Bạn đang đọc Quay Về Bên Anh Nhé?: Chương 5: Ba Đạo
Nó đang ngồi gõ Ipad chơi game hăng sai nên không chú ý phía trên. Hắn đi xuống chỗ nó thản nhiên ngồi kế bên. Chống tay nhìn nó.
-Ế…ế…_Nó đang vào cua, sợ bị lệch mà lỡ phát lên thành tiếng. (Chị Pi chơi đua xe ấy mừk)
Hắn thấy nó như vậy thì phì cười. Đáng yêu chết đi được.
Nghe thấy tiếng cười mình nó dời mắt khỏi Ipad liền nhìn thấy hắn.
-Tại sao anh ngồi đây_Nó sắc lạnh hỏi
-Chỗ này của anh mà_Hắn mỉm cười nhìn nó trả lời.
Nó nghe thấy hắn nói thế. Không nói không rằng cầm balo đứng lên đi…
Ôiii
Nhưng cuộc sống đâu lường trước điều gì….
Hắn kéo tay nó lại. Bất ngờ nó chớ vớ ngã vào lòng hắn. Nó tức giận chống cự thế nào cũng không thoát ra được.
(t/g: ôi lãng mạn quá)
-Thả tôi ra_Nó nói lạnh nhạt
-Ngồi đây đi, em không thấy hết chỗ rồi à_Hắn đc ôm nó trong lòng vui sướng muốn nhảy dựng lên.
-Không liên quan anh, giờ thả tôi ra_Giọng nó lạnh tanh không chứa nỗi 1 tia cảm xúc.
-Em ngồi đây, anh sẽ thả_Không quan tâm đến thái độ nó, hắn bá đạo nói
-Được_Nó không chịu nổi nữa đồng ý đại, thật sự hắn xem nó là gì đây? Lúc trước hành hạ nó chưa đủ sao? Sao bây giờ lại cứ ám ảnh nó nữa chứ. Nó thật sự sẽ không chịu nổi lần thứ hai đâu.
Hắn hài lòng nghe câu trả lời thả nó ra. Nó tức giận ngồi xuống ghế. Cố gắng nhích ra xa 1 chút.
Hắn thấy nó lánh xa mình như vậy trong lòng không khỏi đau thương. Vừa nãy hắn đã suy nghĩ quyết định rất kĩ.
Nó hận hắn thì hắn sẽ làm nó yêu hắn.
Nó chán ghét hắn thì hắn sẽ làm cho nó mãi nhớ hắn.
Nó với hắn đâu hay những hành động hắn làm với nó nãy giờ đã bị 1 người chú ý nhìn thấy…
“Chết tiệt”
(Đó đó, phản diện tạm thời xuất hiện rồi đó :v)
Ngồi trong lớp học mà tâm trạng nó cứ như “chim bay trên cành” suy nghĩ vẫn vơ tùm lum tùm la.
Tim nó đau lắm chứ. Nó cũng muốn hạnh phúc như người khác. Nó cũng muốn đc yêu thương. Nhưng nó hận, nó hận tất cả những gì hắn đối xử với nó. Vừa hận vừa yêu. Nó không muốn trái tim mình tổn thương một lần nào nữa. Nhưng nó phải cho hắn trả giá vì những chuyện nó phải chịu.
Reng Reng
Chuông báo giải lao vang lên. Nó lập tức phóng qua chỗ nhỏ.
-Đi nhanh_Nó lôi tay nhỏ đi
-Khoan, từ từ đã_Nhỏ bị kéo bất ngờ thì nhăn mặt
Nó không nói gì vẫn bước đi.
Vào tới căntin. 1 số boy nhìn tụi nó muốn rớt nước dãi. Nó khó chịu hừ nhẹ 1 cái rồi ngồi vào 1 bàn trong góc hơi tối. Nhỏ cũng lẽo đẽo theo sau.
Ở trên lớp
Hắn quay sang định dẫn nó đi ăn. Nhưng đã chẳng thấy nó đâu. Trong lòng buồn bức tức thầm. Anh thấy biểu hiện trên khuôn mặt hắn thì lo lắng hỏi. Anh đâu hay biết gì đâu. Suốt buổi chỉ ngồi nghe phone lâu lâu ngắm gái (nhỏ đó)
-Mày sao vậy, lên sân thượng thôi_anh hỏi
-Xuống căntin đi_hắn nhàn nhạt nói
-Sặc…mày xuống cantin bao giờ đâu_Nghe hắn nói anh muốn ngã ngửa.
-Hôm nay khác, đi_hắn liếc đôi mắt sắc lạnh nhìn anh, mặc dù nó về rồi nhưng cái tính lãnh đạm lúc nó đi hình như đã ăn sâu vào trong hắn.
-Thì đi_Anh nhíu mày nói
“Hôm nay nó sao vậy nhỉ” Anh nghĩ
2 người bước xuống cantin. Hs xung quanh bắt đầu nhốn nháo lên.
-Ê, 2 anh ấy xuống căntin kìa_Hs1 ngạc nhiên nói
-Oaa chuyện lạ nha_Hs2
-Nhìn gần đẹp trai gê_Hs3 mắt long lanh nói
…..pla….ple….
(Nó: Làm quá không à….
T/g: Truyện mà chém gió mới là truyện :v)
Nghe xì xầm nhiều quá. Nó với nhỏ đang ăn ngấu nghiến cũng ngước mặt lên nhìn.
Đập vào mắt 2 tụi nó là hình ảnh hắn và anh đang đứng ngay bên bàn mình.
Anh cũng không hiểu sao hắn lại đứng ở bàn này. Nhưng khi thấy nhỏ thì trong lòng vui thầm.
Nó không nói gì. Nhẹ nhàng buông đũa xuống
Keng/// Tiếng va đập vang lên
-Có chuyện gì không_Thấy thái độ của nó, nhỏ cũng hiểu mà hỏi hắn và anh
-Ngồi đây được không??
(Còn tiếp)
T/g: Dở qá :((