Đọc truyện Quậy Tung Hogwarts – Chương 288: Chức trách của nhân viên quản lí
Editor: Nguyetmai
“Ông nợ ta một lời giải thích…”
Dumbledore chỉ huy đũa phép, sửa chữa vết nứt cuối cùng trên trần nhà, đôi mắt màu xanh lam nhìn xuyên qua mắt kính hình bán nguyệt, cụ nhìn về phía Grindelwald và chất vấn với giọng bình tĩnh.
“Giải thích?”
Grindelwald vuốt đũa phép, nhếch môi cười:
“Bây giờ đang ở trong lâu đài của ông, trường học của ông.”
“Một tuần trước, lúc ta đưa đứa bé đó tới chỗ ông, nó vẫn chỉ là một phù thủy nhỏ chỉ biết Bùa phát quang.”
Liếc nhìn Grindelwald, Dumbledore chỉ đũa phép vào người mình, một bộ áo chùng phù thủy vừa vặn xuất hiện trên người cụ, thế chỗ cho bộ áo ngủ hình ngôi sao kia, cụ nói không nhanh không chậm.
“Nhưng hiện tại, chỉ cần cho cô bé một ít thời gian, ta không hề nghi ngờ gì cả, cô bé có thể phá hủy cả Hogwarts. Đây là thứ mà ông nói? Bùa nổ mà Alina nắm giữ có uy lực hơi lớn hơn một chút?”
Theo thời gian qua đi, bất cứ một phù thủy nhỏ nào cũng sẽ trưởng thành.
Đối với điều này, Dumbledore đã chuẩn bị tâm lí từ lâu, nhưng không có nghĩa là cụ từng tưởng tượng, chỉ chưa đến một tuần, Alina đã có khả năng để phá hủy cả Hogwarts. Giống với việc đưa con mèo con nhặt ven đường đến cho bạn trai nuôi một tuần, lúc đón về đã biến thành một con hổ.
“Ta lặp lại một lần nữa, ta chỉ dạy ba pháp thuật cho cô bé.”
Grindelwald nhún vai một cách bất đắc dĩ, vung đũa phép thay một bộ áo chùng phù thủy cho mình.
“Ma văn ur chữa trị, Bùa nổ, Bùa vệ sinh. Được rồi, ta thừa nhận, Bùa nổ là một chuyện ngoài ý muốn… Ngoài ra, đa phần ta nghiên cứu và thảo luận về môn Bảo vệ sinh vật huyền bí, môn Thảo dược và tri thức liên quan đến môn Độc dược.”
Đứng trước lời chất vấn của Dumbledore, Grindelwald trả lời rất thản nhiên, ngón tay đặt lên đầu đũa phép, nói một cách ung dung.
“Albus, ông không thể đổ tội về thiên phú và khả năng lĩnh ngộ pháp thuật của học sinh lên đầu ta, người tuyển cô bé đến Hogwarts học là ông chứ không phải ta. Mà người quăng cô bé tới lâu đài Nurmengard cũng là ông. Hơn nữa…”
“Suỵt…”
Không đợi Grindelwald nói hết, Dumbledore bỗng nhíu mày lại, một ngón tay đặt lên môi.
Ngay sau đó, tiếng bước chân dồn dập vọng tới từ hành lang phía xa.
“Chuyện gì đã xảy ra ở đây? Đã xảy ra chuyện gì?”
Nằm ngoài dự liệu, người đầu tiên đến hiện trường không phải là Giáo sư Snape ở tầng một dưới lòng đất cách đây gần nhất.
Argus Filch giơ ngọn đèn mờ nhạt lên, bước nhanh tới, xuất hiện ở vị trí ngã rẽ hành lang, sau lưng ông, cái bóng của bà Norris kéo ra rất dài, như một quái thú đáng sợ nào đó.
Không có gì để nghi ngờ cả, là nhân viên quản lí trong lâu đài này, có lẽ số lối đi bí mật mà ông biết ít hơn Dumbledore một chút, nhưng về vấn đề làm sao để tới ngóc ngách của lâu đài một cách nhanh nhất, chắc chắn ông là nhân viên lợi hại nhất trong cả lâu đài Hogwarts. Trên thực tế, trong hầu hết mọi trường hợp, ông đều tới hiện trường sự cố sớm hơn Dumbledore.
“Ừm, Giáo sư Dumbledore? Ngài Apocalypse?”
Đôi mắt hơi lồi ra của Filch nhìn thấy hai phù thủy đầu tiên đứng trong hành lang.
Sau đó, ông giơ ngọn đèn lên nhìn hành lang yên tĩnh, khuôn mặt hiện lên nét khó hiểu:
“Hiệu trưởng, hai người cũng cảm nhận được à, tôi đang nói tới…”
“Giáo sư Dumbledore, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Không đợi ông Filch sắp xếp ngôn từ xong, tiếng bước chân vọng tới từ hành lang bên kia, Snape mặc một chiếc áo chùng đen rộng lớn bước nhanh tới, như một con dơi lướt đi trên mặt đất.
“Chắc không phải… “vị khách” lúc sáng xuất hiện đấy chứ?”
Snape hừ một tiếng, ông ta híp mắt lại, con ngươi đen nhánh lóe ra tia sáng.
Vừa nói, giáo sư môn Độc dược vừa chuyển mắt quan sát xung quanh như thể muốn bắt lấy Chúa tể Hắc ám đang lẩn trong bóng tối của Hogwarts, cảm giác rung lắc mãnh liệt vừa rồi rất dễ khiến người ta nghĩ tới một số hồi ức không tốt, nhất là khi lần này xảy ra ở nơi cách văn phòng của ông ta không quá xa.
Trong lúc hai người nói chuyện, Giáo sư Mcgonagall mặc áo ngủ ca rô và Giáo sư Sprout mặc áo chùng trắng cũng chạy tới hành lang, cũng cảm thấy khó hiểu quan sát hành lang có vẻ chưa hề xảy ra chuyện gì cả.
Sau khi xảy ra những sự cố trường học liên tiếp, gần như mỗi một vị chủ nhiệm đều căng thẳng thần kinh, chỉ cần có động tĩnh gì không bình thường là tất cả mọi người sẽ chạy tới nơi xảy ra sự cố với tốc độ nhanh nhất. Ngoại trừ Giáo sư Flitwick ở nhà Ravenclaw ngoài lâu đài, tất cả mọi người đều có mặt.
“Thế thì, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Người đã tới hiện trường đầu tiên – Filch hỏi lại lần nữa, bờ môi mím chặt lại, ngọn đèn trong tay đung đưa trái phải, như thể muốn tìm ra dấu vết nào đó.
“Sợ bóng sợ gió một hồi thôi, có vẻ như là đùa trò của một linh hồn nào đó.”
Nhìn các giáo sư ở xung quanh một lượt, Grindelwald khoát tay áo, nhíu mày tỏ vẻ như cố gắng nghĩ lại.
“Ta và Albus cũng chỉ nhìn thấy một bóng lưng mờ mờ, ta nhớ, trước đó ông Argus đã đề cập tới cái gì mà Pe…”
“Peeves! Không sai, đương nhiên, ngoại trừ nó thì còn có thể là ai được nữa!”
Filch nói lớn tiếng, khuôn mặt hiện lên nét căm tức tột độ, quay đầu nhìn về phía Dumbledore.
“Hiệu trưởng, tôi đã nói từ lâu rồi, chúng ta không nên dung túng linh hồn không an phận như vậy ở lại trường học.”
“Xin cho tôi nói một câu, hiệu trưởng.”
Snape khoanh tay nói nhẹ giọng:
“Tôi không cho rằng chỉ dựa vào Peeves là có thể gây ra sự chấn động kịch liệt ảnh hưởng đến cả lâu đài. Có thể vừa rồi nó chỉ xuất hiện ở đây đúng lúc mà thôi.”
Bờ môi của Snape mấp máy lộ ra một tia trào phúng, như thể rất nghi ngờ về chuyện này:
“Có lẽ chúng ta cần tiến hành điều tra toàn diện cả lâu đài Hogwarts một lần, loại bỏ những nhân tố không an phận ra khỏi trường. Nói thực ra, tôi hoài nghi vị khách không được hoàn nghênh nào đó đang trốn trong tầng một của lâu đài.”
“Nói thật, Giáo sư Snape, ngài không hiểu mức độ đáng ghét của Peeves đâu.” Filch nói nghiêm nghị: “Trong mắt tôi, với nó thì chuyện này không hẳn là không làm được. Nếu ngài có hứng thú ở văn phòng của tôi một thời gian, ngài sẽ phát hiện ra rằng những cách phá phách mà nó có thể nghĩ ra được thậm chí còn vượt qua số lượng đơn điều chế độc dược.”
Mấy thế kỉ qua, Peeves vẫn luôn phá phách lâu đài Hogwarts rất nghiêm trọng, ngay từ khi người sáng lập Salazar Slytherin đích thân bổ nhiệm Hankerton Humble làm nhân viên quản lí lâu đài, chiến tranh giữa bao nhiệm kì nhân viên quản lí và Peeves chưa từng dừng lại.
Đây là truyền thống vĩnh viễn, không ít phù thủy định bắt giữ và đuổi Peeves đi, nhưng tất cả đều chấm dứt với sự thất bại và thỏa hiệp. Khi đó, Peeves hệt như một sinh vật có thể làm được mọi chuyện.
Nhưng thỉnh thoảng cũng có người phát hiện ra, gần như tất cả các phù thủy mạnh mẽ đều có mức độ bao dung và khoan nhượng vượt mức với Peeves, không ai lựa chọn tự xua đuổi hoặc tiêu diệt Peeves. Như về điểm này, tất cả mọi người cho rằng có lẽ đây là sự thương hại của kẻ mạnh với linh hồn đùa dai.
Bởi vậy, dần dần, việc đối đầu với Peeves trở thành chức trách truyền đời ngàn năm của những nhân viên quản lí lâu đài Hogwarts.
“Về chuyện lần này, ta và Otto đã chính mắt nhìn thấy, đúng là một trò đùa dai của Peeves. Còn rốt cuộc nó đã dùng cách gì, đương nhiên bọn ta sẽ nghĩ cách để biết.”
Dumbledore nhìn Grindelwald bên cạnh với ánh mắt sâu xa, nói bằng giọng kiên định:
“Severus, tin ta đi, đó không phải cùng một chuyện. Nếu không, nhất định ta sẽ để ông gặp người kia tận mắt.”
Nhìn thẳng vào ánh mắt sáng ngời của Dumbledore, sau một hồi trầm mặc, Snape lạnh lùng quay mặt đi, hừ nhẹ một tiếng, tỏ vẻ miễn cưỡng chấp nhận.
Là một bậc thầy Chiết Tâm Trí Thuật và Bế Quan Bí Thuật, mặc dù Snape không thể nhìn thấu suy nghĩ của Dumbledore, nhưng phân biệt một câu nói là thật hay giả từ ánh mắt, biểu cảm, giọng nói, ông ta vẫn miễn cưỡng làm được.
Ít nhất, với biểu hiện vừa rồi của Dumbledore, cụ không có vết tích gì là nói đối.
“Hơn nữa, Argus, Peeves cũng là một thành viên của Hogwarts.”
Dumbledore nhướng mày lên một cách bất đắc dĩ, nhìn Filch đang rất căm phẫn và thở dài một hơi.
“Đương nhiên, nếu ông có thể bắt được nó, có lẽ lần này ta sẽ suy xét đến việc để nó biến mất hoặc trật tự một thời gian.”
“Thật sao? Hiệu trưởng, rốt cuộc ngài cũng đồng ý rồi? Yên tâm đi, nhất định tôi sẽ bắt nó lại!”
Argus Filch hưng phấn như Giáng sinh tới sớm, phấn chấn nói với bà Norris:
“Honey, đi thôi! Chúng ta đi bắt con quỷ Peeves chết tiệt đó, rốt cuộc lần này chúng ta cũng đuổi nó đi được rồi.”
Cùng với lời kết luận của Dumbledore với mọi chuyện, đương nhiên những giáo sư còn lại cũng không chất vấn gì quá nhiều, bọn họ thở dài nhẹ nhõm một hơi, bước nhẹ rời khỏi hành lang.
Thời gian không còn sớm nữa, ngoại trừ Filch hưng phấn đi tìm kiếm tung tích của Peeves cùng với bà Norris trong lâu đài ra thì hầu hết các giáo sư đều có chương trình học cả ngày mai, tất cả mọi người nóng lòng trở về chiếc giường ấm áp mềm mại để nghỉ ngơi.
Phải biết rằng, không phải tất cả mọi người đều có thể giống lão phù thủy nào đó, ngoại trừ nuôi chim thì đa phần thời gian đều rảnh rỗi ngồi trong văn phòng của mình, làm chuyện mình muốn.
…
“Những năm qua, ông đã thay đổi không ít, Albus.”
Nhìn nhóm người Filch rời đi, Grindelwald cảm thán lắc đầu.
“Để một bom xịt đi bắt linh hồn, vậy mà ông cũng nói ra được. Cho dù đích thân ông ra tay chắc cũng chỉ tạm thời nhốt nó được một thời gian ngắn thôi nhỉ? Cách hứa hẹn xa vời như vậy khá giống ta khi xưa đấy.”
Không có gì để nghi ngờ cả, với Grindelwald, độ khó của việc phân biệt linh hồn còn thấp hơn độ khó phân biệt bom xịt.
Grindelwald đã từng nghiên cứu sâu về ba Bảo bối Tử thần, thậm chí lấy nó làm kí hiệu của mình, lão thừa biết rốt cuộc linh hồn sẽ tồn tại ở trạng thái nào, gần như lão đã tìm hiểu tất cả những kiến thức về mặt này.
Bởi vậy, ngay lần đầu tiên nhìn thấy Peeves, Grindelwald đã chắc rằng tuyệt đối Peeves không thể là một linh hồn được hình thành dấu ấn phù thủy. Sau khi nghe thấy sự miêu tả của Argus Filch về Peeves, lão đã hiểu rốt cuộc đây là sự tồn tại kỳ lạ nào: yêu tinh Peeves sinh ra từ tinh thần của lũ nhóc nghịch ngợm.
“Có đôi khi, chúng ta cũng phải để lại một chút hi vọng cho người ta.”
Dumbledore mỉm cười, cụ không phủ nhận:
“Thế nhưng, ta không hề nói dối, thực ra có cách để bắt được yêu tinh. Hẳn ông phải biết rằng, đương nhiên, đầu tiên bọn họ phải phát hiện ra đặc điểm của Peeves.”
Che giấu thân phận thực sự của Peeves là sự ăn ý giữa các phù thủy đỉnh cấp.
Đối với những đời hiệu trưởng, chỉ cần là người phát hiện ra tính cách bẩm sinh bị áp chế của các học sinh thì rất khó mà sinh ra ác cảm với cái tên gây sự này. Dù sao, xét theo một ý nghĩa nào đó, tinh thần hỗn loạn của lũ trẻ cũng là một phần không thể tách rời trong Hogwarts.
“Ông bạn, điều ta lo lắng lúc này là… rốt cuộc Alina muốn làm gì?”
Dumbledore day trán, tỏ vẻ khó hiểu:
“Không có gì để nghi ngờ, tuy rằng rất nhiều hành vi của cô bé trông thì tùy ý, làm liều, nhưng lần nào cũng nhận được một số lợi ích ở một góc độ mà người ta không thể ngờ được.”
Sau nhiều năm như thế, không phải là chưa từng xảy ra mâu thuẫn giữa phù thủy nhỏ và Peeves. Trên thực tế, gần như năm nào cũng có từ một trăm phù thủy nhỏ trở lên bị Peeves trêu chọc, việc các phù thủy nhỏ dùng bùa chú để tiến hành phản kích Peeves thỉnh thoảng cũng xảy ra.
Thế nhưng, theo Dumbledore, trong tình huống lần này, thay vì nói là Alina và Peeves chống đối với nhau, chi bằng nói là… hai chúa tể nghịch ngợm này đã hình thành mối hữu nghị kỳ quái nào đó, thông qua một trò chơi đặc biệt.
Vấn đề là ở chỗ, rốt cuộc Alina muốn làm gì?
“Vậy thì… Ý của ông là, có thể đứa bé đó đã nhận ra được điểm này?”
Grindelwald nhếch lông mày lên, nghiêng đầu về phía phòng học sau lưng, khuôn mặt tỏ vẻ khó tin.
“Đợi đã, nếu căn cứ vào mối liên hệ giữa cô bé và Hogwarts, cũng có nghĩa là…”
“Có lẽ vậy, nhưng đây là vấn đề mà ông cần suy xét.”
Dumbledore chớp mắt ranh mãnh, nở một nụ cười xấu xa:
“Đừng quên, bây giờ ông cũng là nhân viên quản lí lâu đài Hogwarts, dù sao thì đây là truyền thống vinh quanh kéo dài hàng ngàn năm của Hogwarts, ngài Otto Apocalypse thân yêu.”
Nhìn sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi của Grindelwald, tâm trạng của Dumbledore đột nhiên thoải mái không ít, ngực cũng không đau và khó thở như vậy nữa. Từ nay về sau, dù trong trường xảy ra chuyện gì, ít nhất cũng có người có thể chia sẻ nỗi đau với cụ.
“Ta nghĩ lũ trẻ đã đợi rất lâu rồi, nếu có gì nghi ngờ, hỏi thẳng bọn chúng là được rồi mà. Đây là chức trách của ông.”