Đọc truyện Quậy Tung Hogwarts – Chương 1: Lũ cú mèo mất tích
Translator: Nguyetmai
Học viện ma thuật và pháp thuật Hogwarts, tầng 8 tòa tháp chính, văn phòng Hiệu trưởng.
Đây là một căn phòng hình vuông rộng rãi và xinh đẹp, những món đồ bằng bạc kỳ quái được đặt trên chiếc bàn có những cái chân hình con thoi.
Mặc dù đang là mùa hè, nhưng trong lò sưởi của căn phòng lại vẫn có ảnh lửa bập bùng chói mắt.
Ở vị trí chính giữa căn phòng, có một ông lão với bộ râu bạc phơ như thác đổ đang đứng đó – chính là Hiệu trưởng của trường Hogwarts, đồng thời cũng là vị phù thủy vĩ đại nhất đương đại, được cả giới phù thủy hiện nay công nhận, Albus Dumbledore.
Trước mặt cụ là một cái bàn khổng lồ có chân hình móng vuốt, phía sau cái bàn có một cái giá, bên trên treo một chiếc mũ phù thủy chóp nhọn cũ nát.
“Dumbledore, ông cảm thấy lời bài hát năm nay thế nào?”
Chiếc mũ vặn vẹo, một vết toạc gần vành mũ mở ra như một cái miệng, và nó đang nói.
“Lời ca rất hay, tôi nghĩ các em học sinh nhất định sẽ thích nó.”
Dumbledore vỗ tay đầy hứng thú, chòm râu bạc trắng cũng đung đưa theo nhịp điệu.
“Đúng rồi, ngoài chuyện này ra, còn có một chuyện quan trọng nữa, liên quan đến việc chia cậu bé Harry Potter vào nhà nào…”
Ngập ngừng một chút, Dumbledore giơ ngón tay trỏ lên, đang chuẩn bị nói gì đó thì đột nhiên cụ dừng lại nhìn về phía sau lưng.
Lửa đột nhiên bùng lên đằng sau lưng cụ, phát ra một tiếng bụp vang dội, giọng nói đầy trách cứ của người phụ nữ vang lên.
“Giáo sư Dumbledore, tôi mong chờ chuyện quan trọng mà ông đã nói đến trong bức thư cú mèo chứ không phải là thảo luận lời bài hát với mũ phân loại. Ông phải biết rằng, gửi thư thông báo khai giảng cho gần một ngàn học sinh không phải là một công việc nhẹ nhàng.”
Một nữ phù thủy tóc đen cao lênh khênh mặc áo chùng màu ngọc bích bước ra khỏi lò sưởi.
Mái tóc đen nhánh của bà bới thành một búi rất chặt, đôi môi mím chặt có chút mất kiên nhẫn, tựa như lúc trước đang xử lí chuyện gì đó nan giải lắm.
Minerva McGonagall, Giáo sư môn Biến hình của Hogwarts, chủ nhiệm của nhà Gryffindor, đồng thời cũng là phó Hiệu trưởng của ngôi trường pháp thuật này.
“Đương nhiên không phải. Tôi chỉ cảm thấy, về thông báo nhập học của học sinh mới năm nay, có lẽ bà cần một sự giúp đỡ nho nhỏ. Ví dụ như một chút mứt phúc bồn tử thì sao?”
Dumbledore quay người lại, cụ nở nụ cười ấm áp, đưa cho Giáo sư McGonagall một chiếc lọ nhỏ cao chưa tới hai tấc Anh, bên trong chứa đầy mứt quả đỏ tươi.
“Không cần, cảm ơn.”
Giáo sư McGonagall lạnh lùng trả lời cụ, hiển nhiên bà không cho rằng lọ mứt phúc bồn tử này có thể giải quyết nỗi khốn đốn của bà.
“Không còn nghi ngờ gì nữa, có thể thấy từ phản hồi pháp thuật, hơn hai mươi bức thư mà lũ cú gửi tới cho Harry đều đã bị nhà Dursley chặn lại rồi. Có điều, chỉ cần Harry vẫn chưa thể tự tay mở thư thì bút pháp thuật sẽ tự động viết lại và gửi đi, gia đình đó sớm muộn gì cũng sẽ thỏa hiệp trước hiện thực thôi.”
Dumbledore linh hoạt chớp đôi mắt màu xanh lam của cụ, nói: “Nếu đã như vậy thì chuyện thông báo cho Harry, hãy giao cho tôi xử lí đi. Khi cần thiết, Hagrid cũng có thể đảm nhận làm người đưa thư tạm thời.”
“Hagrid? Được rồi, xem ra ông đã quyết định xong vụ này, trước giờ ông đều có lý lẽ riêng của mình.”
Giáo sư McGonagall nhíu mày, chẳng nói chẳng rằng hừ mũi một cái, rồi tiếp tục nói: “Nếu như chỉ là như vậy, thì ông viết trong thư cú là được rồi, còn có chuyện gì mà nhất định cần phải gặp mặt bàn bạc trực tiếp chứ?”
“Đúng thế.”
Con ngươi màu lam dưới cặp kính hình bán nguyệt của cụ Dumbledore lóe sáng, cụ có vẻ nghiêm túc cầm một tờ giấy nhăn nhúm trên bàn đưa cho Giáo sư McGonagall, thong thả nói:
“Trên thực tế, trong số những học sinh mới của khóa này, ngoại trừ Harry ra, còn có một đứa trẻ khác cũng không nhận được thư. Nói chính xác ra, căn cứ vào kết quả kiểm kê lều cú mèo của Filch, tất cả những con cú mèo bay tới nơi ở của cô bé đều mất tích hết.”
“Cú mèo mất tích sao? Ý của ông là…”
Giáo sư McGonagall mím môi, hơi nghi ngờ.
“Tôi không biết. Nhưng căn cứ vào biên độ bùng nổ ma lực mà Bộ pháp thuật thống kê, ma lực trong cơ thể cô bé đã đạt tới giới hạn, nếu như cứ để tình trạng không được dẫn dắt tiếp diễn thì rất có khả năng cô bé sẽ biến thành một Obscurial.”
Dumbledore lắc đầu, trả lời với vẻ mặt nghiêm túc, sau đó nhìn Giáo sư McGonagall với vẻ áy náy:
“Xin lỗi, với tình hình của đứa trẻ này người đến đón nó vốn phải là tôi. Nhưng tình hình bên phía Harry, bà cũng biết đấy. Cho nên, có thể phiền bà đích thân đến đó dẫn đường.”
“Chúng ta đều hiểu, ảnh hưởng của người kia vẫn còn.”
Giáo sư McGonagall mím môi, bắt đắc dĩ nhún vai tỏ vẻ đã hiểu: “Hơn nữa, thân là phó Hiệu trưởng, việc này cũng nằm trong phạm vi công việc của tôi. Đứa trẻ đó tên là gì?”
“Alina, Alina Kaslana, đây là cái tên cô bé tự đặt cho mình, hiện tại đang sống trong một cô nhi viện Muggle trên cao nguyên Scotland.”
Dumbledore chỉnh cái gọng kính trên sống mũi khoằm của ông rồi bổ sung: “Phải rồi, chú ý cách thức trò chuyện, nếu như tôi nhớ không lầm thì cô bé có một nửa huyết thống Veela, có thể sẽ hơi khó chơi đấy.”
– —
Scotland, hồ lục địa lớn nhất vương quốc Anh, một thị trấn nhỏ tầm thường nằm tọa lạc ven hồ Lomond.
Ở phía Nam thị trấn có một giáo đường nhỏ đơn sơ, đằng sau giáo đường nối liền với một cô nhi viện nhỏ bé. Cha xứ kiêm Viện trưởng của cô nhi viện là một người Tây Ba Nha có tên là Benítez.
Cô nhi viện không lớn, đa số đều là những đứa trẻ từ những cô nhi viện khác chuyển tới, tính cả Benítez tổng cộng cũng chỉ mới bảy người.
Không nghi ngờ gì, trong tất cả những đứa trẻ, Alina Kaslana có một đôi mắt màu lam sáng như sao trời, mái tóc màu bạch kim dài ngang eo, là một sự tồn tại hết sức đặc biệt.
Không chỉ vì cô bé là đứa trẻ duy nhất có họ, quan trọng hơn là từ mấy năm trước, phân bố tài chính của cả cô nhi viện, việc nấu nướng ba bữa đều do Alina phụ trách sắp xếp xử lí.
Lúc này, một đám trẻ đang vây quanh cửa nhà bếp, ánh mắt mong chờ nhìn Alina đang chuẩn bị bữa sáng cho mọi người.
Cũng giống như đa số những đứa trẻ ở cô nhi viện, Alina năm nay mười tuổi, nhưng trông cô bé nhỏ con hơn những đứa trẻ cùng tuổi một chút, chỉ cao một mét hai, chỉ có đứng trên chiếc ghế gỗ nhỏ mới có thể chạm tới bàn bếp.
Có điều, nếu như chỉ nhìn tư thế lắc chảo dùng xẻng thuần thục của cô bé, thì không ai có thể ngờ được đây lại là một cô bé còn chưa tới mười một tuổi.
Trong chiếc chảo rán đáy bằng đang phát ra những tiếng xèo xèo, mùi trứng chiên thơm lừng lan tỏa khắp nơi, hòa quyện cùng mùi thơm của những miếng bánh mì đã nướng xong từ trước, đang được đặt ở một bên, khiến những đứa trẻ túm tụm ở ngoài cửa bất giác nuốt nước bọt ừng ực.
Kinh phí của cô nhi viện trước giờ đều eo hẹp, chỉ có bữa sáng chủ nhật hàng tuần, bọn chúng mới có thể ngửi được mùi thức ăn thơm đến thế này.
Bên cạnh chảo rán, trong chiếc nồi sắt đen sì sì lớn dường như đang hầm một loài chim gì đó, nước xúp sôi lăn tăn đã chuyển sang màu trắng sữa, những váng mỡ béo ngậy màu vàng tươi đang bập bềnh trôi nổi, một mùi thơm vô cùng tinh khiết tỏa ra xung quanh, chỉ cần ngửi thấy mùi thơm đã khiến người ta cảm thấy cả người ấm áp.
Đặt miếng trứng chiên cuối cùng vào đĩa sắt, Alina cầm thìa lên nếm thử nồi xúp đang sôi sục bên cạnh, chép miệng một cái, hình như cần phải ninh thêm một lúc nữa mới được.
Alina khom lưng, cúi xuống nhìn lửa trong bếp lò đã không còn cháy sáng rực như trước nữa, nhíu mày, tiện tay cầm một chồng thư làm từ da dê trên bàn nhét vào trong bếp lửa, cầm kìm gắp than đảo bên trong lò lên, để ngọn lửa lại lần cháy mạnh lên nữa.
Sau khi làm xong tất cả những chuyện này, cô bé nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi chiếc ghế gỗ dùng để kê chân, xoay người nhìn đám nhóc tham ăn đang đứng túm tụm ở cửa nhà bếp một lượt, khuôn mặt nhỏ nghiêm lại, vỗ tay.
“Được rồi, bây giờ tất cả mọi người lập tức trở về bàn ăn! Bằng không hôm nay đừng mơ được ăn xúp gà nữa.”
Cô bé chống nạnh, cố gắng ưỡn cao bộ ngực bằng phẳng, cố gắng khiến bản thân trông khí thế hơn một chút, uy hiếp bằng giọng điệu hung dữ:
“Chị Alina, hôm nay cha xứ vẫn không thể ăn sáng cùng với chúng ta sao?”
Người hỏi là đứa trẻ nhỏ nhất trong cô nhi viện, cậu bé tên là Bran, có thể bởi vì vẫn còn bé nên cậu rất quấn người khác, có thể coi là cái đuôi số một của Alina ở cô nhi viện.
Alina lắc đầu, vừa đẩy Bran ra ngoài nhà bếp, vừa trả lời bằng giọng tức giận:
“Chị đã nói bao nhiêu lần rồi, bệnh thương hàn của Viện trưởng Benítez vẫn chưa khỏi, rất dễ lây cho các em. Có điều, chị đoán cứ ăn xúp gà thêm một hai ngày nữa chắc sẽ khỏe lại hoàn toàn thôi.”
“Vậy thì…”
Bran nhón chân lên, tầm mắt lướt qua cái bàn gỗ, di chuyển tới chiếc nồi sắt đang sôi ùng ục kia, nuốt nước miếng.
“Đợi Viện trưởng khỏi bệnh rồi, chúng ta còn được ăn xúp gà béo mặt tròn Scotland mỗi ngày không?”
“Chuyện này à…”
Alina quay đầu liếc nhìn ánh lửa bập bùng trong bếp lò bên dưới cái nồi sắt, trong ngọn lửa đang nhảy nhót, từng bức thư bằng da dê dày cộp đang từ từ cuộn lại bốc cháy, biểu tượng hình cái khiên đặc biệt trên phong thư lóe lên một cái rồi biến mất.
Đã tới thế giới xa lạ này sắp được sáu năm rồi, là một fan trung thành của bộ truyện “Harry Potter”, cô nhìn một cái đã nhận ra được hoa văn đó – sư tử vàng trên nền đỏ tươi, chim ưng màu đồng trên nền lam, con lửng đen trên nền vàng và con rắn bạc trên nền xanh lá tạo quấn xung quanh một chữ H lớn nằm chính giữa – huy hiệu của trường pháp thuật Hogwarts nổi tiếng khắp nơi.
Có điều, cho dù kiếp trước là fan cứng của “Harry Potter” thì cũng không có nghĩa là Alina bằng lòng bước chân vào giới pháp thuật cùng bộ ba cứu thế hoàn thành nhiệm vụ trong nội dung truyện.
Khó khăn lắm mới có thể sống lại lần nữa, cô không muốn lãng phí thời gian quý báu của mình vào cuộc đấu trí đấu dũng của một đám học sinh trung học (toàn bộ Hogwarts) và một tên cùng lắm chỉ là phần tử khủng bố tép riu (Voldemort), thời đại Internet vĩ đại sắp bắt đầu của thế giới Muggle còn đặc sắc hơn thế giới pháp thuật nhiều.
Giống y như cô đã đoán, trên những bức thư của trường Hogwarts có kèm theo một dạng pháp thuật đặc biệt, không chỉ địa chỉ sẽ dựa theo vị trí nơi ở thực tế của cô mà thay đổi, đồng thời trường học có lẽ cũng có pháp thuật để phán đoán việc các phù thủy nhỏ có mở thư ra đọc nội dung bên trong hay không.
Vì vậy, ngay từ lần đầu tiên cô đã bắt cú mèo lại để làm thịt, nhân tiện cũng đem thư đốt bỏ luôn.
Cô tin rằng cứ thế thì cho dù phía trường học có phái người tới kiểm tra thì cũng sẽ giận dữ vô cùng, sau đó sẽ hủy tư cách nhập học của cô nhỉ?
Ngồi xổm xuống, Alina vò mái tóc màu hạt dẻ của Bran, gỡ một chiếc lông cú màu nâu đen bất cẩn dính trên tóc cậu bé xuống, tiện tay ném vào trong bếp lửa phía sau, ngọn lửa liếm láp trên chiếc lông vũ, khẽ vang lên một tiếng tí tách.
“Yên tâm đi. Trước khi chị mở bức thư kia ra thì loại gà béo mặt tròn Scotland này ngày nào cũng sẽ có.”
“Vậy thì… gà béo mặt tròn Scotland trông như thế nào?”
Bran hiếu kì gặng hỏi.
Alina lắc đầu không đáp, cô đứng dậy, kết thúc cuộc thảo luận về vấn đề gà béo mặt tròn Scotland, vỗ đầu Bran rồi cười nói:
“Được rồi, sau này lớn lên em sẽ biết thôi. Bây giờ đến phòng ăn ngồi đi, ăn xong bữa sáng phải ngoan ngoãn đọc kinh sáng với mọi người nhé.”