Bạn đang đọc Quay Về Bên Anh Em Nhé – Chương 5
Chương 5:
Mà Nguyễn Hoàng Phúc…
Nếu như nói là sinh non, chắc hẳn anh sẽ đồng ý trả tiền, đối với đứa bé, anh vốn chẳng hề thương hại…
Hỏi mượn điện thoại của y tá, gọi cho Nguyễn Hoàng Phúc.
Không ai nghe, lại gọi, tắt máy.
Trần Hà Thu chỉ có thể gọi cho ông cụ Nguyễn.
Nửa giờ sau, cửa phòng bệnh.
Ông cụ Nguyễn cầm gậy đánh mạnh lên người Nguyễn Hoàng Phúc: “Thằng con bất hiếu, Trần Hà Thu mang thai là máu mủ của nhà họ Nguyễn đó! Mày không thể nhường con bé một chút sao? Nếu đưa đến trễ một chút, con bé chẳng còn mạng nữa rồi!”
Trần Hà Thu chỉ nói cô và Nguyễn Hoàng Phúc cãi nhau nên sảy thai, bỏ bớt đi mấy chi tiết ở giữa.
Ông cụ huyết áp cao, không chịu được chuyện đẫm máu.
Nguyễn Hoàng Phúc không tránh không né, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn cô, giống như muốn nhìn thành một cái lỗ, “Đó là đáng tội của cô ta.”
Ông cụ Nguyễn tức đến run rẩy cả người, chỉ vào anh mà nói: “Mày câm miệng lại cho tao! Mau xin lỗi Trần Hà Thu đi!”
“Không thể nào.” Nguyễn Hoàng Phúc cản cây gậy sắp đánh lên người anh, giật lại rồi ném mạnh qua một bên: “Cô ta không xứng.”
Lúc này bệnh cao huyết áp của ông cụ Nguyễn tái phát, y tá bác sĩ rối tung lên, vội vàng đẩy ông cụ đến phòng cấp cứu.
Mà vẻ mặt Nguyễn Hoàng Phúc vẫn không thay đổi, lấy từ trong túi ra một xấp giấy tờ, ném trước mặt cô: “Ký nó.”
‘Giấy thỏa thuận ly hôn’ Năm chữ to sáng ngồi hiện ở trước mặt.
Cả người Trần Hà Thu rét run: “Nếu như tôi không ký thì sao?”
“Bây giờ tôi không phải là Nguyễn Hoàng Phúc của một năm trước.
Không ai có thể nhúng tay vào hôn nhân của tôi, bao gồm cha mẹ tôi, thậm chí là ông tôi.” Nguyễn Hoàng Phúc không cảm xúc mà nói: “Nếu cô không ký, thì tôi đành phải để mình trở thành kẻ góa vợ.”
“Tôi không tin anh có thể bẻ cong pháp luật, một tay che trời!”
“Vậy nếu không ngại thì chúng ta có thể thử một chút.”
Vừa làm xong giải phẫu, thân thể cô còn hơi đau đớn.
Gương mặt Trần Hà Thu trắng bệch, giọng nói dịu dàng: “Nguyễn Hoàng Phúc, anh cứ hận tôi vậy sao?”
Nguyễn Hoàng Phúc bình tĩnh gật đầu: “Tôi hận không thể để cô chôn cùng An Như ngay tức khắc!”
Trần Hà Thu biết lời anh ta nói là sự thật.
Nếu không phải có ông cụ Nguyễn ở đây, chỉ sợ anh ta sẽ làm cho cô mãi mãi không thể tỉnh lại.
Cuộc hôn nhân vô vọng này, cô chịu ba năm, lấy sinh mệnh của con cô để đánh đổi.
Cô cầm lấy đơn thỏa thuận ly hôn, cười khổ một tiếng, Nguyễn Hoàng Phúc để cô tay trắng ra khỏi nhà.
“Nguyễn Hoàng Phúc, anh sẽ gặp báo ứng.”
Anh ta cười chế giễu: “Tôi chưa bao giờ tin vào báo ứng.
Cô hại chết An Như, không phải vẫn giống như con gián mà sống rất tốt sao.”
“Tôi sẽ không ký.”