Quay về tuổi 17

Chương 12part 1


Đọc truyện Quay về tuổi 17 – Chương 12: part 1

1024×768
Normal 0 false false false EN-US X-NONE X-NONE
Chương 9:
Editor: đỗ đỗ béo
Tuy Khang Đóa Hinh từng làm bà chủ gia đình hơn mười năm, nhưng tay nghề nấu nướng thật sự không được tốt lắm, vợ chồng Khang gia cũng xót con gái, không muốn cô phải xuống bếp, vì vậy thường bảo cô và Nguyễn Đông Luân về Khang gia ăn cơm.
Với Khang Đóa Hinh mà nói đương nhiên rất vui, vừa không phải nghĩ bữa tối ăn gì, lại có thể gặp ba mẹ, Đông Luân cũng không phản đối, vì vậy một tuần bọn họ có đến ba bốn hôm là ăn cơm ở Khang gia.
Hôm nay lại lần nữa cô lôi kéo ông chồng hai lần tân hôn về nhà mẹ đẻ ăn cơm, không khí bữa tối cũng không tệ lắm, hai người đàn ông nói chuyện phiếm rất nhiều, không quên đàm luận công việc —
A, đúng rồi, sau khi Nguyễn Đông Luân xuất ngũ, lại về công ty Khang gia đi làm, nhưng nếu thân phận khác nhau, giá trị con người cũng nước lên thì thuyền lên, lúc trước vừa làm vừa học, nhanh chóng thành trưởng bộ phận, ngay cả ông chủ cũng nói gì nghe nấy với anh.
Mà bên kia hai mẹ con, tất nhiên là líu ríu trò chuyện khác, từ việc nhà đến mĩ phẩm đến đàn ông, không có việc gì là không tán gẫu.
Đúng lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Trên bàn ăn mọi người đều sửng sốt, cuối cùng Khang Đóa Hinh đứng lên, “Con đi mở cửa.”
Cô kinh ngạc trừng mắt nhìn gương mặt buổi chiều vừa mới thấy qua, bật thốt lên nói: “Anh tới nhà em làm gì?”
“Quả nhiên em gạt anh.” Vương Trung Duy nhìn thấy cô ở nhà, mắt tình sáng lên.
“Em lừa anh cái gì?” Vẻ mặt Khang Đóa Hinh không hiểu gì cả, vẫn rất kinh ngạc, “Sao anh tìm được nhà em?”
“Anh biết vài người trước kia trong ban các em, cùng bọn họ lấy sổ lưu niệm tốt nghiệp ra xem.” Anh ta hưng phấn nhìn cô, “Rõ ràng còn ở nhà, vì sao nói em kết hôn lừa anh?”
“Cái gì?” Khang Đóa Hinh thật sự không rõ logic của anh ta, chẳng lẽ lập gia đình thì không thể về nhà mẹ đẻ ăn cơm? “Thật có lỗi, nhà em đang ở ăn cơm, nếu không có việc gì, không tiễn.” Nói xong, cô chuẩn bị đóng cửa.

Không nghĩ da mặt anh ta rất dày, hoàn toàn ngoài dự đoán của cô, lại dùng thân thể chặn cửa, kiên quyết theo khe hở hẹp chen vào, một tay trực tiếp cầm cánh tay mảnh khảnh của cô, “Hắc, Đóa Hinh, anh chỉ muốn cùng em ôn chuyện cũ, không cần phải cự người ngoài ngàn dặm như vậy?”
“Anh……” Ôn chuyện là như thế này sao? Theo như cô nhìn thấy, hành động của anh ta có vẻ giống biến thái đi, Khang Đóa Hinh giãy dụa, “Buông tay ra nhanh lên!”
“Này, anh không có ác ý……” Anh ta cũng bị phản ứng kịch liệt của cô dọa, còn chưa ra phải làm thế nào, lại đột nhiên cảm thấy mặt đau nhức, cánh tay đang nắm cũng thừa dịp giãy thoát.
“Anh muốn làm gì?” Một giọng nói đàn ông lạnh như băng truyền đến.
Vương Trung Duy ôm mặt bị đánh ngẩng lên, thì nhìn thấy một gã dáng người cao tráng, sắc mặt âm trầm đang nhìn mình, mà Khang Đóa Hinh giống như nhìn thấy cứu tinh, trốn ở phía sau.
Trên mặt còn rất đau, hiển nhiên là do người này đánh. Vương Trung Duy lo lắng ba giây, nghĩ đến cuộc sống an nhàn sung sướng của mình, tuyệt đối không phải là đối thủ của người đàn ông trước mặt, liền chủ động lui xuống.
“Khụ, không có gì, tôi chỉ muốn cùng ôn chuyện cũ với đàn em lâu ngày không gặp thôi……”
“Anh ta không tin em kết hôn rồi, vẫn muốn hẹn em ra ngoài!” Khang Đóa Hinh tránh bên người chồng nói thầm.
Nguyễn Đông Luân nhíu mày, ánh mắt trên người cô di chuyển, “Tôi là chồng Đóa Hinh, anh có ý kiến?”
Thấy nắm đấm đối phương mạnh hơn mình, còn nóng lòng muốn thử, giống như bất cứ lúc nào cũng đều có khả năng vung xuống, có chút suy nghĩ nên biết đừng dễ dàng khiêu chiến.
“Không ý kiến!” Tốc độ Vương Trung Duy gió chiều nào che chiều đấy rất nhanh, “Ha ha, chẳng qua là bảy tám năm tôi không gặp đàn em, đột nhiên có chút nhớ, nên mới muốn tới thăm một chút, không có ác ý…… Em đang ăn tối, anh không quấy rầy…… Tạm biệt!”
Nói xong, anh lập tức chuồn luôn.
Sau đấy, mặt Nguyễn Đông Luân cả đêm đều sa sầm.
“Được rồi, kệ anh trợn mắt thế nào, vết này cũng không mất đi nhanh được.” Khang Đóa Hinh bất đắc dĩ rút cánh tay bị anh nắm về, chuẩn bị lên giường ngủ.
Lúc này bọn họ đã về nhà, cô tắm rửa xong thay áo ngủ, cánh tay trắng như tuyết lộ ra bên ngoài, vết hồng bị Vương Trung Duy nắm lại nhìn thấy rõ ràng.

Thật ra cũng chỉ là vết hồng mà thôi, cũng không đến mức là bị thương, có lẽ buổi sáng ngày mai ngủ dậy thì cũng tan hết rồi, cũng không cần bôi thuốc, nhưng sắc mặt Nguyễn Đông Luân khó chịu, đang nhìn vết kia, vẻ mặt lại giống như nhìn thấy kẻ thù.
“Chỉ cho hắn một cú đầm, thật đúng là nhẹ nhàng với hắn rồi.” Anh cảm thấy ngực nhồi vào cùng lúc nhiều cảm xúc, phẫn nộ, đau lòng…… Còn có lòng đố kị hừng hực.
Có thể Khang Đóa Hinh chưa bao giờ cho anh cơ hội trải qua cảm giác này, lúc trước thay cô giải quyết Tiết Vũ Địch, vì không tận mắt thấy Tiết Vũ Địch chạm vào cô, vì vậy cũng là hoảng sợ và lo lắng nhiều hơn ghen tị, nhưng hôm nay thấy người đàn ông kia lôi kéo Đóa Hinh, anh đã muốn băm tên kia ra.
“Nếu anh lại đấm thêm vài cái nữa, em còn lo có khi phải đến đồn cảnh sát bảo lãnh anh ra nữa đấy.” Cô hắt xì một cái, “Đừng nghĩ nhiều như vậy, chúng ta lại không làm gì, ngủ đi.”
Nói xong, cô chui vào chăn bông ấm áp.
Nguyễn Đông Luân nghe lời nằm xuống, cũng thuận tay tắt đèn, chỉ để lại ánh sáng nhạt.
Anh vặn đèn nhỏ lại, nhìn vợ bên cạnh, nhịn một lúc vẫn nói: “Anh không thích…… Nhìn hắn chạm vào em.”
Biết rõ rất không lý trí, nhưng không có cách nào kiềm chế được tâm trạng của mình, bây giờ anh mới hiểu được ghen tị có bao nhiêu đáng sợ.
Anh kéo tay cô, nhẹ nhàng đặt ở bên môi hôn, như muốn nói rõ chủ quyền.
Khang Đóa Hinh kinh ngạc nhìn người kia luôn cười dịu dàng với cô, hiếm khi khó chịu như vậy, mím môi cười, “Xem ra rốt cuộc anh có thể hiểu được tâm trạng khi trước của em.”
“Cái gì?”
“Trước kia mỗi lần em thấy anh và Vương Yên Hoa cùng một chỗ, em đều có cảm giác này.” Giọng nói có vài phần u oán.
“Hai người này làm sao có thể coi như nhau được?” Anh nâng mày, không đồng ý với so sánh của cô, “Anh đối với Thư ký Vương không có tình yêu nam nữ.”
“Em đối với đàn anh cũng không có tình yêu nam nữ, anh căng thẳng gì chứ?”

Anh sửng sốt, “Thư ký Vương là cấp dưới của anh, đương nhiên thường đi theo anh, nhưng học trưởng và em lại không có gì quan hệ.”
Hơn nữa quan trọng là, tên, kia, muốn, theo, đuổi, cô!
Dù biết Đóa Hinh không có ý gì với tên kia, thậm chí còn chán ghét, anh vẫn thấy vật sở hữu mà bị người khác để ý thì không vui vẻ gì.
Nhưng Khang Đóa Hinh lại nói: “Anh chẳng khách quan gì cả, tốt xấu gì thì em và Vương Trung Duy cũng có quan hệ học trưởng học muội, ăn một bữa cơm, không quá đáng đâu?”
Nguyễn Đông Luân bị hỏi nghẹn lời, nhưng vẫn khó chịu, “Hắn có ý với em……”
Cô hừ nhẹ, “Chẳng lẽ anh cho rằng Vương Yên Hoa không có ý gì với anh?”
“Này……” Nếu ở kiếp trước, có lẽ anh có thể đúng lý hợp tình nói với cô, “Anh tin Thư ký Vương không có ý đồ gì với anh”, nhưng trải qua một đời lần nữa, anh phát hiện mình không thể khẳng định được.
Anh đặt hết suy nghĩ vào sự nghiệp, không rảnh chú ý những chuyện quanh mình, đương nhiên cũng sẽ không phát hiện Thư ký Vương hành động gì đặc biệt, nhưng mà bây giờ nhớ lại, tuy không rõ, nhưng quả thật có chút dấu vết không bình thường.
Đây là lý do vì sao, năm đó Đóa Hinh vẫn muốn anh sa thải Thư ký Vương sao?
Nếu là trước đây, anh sẽ cảm thấy chỉ cần bản thân mình làm, vì sao còn muốn tránh nghi ngờ, nhưng bây giờ anh đã hiểu chút ít tâm trạng của cô.
Như vậy rất chua xót đau đơn, hóa ra cô từng chịu đựng lâu như vậy, khó trách cuối cùng không chịu nổi muốn ly hôn với anh.
Bỗng nhiên anh cảm thấy rất áy náy.
“Đông Luân.” Giọng cô nghe qua có chút mệt mỏi, “Chuyện quá khứ em không muốn nhớ lại, dù sao bây giờ em cũng biết, lúc trước anh chỉ đơn thuần coi cô ấy là cấp dười đắc lực mà thôi, nhưng anh đã hiểu được tâm trạng của em, em hy vọng về sau em sẽ không có cơ hội cảm nhận được đau khổ này nữ.”
“Anh xin lỗi, lúc trước anh thật sự không biết……” Nguyễn Đông Luân hết sức đau lòng khẽ hôn cô, “Nhưng em yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không làm em khổ sở thêm lần nào nữa. Sở dĩ chúng ta trở về, không phải vì sửa lại sai lầm kiếp trước, một lần nữa đi đến hạnh phúc sao?”
“Đúng vậy, vì thế chúng ta cố gắng rất nhiều năm.” Khang Đóa Hinh thì thào nói.
Quay về tuổi mười bảy, cô vun đắp quan hệ với ba mẹ, làm ba an nguy vượt qua nguy cơ của sự việc, anh cũng cứu được mẹ mình khỏi căn bệnh ung thư.
Sau đó bọn họ lại kết hôn lần nữa, càng hiểu được quý trọng giữ gìn cuộc hôn nhân này, mọi thứ xem ra, đều tốt đẹp và tràn ngập hy vọng —
“Kế tiếp chúng ta chỉ cần sinh lại đứa con, có thể trọn vẹn hết tiếc nuối của kiếp trước rồi.” Anh chợt có cảm xúc.

Nghe vậy, Khang Đóa Hinh lại đột nhiên giật mình, đáy lòng nảy lên lo lắng
“Làm sao vậy?” Anh cảm giác được vợ mình đang cứng người lại.
Cô do dự một lát, “Không, em chỉ đột nhiên nghĩ đến, kiếp trước khi bác sĩ đã nói nội màng tử cung của em rất mỏng, không dễ thụ thai……”
Cô không nói tiếp được, nội màng tử cung mỏng chẳng những thụ thai không dễ, còn rất dễ sinh non, lúc trước vì cô bị thế này, mà xảy mất đứa con của họ, thậm chí vì thế mà tử cung bị hư, không thể mang thai lại được.
Kiếp trước, ngoài việc đoạn tuyệt với ba mẹ ra, đây là nỗi đau xót khác trong lòng cô.
Cô nói như vậy, Nguyễn Đông Luân cũng im lặng.
Kiếp trước khi cô gặp chuyện không may, anh cũng tìm hiểu sự việc, tự nhiên hiểu được những lời cô nói ra này.
Cân nhắc một lúc lâu, anh mới mở miệng, “Thật ra chữa trị một chút, là có thể cải thiện, nhưng nếu em cảm thấy áp lực quá lớn, chúng ta không phải nhất định có con.”
Kiếp trước mặc dù biết được cô không thể mang thai lần nữa, anh cũng không nghĩ sẽ vứt bỏ cô, bây giờ cũng thế. Thậm chí nếu mang thai sẽ nguy hiểm tới tính mạng của cô, anh thà rằng bây giờ buộc garô, không để xảy ra hậu quả.
Năm đó bọn họ cái gì cũng không biết, đã có thai ngoài ý muốn, lại ngoài ý muốn mất đi đứa nhỏ khỏe mạnh của cô, ít nhất bây giờ còn kịp thay đổi.
“Vâng, ngày mai em đi hỏi một chút.” Khang Đóa Hinh không nghĩ nhiều, rồi gật đầu đồng ý.
Cô càng khát vọng có được đứa con của mình hơn Nguyễn Đông Luân, nếu có cơ hội, cô sẽ không từ bỏ.
“Đừng miễn cưỡng mình, nếu thật sự không được, chúng mình không có cũng được, mẹ anh rất thông suốt, cho dù chúng ta không sinh, bà cũng không trách mắng đâu.” Anh không nhịn được dặn dò, sợ cô vì thế mà có áp lực.
“Em biết.”
Biết là một chuyện, có làm hay không lại là chuyện khác. Trong lòng Khang Đóa Hinh đã âm thầm quyết định, chỉ cần có thể suôn sẻ mang thai sinh đứa con, muốn cô thế nào cũng được.
Nhưng mà việc cũng không dễ dàng như tưởng tượng.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.