỉ người đang được Yến Nam Phi cõng lại nói “Ta vội vã quay về là muốn
mời đệ cứu người. Đông Phương cốc chủ cũng đang trên đường tới đây, có
lẽ ngày mai là tới.”
“Nấu vậy, ta sẽ sai người đứng bên ngoài cốc chờ Đông Phương đại ca, chúng ta nhập cốc trước đã.” Tây Môn Phiêu
Tuyết sai người khiêng Kim Tà vào, lại mời Bắc Đường Kính và Yến Nam Phi theo gia đinh đi vào trong cốc. Nam Cung Cửu lẩn phía sau Bắc Đường
Kính, nhanh chóng bị Tây Môn Phiêu Tuyết dùng quạt chặn lại.
“Nam Cung Yến.”
Nam Cung Cửu cúi thấp đầu, chu miệng cằn nhằn “Chàng đừng có gọi cả tên của người ta như thế. Mỗi lần nghe ba chữ đó, ta lại cảm thấy như phải
chịu hình phạt nặng nề vậy.”
Tây Môn Phiêu Tuyết nhướn cao mày
liễu, đau xót lên tiếng “Chẳng trách cả ngày bám riết lấy Yến đại hiệp,
hóa ra trước kia đã từng có một câu chuyện khó quên. Có phải nàng muốn
dựng lại mộng cũ?”
“Làm gì có chuyện khó quên nào, giấc mộng đó còn chưa bắt đầu mà.”
“Hưm!” Tây Môn Phiêu Tuyết lạnh lùng buông một tiếng, sau đó phất áo bỏ đi.
Đêm khuya vắng lặng, đại đa số người trong phủ đã đi ngủ, Tây Môn cốc chủ
và phu nhân đều ngồi trong phòng khách chờ đón khách quý.
Tuy
rằng có rất nhiều lời đồn không hay liên quan đến Bắc Đường Kính, thế
nhưng từ mối giao tình của mấy gia đình, bọn họ tuyệt không thể trễ nải
được.
Kim Tà được đưa vào trong một phòng khách, sau đó Tây Môn
Phiêu Tuyết cùng cốc chủ hết lòng chẩn trị, kê đơn, bốc thuốc. Trong
nháy mắt, cả phòng thuốc bận rộn cả lên.
Bắc Đường Kính im lặng
ngồi một bên, Yến Nam Phi ôm đại đao đứng ngay sau lưng nàng , giống như một thần hộ mệnh. Nam Cung Cửu mặt mày mê mẩn vừa ngắm hai người vừa
cắn móng tay, nếu nàng cũng có một thần hộ mệnh như vậy thì tốt biết
bao. Bỗng mắt nàng bị chặn lại bởi một mảng đỏ, Nam Cung Cửu đánh chàng
một trận trong đầu, sau đó ngửa cổ mỉm cười hân hoan “Phu quân, mới
nhanh vậy đã trị xong rồi hả?”
Tây Môn Phiêu Tuyết liếc mắt nhìn
nàng, lại quay sang nói với Bắc Đường Kính “Đã giữ được tính mạng nàng
ta, chỉ là tổn thương gân cốt, không biết liệu có thể hồi phục.”
Bắc Đường Kính mặt mày lo lắng “Nếu muội ấy có gi bất trắc, ta làm sao giao phó lại với chàng được.”
Tây Môn cốc chủ đi từ sau tấm bình phong ra, nhận lấy chiếc khăn từ cốc chủ phu nhân, lau sạch hai tay, lại hỏi “Vị cô nương này là ai chứ?”
“Đây là sát thủ của môn phái thần bí, thế nhưng vãn bối phát hiện thai tích
trên cánh tay của muội ấy… có lẽ chính là Đông Phương Mị Nhi đã bị bắt
đi từ sáu năm trước.”
Nam Cung Cửu kinh hãi nói “Hả? Đây chính là Đông Phương Mị Nhi mà mọi người vẫn luôn vất vả tìm kiếm?”
“Chẳng trách Đông Phương đại ca lại vội vã tới đây như vậy.” Tây Môn Phiêu
Tuyết nhìn người thiếu nữ nằm trên giường với hơi thở yếu ớt, cau chặt
đôi mày nói “Sau khi bị bắt đi liền trở thành sát thủ, mấy năm nay chắc
muội ấy sống rất gian khổ.”
Tây Môn cốc chủ trầm ngâm nói “Đông
Phương Mị Nhi, sát thủ của môn phái thần bí? Nếu con bé còn nhớ thân
phận của mình, chúng ta có thể lấy được nhiều thông tin từ miệng con
bé.”
Cốc chủ phu nhân lắc đầu không đồng ý, mỉm cười nói “Chưa
chắc! Bọn chúng đã lấy được ba mảnh bản đồ, mảnh sau cùng nằm trong Vạn
Hoa Cốc chúng ta. Nói không chừng con bé là gian tế mà kẻ địch cố tình
phái tới nằm vùng ở chỗ chúng ta. Còn thai tích, có thể tại giả, hoặc
chỉ là trùng hợp. Đợi Đông Phương cốc chủ tới xác nhận thân phận, trước
mắt chúng ta phải canh phòng nghiêm ngặt.”
Bắc Đường Kính im lặng một hồi, quay sang nói với cốc chủ và phu nhân “Vậy hãy để con chăm sóc muội ấy.”
Yến Nam Phi đứng im như tượng cuối cùng đã động đậy “Vết thương của muội
vẫn còn chưa hồi phục, làm soa có thể vất vả như vậy được?”
Cốc chủ phu nhân nghe vậy hòa nhã nói “Con ở lại đây dưỡng thương đi, chúng ta sẽ sắp xếp người tới chăm sóc con bé, đừng lo.”
“Đúng thế, tỷ tỷ Kính Tử, lại đây, muội dẫn tỷ đến phòng khách.” Nam Cung Cửu tận tâm đỡ Bắc Đường Kính, còn không quên tranh thủ liếc về phía Yến
Nam Phi. Vị đại thần này càng lúc càng ngầu, có điều vừa đối diện với
Bắc Đường Kính là lại dịu dàng đến không ngờ.
Tây Môn Phiêu Tuyết để ý nhất cử nhất động của Nam Cung Cửu, ngán ngẩm nghí ngoáy chiếc
quạt trong tay, rồi dặn Tiểu Tứ đi thu xếp chỗ ở cho Yến Nam Phi.
Sau khi mọi chuyện đâu vào đó, Tây Môn Phiêu Tuyết mới bắt đầu tính sổ cùng Nam Cung Cửu.
Sau tấm rèm đỏ rực, Nam Cung Cửu rụt đầy rụt cổ tựa vào một góc giường, Tây Môn Phiêu Tuyết chắp tay sau lưng bước tới. Khoảnh khắc con ngươi Nam
Cung Cửu đảo liên tục theo bóng dáng đỏ hồng của chàng.
“Nói đi, nàng cải dạng nam trang đi theo Yến Nam Phi là có mục đích gì?”
“Ta đã nói rất nhiều lần rồi, mấy tháng trước, sau khi trúng độc, ta đã mất đi trí nhớ, hoàn toàn không biết huynh ấy là ai.”
“Thế nhưng vẫn không thể xóa nhòa được chuyện nàng đã từng lén lút bò lên giường của hắn.”
“Ai biết được đó có phải sự thật không, dù gì ta cũng không nhớ nữa.”
“Xảo biện.” Tây Môn Phiêu Tuyết trừng mắt, dùng quạt gõ vài cái lên đầu nàng.
“Ta có lừa gì chàng đâu?” Nam Cung Cửu nhảy bật lên, đứng trên giường, hai
tay chống nạnh, phẫn mộ nói “Thực đúng là nhỏ nhen. Chuyện chỉ có thế
thôi mà cũng ghen loạn cả lên.”
“Ghen?” Khóe miệng Tây Môn Phiêu
Tuyết khẽ co giật, cả đời này chỉ có người khác ghen chàng chứ sao có
thể ghen vì người khác? Chàng lập tức điều chỉnh lại tâm trạng, dập tắt
lửa giận, ung dung phe phẩy quạt nói “Ta còn lâu nhé! Ta chỉ đang giáo
dục nàng thôi!”
“Giáo dục cả canh giờ rồi, lúc này lại đang là
nửa đêm, chàng có thấy mệt hay không?” Nam Cung Cửu rống lên, ngả người
chui vào chăn, trùm kín đầu nói “Đi ngủ!”
Tây Môn Phiêu Tuyết còn định nói gì đó nhưng suy đi nghĩ lại, hình như so đo tính toán như vậy
sẽ mất đi phong độ… Tây Môn Phiêu Tuyết liền thổi tắt nến, chậm rãi cởi
áo lên giường. Lúc chui vào chăn, chàng phát hiện Nam Cung Cửu trùm kín
đầu quay lưng lại với mình. Hàng ngày Nam Cung Cửu chẳng khác nào một
con khỉ, nhích tới nhích lui co sát vào người chàng. Trạng thái yên ắng
này ngược lại khiến chàng không thể nào ngủ nổi. Lật người một cái,
chàng bất cẩn nhìn về phía cột trúc bên ngoài giường, trước mắt hiện lên bộ dạng uốn éo, thực sự… cũng khá là quyến rũ, động hồn.
Đột
nhiên người ở sau lưng khẽ cựa mình. Tây Môn Phiêu Tuyết vội vã điều
chỉnh lại tư thế nằm thẳng, thi thoảng liếc mắt nhìn sang. Chàng biết
nàng sẽ chẳng thể nằm im mãi được, trong lòng Tây Môn Phiêu Tuyết có
phần chờ đợi nàng chủ động bày tỏ khao khát.
“A Tam…” Nam Cung
Cửu gian nan quay người, một tay nắm lấy y phục của chàng, thanh âm cực
kỳ đau khổ “Cứu mạng… mau cứu mạng ta.”
Tây Môn Phiêu Tuyết lười
nhác nắm lấy tay nàng, giọng cực kỳ đắc ý “Đừng giả đáng thương vậy nữa, nàng cứ trực tiếp nhận lỗi với ta là được.”
“Ta sắp chết rồi…”
Nam Cung Cửu bật thở hổn hển, lòng bàn tay toát đầy mồ hôi. Ban đầu nàng chỉ nghĩ mình bị đau bụng, thế nhưng dần dần toàn thân tê dại không thể cử động được nữa, bấy giờ mới ý thức được rằng, chất độc đã phát tác.
“Hả?” Tây Môn Phiêu Tuyết cảm thấy nhiệt độ cơ thể nàng biến đổi, vội ôm lấy nàng nói “Tại sao thân người nàng lại lạnh vậy?”
Nam Cung Cửu không nói nổi nữa, há miệng, tau cố gắng phát lực, nắm chặt lấy bàn tay của Tây Môn Phiêu Tuyết.
“Nàng làm sao thế?” Tây Môn Phiêu Tuyết đột nhiên cảnh giác, vội vã châm ngọn nến gần nhất, quay lại nhìn sắc mặt của Nam Cung Cửu, tức thì không
khỏi kinh hãi. Sắc mặt Nam Cung Cửu giờ trắng cắt không còn sắc máu, môi tím đen, hai mắt dần sậm lại. Đây đích xác là triệu chứng trúng độc.
Tây Môn Phiêu Tuyết vội điểm vài huyệt đạo trên người nàng, để độc tính
không phát tán nhanh. Sau đó, chàng liền bế bổng nàng lên, chạy ra
ngoài, lao thẳng tới phòng thuốc.
Thế nhưng đây là độc gì? Phải
dùng thứ gì để giải? Chàng hoàn toàn không có chút manh mối. Tây Môn
Phiêu Tuyết hoang mang, vội cho nàng dùng vài viên thuốc giải độc bình
thường, tạm thời khống chế độc tính lan rộng.
Liên Kiều và Tiểu Tứ vội vàng chạy lại giúp sức, kinh động đến cả Bắc Đường Kính thao thức vẫn chưa thể nào ngủ đươc.
“Chất độc tiềm tàng trong cơ thể muội ấy đã lâu rồi.” Bắc Đường Kính đứng bên cửa, nhìn về phía Nam Cung Cửu đã chìm trong hôn mê.
Tây Môn
Phiêu Tuyết lo lắng tới mức không còn bình tĩnh, cằn nhằn đáp “Chị dâu
đã biết từ lâu, sao lại không nói cho đệ biết chứ?”
“Ở sơn trang
Phù Vân, ta từng mời Nam Cung lão thái gia bắt mạch cho muội ấy, ngay
đến lão thái gia cũng nói không có gì khác thường. Sau đó, ta cũng đã
nhờ Tam thiếu gia chẩn đoán, chẳng phải cũng không thấy hiện tượng trúng độc? Thế nên ta tưởng rằng bản thân đã nhầm.” Bắc Đường Kính bước vào
bên trong, nhẹ vuốt lên vầng trán của Nam Cung Cửu “Trên lưng muội ấy có một đồ đằng hoa sen màu đen, không biết có liên quan gì tới việc trúng
độc không?”
Tây Môn Phiêu Tuyết nghe vậy, lập tức cởi áo Nam Cung Cửu ra kiểm tra, sau vai đích thực có một đồ đằng trông tuyệt đẹp mà
quái dị.
“Ta từng nghe Yến Tử nói, đám sát thủ đeo mặt nạ ba lần
bốn lượt tới bắt muội ấy, ép buộc muội ấy phải gia nhập môn phái. Ta
nghĩ, trong quá trính đó, muội ấy đã chịu đựng những điều khác nữa, chỉ
là không dám nói ra mà thôi.”
Tây Môn Phiêu Tuyết lặng người nhìn Nam Cung Cửu, miệng khẽ lẩm bẩm “Tại sao nàng ấy lại không nói cho ta biết?”
Tây Môn cốc chủ và phu nhân vừa hay cũng chưa đi ngủ, đang bàn bạc
chuyện gì đó trong thư phòng, nghe động tĩnh cũng vội vàng tới đây rồi
hạ lệnh cho người dưới đi gọi Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia, sau đó
khuyên Tây Môn Phiêu Tuyết đi nghỉ trước “A Tam, người hành nghề y chúng ta không bao giờ tự chữa trị cho bản thân, hoặc người thân thiết, chính là sợ không đủ bình tĩnh mà chẩn mạch sai, kê nhầm thuốc. Chuyện này
con hãy giao lại cho Đại ca và Nhị ca của con đi. Hãy yên tâm, không có
loại độc nào mà Vạn Hoa Cốc chúng ta không giải được.”
Tây Môn
Phiêu Tuyết bình tĩnh ngồi xuống, đặt chiếc quạt cốt ngọc cạnh gối Nam
Cung Cửu, nói “Mẫu thân, con không nhúng tay vào, con chỉ ngồi bên cạnh
nhìn nàng ấy thôi. Hai người cứ quay về nghỉ ngơi, tất cả đều bận rộn cả đêm rồi.”
Sau khi Tây Môn Phiêu Phong và Tây Môn Phiêu Hoa tới,
cốc chủ và phu nhân cũng quay về phòng nghỉ. Yến Nam Phi không biết đã
vào đây từ khi nào, đứng cạnh bên Bắc Đường Kính, khẽ nói “Trên người
Kim Tà cũng có đồ đằng hoa sen.”
Tây Môn Phiêu Tuyết thính tai
nghe được, đứng dậy, vội vã hỏi “Kim Tà đã tỉnh lại chưa? Hoặc giả muội
ấy biết được đây là thứ độc gì?”
“Tam đệ, đừng mất bình tĩnh.”
Tây Môn Phiêu Hoa vỗ nhẹ lên vai chảng, khẽ nói “Vội vã không được gì
cả, đệ cứ yên tâm giao lại mọi việc cho hai huynh.”
Tây Môn Phiêu Phong vén tay áo lên, ngồi xuống bên giường, chẩn mạch cho Nam Cung
Cửu, hào hứng nói “ Lão Tam nhà chúng ta cũng có lúc lòng dạ như lửa đốt cơ đấy.”
Tây Môn Phiêu Tuyết bi phẫn nhìn đại ca, lại lặng lẽ nhìn Nam Cung Cửu, cau chặt đôi mày.
Ánh ban mai xuyên qua khe cửa rọi sáng phòng thuốc. Trong lò đang đun một loại thuốc gì đó, mùi đắng nồng nặc.
Tây Môn Phiêu Tuyết một tay chống cằm, bất động ngắm Nam Cung Cửu. Cả đêm
không ngủ, đôi mắt đào hoa mà chàng lấy làm kiêu hãnh bấy lâu nay đã mất đi sự tinh anh. Tối qua, hia vị ca ca của chàng sau khi bàn bạc, quyết
định trước tiên dùng hôi thuốc đốt trong lò sau đó lại ngâm thuốc, rồi
cuối cùng dùng nội công ép độc từ trong cơ thể nàng ra. Bởi vì thứ độc
này kì lạ, không biết cách giải, nên chỉ có thể tốn chút công sức để
giải trừ từng phần độc tính.
“Thiếu gia!” Tiểu Tứ loạng choạng chạy vào “Đông Phương cốc chủ đã tới.”
Tây Môn Phiêu Tuyết quay đầu, cau mày nói “Mau bảo Liên Kiều vào trông, ta phải ra ngoài tiếp đón Đông Phương đại ca.”
“Thiếu gia, còn một người phụ nữ nữa đi theo Đông Phương cốc chủ nhập cốc.”
“Đó phải chăng chính là tiểu thiếp của huynh ấy?”
“Đúng vậy.” Tiểu Tứ gật đầu khẳng định.
Tây Môn Phiêu Tuyết suy ngẫm vài giây, liền đi tới phòng Kim Tà đang tịnh
dưỡng. Trong phủ xuất hiện một người bệnh nguy cấp, hơn nữa Tam thiếu
phu nhân lại trúng độc hôn mê, cả phủ đệ đang rạng rỡ huy hoàng bỗng trở nên u buồn, mịt mù. Lúc này cả Đông Phương huyền Dạ, Bắc Đường Kính,
Yến Nam Phi và cả nhà Tây Môn đang tụ hội tại Van Hoa Cốc, mọi người cứ
có cản giác như đang ngắm hoa trong sương, nhìn không rõ đó rốt cuộc là
loài hoa thế nào.
Rất nhiều người đã có mặt trong phòng từ lâu,
Tây Môn Phiêu Tuyết liếc qua liền bóng dáng áo đen ngạo nghễ đứng đó,
nhanh chóng tiến lại đưa lời chào hỏi. Đông Phương huyền Dạ quay sang
đáp một tiếng, ánh mắt trước sau vẫn luôn chăm chú nhìn về phía Bắc
Đường Kính đang ngồi ở góc khuất của căn phòng.
Tây Môn cốc chủ
bước ra từ sau tấm bình phong, gật đầu với Đông Phương Huyền Dạ, nói
“Giờ chúng ta chỉ còn cách đợi, nếu trong bảy ngày tới mà con bé tỉnh
dậy thì chỉ cần nghỉ ngơi điều dưỡng là khỏi. Bằng không, sẽ mãi mãi nằm ngủ như vậy!”
Đông Phương Huyền Dạ cau chặt đôi mày “Nếu Mị Nhi
không tỉnh dậy được thì vãn bối biết ăn nói với phụ thân đã mất như thế
nào đây?”
Tây Môn Phiêu Tuyết lúc này lại hỏi “Có thể chắc chắn người này chính là Đông Phương Mị Nhi không?”
Đông Phương Huyền Dạ nhắm mắt than dài một hơi “Khoảng thời gian sáu năm,
nói dài không dài, tuy rằng từ đứa bé nay đã trở thành thiếu nữ, thế
nhưng ta vẫn có thể nhận ra được khuôn mặt của muội ấy.”
Lăng Tâm đứng cạnh đưa lời an ủi “Phu quân , xin đừng tự trách, tất cả đều là sự sắp xếp của ông trời.” Giọng nói ẽo ợt vừa dứt, một thanh đại đao sáng
lóa đã xuất hiện, Lăng Tâm sợ đến độ mặt trắng như tờ giấy, vội vã tránh ra sau lưng của Đông Phương Huyền Dạ.
Đông Phương Huyền Dạ đưa tay nắm lấy mũi đao, nghiêm giọng nói “Yến đại hiệp, sao huynh lại làm như vậy?”
Yến Nam Phi quắc mắt nhìn về phía Lăng Tâm, nhẹ nhàng buông từng chữ “Đông
Phương trang chủ. Hãy nhìn rõ người phụ nữ ở bên cạnh huynh, ả ta là
gian tế.”
Đông Phương Huyền Dạ khẽ cười đáp “Yến đại hiệp, một người phụ nữ yếu đuối là vậy làm sao là gian tế?”
“Chính Đông Phương Mị Nhi đã nói với ta như vậy.” Yến Nam Phi dứt lời, mím
chặt môi, nhìn Lăng Tâm chăm chú, như thể muốn nhìn thấu tâm tư của nàng ta.
Bắc Đường Kính vẫn im lặng ngồi gọn một đứng bật dậy “Cái
gì? Một chuyện quan trọng như vậy mà huynh chưa từng nói cho muội biết?”
Yến Nam Phi nghe vậy đáp “Ta không muốn muội phải ưu phiền. Đông Phương Mị
Nhi là Kim Tà, người phụ nữ này chính là sư tỷ của nàng ta. Mộc Tà, giỏi mê thuật, lại tiềm phục trong sơn trang Phù Vân đã bốn năm hòng một là
ăn cắp bản đồ kho báu, hai là ly gián hai đại gia tộc. Hiện nay ả tới
Vạn Hoa Cốc, nhất định là vì mảnh bản đồ kho báu sau cùng.”
“Sự
việc vẫn còn nhiều nghi vấn, thế nhưng Đông Phương Huyền Dạ ta xưa nay
hành xử công chính, trước tiên sẽ phái người theo sát Lăng Tâm, đợi khi
Mị Nhi tỉnh lại, nhất định sẽ rõ ràng chân tướng.” Đông Phương Huyền Dạ
liếc mắt sang nhìn Lăng Tâm, khẽ nói “Tạm thời đành phải khiến nàng chịu thiệt.”
“Vì phu quân, Lăng Tâm chịu thiệt một chút cũng không
sao.” Lăng Tâm lên tiếng, kèm theo chút nấc nghẹn, nước mắt cũng theo đó mà rớt xuống. Đông Phương Huyền Dạ đưa cho nàng một chiếc khăn, lại sai người đưa nàng xuống.