Quay Về Bên Anh Nhé?

Chương 7: Chương 7


Bạn đang đọc Quay Về Bên Anh Nhé?: Chương 7: Chương 7


Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Quay Ve Ben Anh Nhe? ~ Quay Về Bên Anh Nhé? (3) – Truyện Tình Cảm Tuổi Teen – Truyện Teen Đang Sáng Tác – Diễn Đàn Kênh Truyện kenhtruyen.com/forum/44-5106-3#ixzz3hRxEHT75
Nó quay lưng lại nhìn thấy hắn thì hơi bất ngờ rồi nhanh chóng lạnh nhạt đẩy hắn ra.
Hắn cũng biết nó chán ghét hắn. Không muốn nó giận, ghét hắn thêm nữa nên cũng thả lỏng tay buông nó ra.
-Anh nói sao_Nó nhìn hắn nhếch mép cười nói
-Anh sai rồi, anh xin lỗi_Hắn nhìn thẳng vào mắt nó không do dự mà nói.
Nó giật mình, sao đôi mắt đó bi thương, buồn bã như thế nhưng bất quá nó bây giờ không quan tâm.
-Sau này anh nhớ dành cho bạn gài của anh, tôi không muốn bị đánh ghen….như lúc xưa_Khi bình tĩnh lại nó quăng cho hắn 1 câu rồi xoay người đi.
Hắn nghe nó nói thế. Thật sự tức giận. Cầm cổ tay nó kéo lại.
Nó bị nắm đau quá, nhăn mặt.
-Anh làm gì vậy, BỎ TÔI RA_Nó hét vào mặt hắn, mặt nhăn nhó.
Hắn chẳng những không buông cổ tay nó ra mà còn siếc chặt thêm.
-TÔI NÓI CHO EM BIẾT NGƯỜI TÔI YÊU LÀ EM CHỨ KHÔNG PHẢI MẤY Ả ĐÀN BÀ KIA_Hắn tức giận gằng từng chữ với nó
Nó ngạc nhiên, chấn động, tim nó đập liên hồi. Nhưng nó biết hắn mà yêu thương gì nó. Nực cười.
-Yêu?_Nó cười khinh bỉ hỏi lại hắn

-Anh yêu em, chuyện lúc trước chỉ là anh chưa nhận ra mới như vậy_Hắn nói với nó. Trong lòng đầy lo lắng.
-Liệu…có quá muộn không?_Giọng nó nhỏ dần đi. Nếu ai sơ ý sẽ không nghe rõ nhưng hắn thì nghe rất rõ.
Hắn gục mặt xuống vai nó, mái tóc rũ xuống. Tay theo chiều buông thỏng. Nhắm hờ mắt lại.
-Anh xin lỗi, cho anh 1 cơ hội nữa đc không?? Anh xin em_Giọng hắn rất nhỏ như van xin nó. Bi thương chứa đầy nỗi đau khổ.
Nó đứng bất động cho hắn gục vào vai. Nếu có thể cho giây phút này dừng lại thì nó có chết sớm cũng đc.
1 giọt nước mắt rơi xuống khóe mi nó.
Trái tim nó giờ đây cảm xúc đang rất hỗn độn. Hận có, chán ghét có, hạnh phúc có và vui có.
Hắn cứ gục đầu vào vai nó không nói gì thêm. Hắn đang chờ. Chỉ cần nó lạnh nhạt nói với hắn 1 chữ “được” thôi là hắn hạnh phúc lắm rồi. Hắn biết mình sai. Sai quá nhiều. Hắn hứa khi nó tha thứ cho hắn. Hắn sẽ bù đắp lại tất cả. Chỉ cần nó tha thứ.
Không gian bao trùm lên 1 khoảng lặng yên.
Nó đẩy đầu hắn ra. Xoay người bỏ đi.
Hắn lo lắng nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của nó. Nó chưa trả lời hắn mà. Tại sao lại bỏ đi?? Chẳng lẽ là không sao?
Ngồi xuống gốc cây. Hắn thất vọng nhắm hờ mắt. Đanh suy nghĩ thì….
-Ê ku_Anh nhảy ra
-Nói_Mắt vẫn nhắm trả lời
-Sao mày không hỏi tao sao ở đây_Anh khó hiểu nói
-Không chỉ mày mà bạn cô ấy tao cũng thấy_Hắn mở mắt nhìn chăm chăm anh làm anh chột dạ
-Ơ chào_Nhỏ từ sau lưng anh đi ra
-…_Hắn liếc nhỏ 1 cái rồi thôi
-Này, thái độ gì vậy? Anh CÓ MUỐN” con Pi tha thứ không_Nhỏ tức giận nhấn mạnh 2 chữ “Có muốn”. Hừ, nhỏ cũng chả có tốt đẹp gì đâu. Chỉ tại vì nhỏ thấy nó đau khổ nên không đành lòng. Rõ ràng yêu nhau mà cứ đẩy nhau ra xa là sao chứ.
-SAO_Hắn vui mừng nhìn nhỏ như vị cứu tinh
-Mày phải cảm ơn tao đã dẫn cô ấy tới đây nè_Anh bực mình khi thấy nhỏ cứ nói chuyện với hắn mãi.
-Ghen à_Hắn nhếch mép nhìn anh thách thức
Anh nghe vậy cúi gầm mặt xuống. Quả thật có lẽ…..anh ghen…..
Nhỏ thấy anh như vậy mặt cũng theo thời gian mà đỏ như gấc. Vội đánh trống lãng.
-Hừm, gi…giờ muốn không??_Nhỏ ngượng lắp bắp nói
-Cô giúp được_Hắn không quan tâm đến anh nữa, nghi hoặc hỏi nhỏ
-À ừm, tôi không chắc nhưng giúp nó và anh gần nhau hơn thì đc_Nhỏ nói với hắn mà mắt cứ liếc nhìn anh.

-Ok vậy mai chủ nhật, cô giúp tôi đc không??_Hắn vui vẻ hỏi nhỏ. Thật sung sướng khi sắp đc đi chơi cùng nó mà. Hắn vui chết mất.
-Ờ ở đâu a??_Nhỏ hỏi. Nhỏ mới về mà. Biết cái qui qui gì đâu.
-Khu vui chơi_Hắn nói xong nhanh chóng rời khỏi. Vậy là có thể đi chơi cùng nó. Thật sự tim hắn đang rộn ràng đập mạnh vì vui quá mức.
Tình hình giờ là chỉ còn anh với nhỏ. 2 người đứng ngây đơ ra.
-A…hơhơ tôi đi mua đồ ăn, ăn tiếp đây_Nhỏ kiếm cớ chuồng đi. Ở gần anh mặt nhỏ cứ nong nóng sao ấy.
Đang vội chạy đi thì anh nắm tay lại
Xẹt///Xẹt
Cơ thể hai người như có dòng điện chạy qua.
Nhỏ đỏ mặt rút tay ra, cúi mặt xuống.
Gì vậy God! Nhỏ còn trẻ lắm nha…Không muốn bị điện giật chết đâu a~
Anh cũng đang đơ ra.
“Tay ấm thật” Đây là suy nghĩ trong sáng trong đầu anh
Nhưng nhớ ra việc để “cứu trái tim” của mình. Anh nhìn nhỏ.
-Cho tôi mượn điện thoại_Anh nói
-Ơ ok_Nhỏ ngước nhìn anh khó hiểu nhưng cũng đưa điện thoại ra.
1 lát sau
-Trả nè_Anh hí hửng trả điện thoại nhỏ, thế là lấy đc số điện thoại rồi.
-Anh làm gì vậy_Nhỏ nhìn cái Ip4 của mình mà hỏi anh

-Không gì đâu, tôi đi đây_Anh nói xong bỏ đi
Nhỏ cũng chả hiểu cái mô tê gì quay lại cantin mua bánh ăn vặt.
Sau đó trở về lớp.
Thế là 1 ngày học cùng bao nhiêu chuyện cũng trôi qua..
—-Sad—là đường—phân cách—thời gian———không gian—–
Sáng hôm sau
Tại 1 ngôi biệt thự nào đó có tiếng 1 người con gái trong trẻo vang lên….không ai khác chính là………
-Ê dậy dậy_Nhỏ đang cố lay nó thức nhưng vẫn như người chết í, lay quài mà không thức.
-Mới 6h45 mày kêu tao làm gì…CN đó_Nó ngái ngủ nói sau đó tiếp tục vùi đầu vào chăn.
-Nếu mày không thức thì…hắc hắc…_Nhỏ cười gian nhìn nó
7 sau
-ÁÁÁÁÁ MÀY CHƠI KIỂU GÌ VẬY.
(Còn tiếp)
(T/g: Xin lỗi, chap này có tý vấn đề về bố cục do wattpad bảo trì hại mình bị mất bản thảo)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.