Quay Trở Lại Tôi Nhất Định Sẽ Sống Thật Tốt

Chương 71: Hàn Tổng Đã Sập Bẫy


Bạn đang đọc Quay Trở Lại Tôi Nhất Định Sẽ Sống Thật Tốt – Chương 71: Hàn Tổng Đã Sập Bẫy


Nhìn thấy khuôn mặt ngại ngùng của An Giai Kỳ, Lãnh Dạ mỉm cười, hắn lấy điện thoại ra, mở video lên rồi cố ý bật to.

Giọng nói của cậu vang lên:
“Aaaaa, người tình ơi, em đi đâu vậy, qua đây chơi với anh đi”
“Người yêu ới ời ơi”
“Chồng ơi, lão công ơi, chú sợ độ cao không? nếu không sợ em sẽ đưa chú lên đỉnh a~”
Vừa nói vừa ôm Lãnh Dạ như con đỉa vậy đã thế còn cắn vào cổ vào vai hắn, An Giai Kỳ thấy mình trong video thì càng xấu hổ không thôi, cậu giành lấy điện thoại để xoá video đi thì hắn nhanh tay để điện thoại ra xa, cậu bắt hụt liền tức giận nói:”Chú xoá video kia đi”.

Hắn trêu chọc nói:”Không xoá, để làm kỉ niệm”.

An Giai Kỳ bất lực kêu gào.
Sau một hồi giằng co thì Lãnh Dạ cũng đành chiều theo ý cậu mà xoá video đi.

Trong phòng có lắp camera ẩn nên mới có video, chuyện này An Giai Kỳ cũng biết bởi vì tại mấy tháng trước, cậu sơ ý ngã xuống sàn, vết thương khá nghiêm trọng nhưng lại không chịu nói cho ai, điều đó khiến hắn rất tức giận đến nỗi phải lắp camera ẩn khắp nhà để theo dõi cậu lúc đi vắng, với cái tính hậu đậu này của cậu khiến hắn lúc nào cũng trong tình trạng sốt ruột không thôi, còn cậu thì luôn được hắn bao bọc quá mức đi.
Vệ sinh cá nhân xong, Lãnh Dạ bế An Giai Kỳ xuống phòng bếp, hắn lấy đồ ăn sáng đã làm sẵn ra cho cậu ăn.

Ăn xong, thay quần áo rồi đến công ty làm.

Lịch trình làm việc hôm nay vẫn như mọi khi, nhiều chết đi được.
Trong giờ giải lao, An Giai Kỳ cảm thấy thèm nước ngọt, cậu liền chạy đi mua, đi qua đoạn thang bộ thì nghe thấy có người nào đó đang nói chuyện, tính hóng hớt liền nổi lên, cậu trốn một góc nghe lén mặc dù biết là làm vậy sẽ không tốt.
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm”.

Trịnh Phi Mặc lên tiếng.

Hàn Thiên Văn đẩy cậu ta ra, nói:”Cậu tính chịu trách nhiệm kiểu gì?”.

Nhất thời Trịnh Phi Mặc không biết nói gì, thấy cậu ta không lên tiếng, Hàn Thiên Văn liền rời đi.
An Giai Kỳ núp ở chỗ kín nên Hàn Thiên Văn không nhìn thấy, đợi anh ta đi cậu mới dám ló đầu ra thì liền đụng trúng người Trịnh Phi Mặc, cậu ta thấy bạn thân mình thì rất ngạc nhiên nhưng rồi mặt lại xụ xuống như con cún bị bắt nạt.
Thấy cậu bạn thân có chuyện gì đó xảy ra, cậu liền hỏi:”Tiểu Mặc à, có chuyện gì vậy? mày và Hàn tổng….xảy ra chuyện gì à?”.

Trịnh Phi Mặc bị An Giai Kỳ đoán đúng thì liền gật đầu, cậu tò mò hỏi:”Kể tao nghe được không?”.
Trịnh Phi Mặc ngoan ngoãn kể ra mọi chuyện, sự việc là…….
Sinh nhật tối qua của Trịnh Phi Mặc, ai cũng uống say tí bị, kể cả cậu ta cũng vậy.

Ôn Niên thì không thể cùng lúc đỡ hai người này về được, quản lý của cậu ta cũng say mèm ra rồi, đang không biết làm sao thì lại bắt gặp Hàn Thiên Văn, ngay lập tức Ôn Niên ném cậu ta cho anh ta rồi đưa An Giai Kỳ chuồn mất.
Hàn Thiên Văn chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì thiếu niên nọ đã dựa vào người mình.


Anh ta bất lực không biết gì, đã vậy còn không biết nhà cậu thanh niên này ở đâu, chỉ biết cậu ta tên Trịnh Phi Mặc, nghệ sĩ của công ty mình.
Hết cách, Hàn Thiên Văn đành phải đưa Trịnh Phi Mặc vào đại cái khách sạn nào đó.
Đưa được người đến khách sạn, lên phòng, vừa vào đến phòng thì ngay lập tức cậu ta liền nôn một trận, dính hết lên người anh ta.

Bực thì cũng bực lắm nhưng không thể làm gì được, anh ta đành phải đi tắm rửa gấp, để cho cậu ta nằm trên giường.
Sau khi tắm xong, Hàn Thiên Văn bước ra ngoài, anh ta mặc chiếc áo choàng tắm, đai thắt lưng thì lỏng lẻo làm lộ ra hết cảnh xuân.

Lúc này, Trịnh Phi Mặc nửa mê nửa tỉnh, cậu ta thấy người trước mắt quá dỗi mị hoặc, không suy nghĩ nhiều liền kéo đối phương xuống giường rồi đè lên người đối phương, cậu ta nhìn ngắm khuôn mặt xinh đẹp kia rồi vuốt ve nó xong liền hôn lên môi đối phương.
Hành động đó khiến Hàn Thiên Văn trợn tròn mắt, anh ta đẩy Trịnh Phi Mặc ra, nói:”Tôi nằm trên không nằm dưới, cậu biết hành động của bản thân sẽ dẫn tới hậu quả gì không?”.

Cậu ta bỏ ngoài tai những lời đối phương nói, cậu ta cười ngây ngốc:”Đẹp quá, đẹp tới nỗi chỉ muốn ăn, giữ làm của riêng thôi”.

Nói xong mặc người kháng cự, cậu ta cứ lao vào mà làm loạn, kết quả một đêm mãnh liệt đã xảy ra.
Sáng hôm sau, cả người Hàn Thiên Văn rã rời, muốn động đậy nhưng lại bị Trịnh Phi Mặc ôm chặt không buông, đợi đến khi cậu ta tỉnh dậy, mọi thứ trở nên thật ngượng ngạo.
Quay trở lại hiện tại, nghe xong sự việc này, An Giai Kỳ hết sức ngạc nhiên, hồi sau thì đăm chiêu suy nghĩ, nói:”Mày tính chịu trách nhiệm kiểu gì?”.


Trịnh Phi Mặc ủ rũ nói:”Không biết”.

Cậu lại hỏi:”Mày có thích người ta không?”.

Cậu ta liền trả lời:”Không biết mày có tin không, tao thích Hàn tổng từ lâu rồi, tao thích Hàn tổng từ năm ngoái, mới gặp đầu tiên tao đã thích anh ấy”.
An Giai Kỳ sốc nặng, thì ra thằng bạn của mình đơn phương người ta từ năm ngoái, đã vậy còn là kiểu tia sét ái tình, chẹp chẹp, kinh đấy.
Đột nhiên có ý tưởng gì đó lướt qua, An Giai Kỳ liền nói khẽ vào tai Trịnh Phi Mặc:”Ê, tao có ý tưởng này, chúng ta sẽ làm thế này@@@###&&&&——–“
______________
Đến tối, sau khi tan làm, An Giai Kỳ cố tình đợi Hàn Thiên Văn ra, cậu tiến đến, bắt đầu giở giọng cà khịa:”Ấy, đây có phải Hàn độc thân không nhỉ, thấy anh hôm qua bảo ngày sẽ có người yêu mà, thế người yêu đâu? hay là lại nói xạo?”.

Anh ta nghe vậy thì tức đỏ mặt không biết nói gì, đúng lúc này, Trịnh Phi Mặc từ đâu xuất hiện, cậu ta tiến đến gần anh ta, nói:”Hàn tổng”.

Hàn Thiên Văn miệng nhanh hơn não, khoác tay lên cổ cậu ta, nói:”Đây là người yêu của tôi, tôi không có độc thân”.

Nói xong hất cằm kéo cậu ta đi.
An Giai Kỳ cùng Trịnh Phi Mặc nháy mắt với nhau.
Đi đến bãi đỗ xe, Hàn Thiên Văn buông tay cậu ta ra, nói:”Xin lỗi, tôi chỉ lấy cậu ra làm bia đỡ đạn thôi, cậu đừng nghĩ nhiều”.

Trịnh Phi Mặc liền nắm lấy tay anh ta, ép sát anh ta vào cửa xe mà bắt đầu thổ lộ:”Hàn tổng, em thích anh, em thích anh từ năm ngoái, vừa nhìn thấy anh, trái tim em liền rung động, em đã đơn phương anh từ lúc ấy đến bây giờ, em thật sự rất rất rất thích anh, vậy nên, anh có thể cho em một cơ hội không? anh muốn em làm gì cũng được, kêu em đi chết em liền đi, anh có thể để em ở bên cạnh anh được không? xin anh đó”.

Nói xong liền dùng ánh mắt đáng thương nhìn anh ta.


Т????uyệ????‎ hay‎ luô????‎ có‎ tại‎ #‎ Т????????‎ ????Т????uy????????.V????‎ #
Hàn Thiên Văn bối rối không biết nên nói gì, ấp úng nói:”Chuyện…chuyện này…tôi…tôi…”.

Trịnh Phi Mặc liền bắt đầu rơi nước mắt:”Anh, làm người yêu của em có được không, xin anh đấy, từ nhỏ đến giờ em chưa cầu xin ai một cách khẩn thiết như vậy, anh có thể, có thể trở thành người yêu của em, tuy bây giờ anh không có tình cảm gì với em nhưng thời gian này em sẽ dành tất cả mọi yêu thương cho anh, nếu anh cảm thấy em phiền hoặc anh vẫn không có chút tình cảm nào với em thì em sẽ rời đi, làm ơn, xin anh đó”.
Thấy cậu ta van xin khẩn thiết như vậy, Hàn Thiên Văn suy nghĩ một chút, đằng nào tên nhóc này cũng hợp gu của mình, chuyện giường chiếu tuy hơi vụng về nhưng cũng rất ổn đi, nghe nói cậu ta còn là một người rất tình cảm nữa, chuẩn gu quá rồi còn gì thôi thì cứ thử xem như nào.

Hết cách, Hàn Thiên Văn đành gật đầu đồng ý, cậu ta vui sướng, khóc lại nhiều hơn, anh ta cười bất lực mà lau đống nước mắt đi cho cậu ta rồi hai người cùng nhau đi về.
An Giai Kỳ nấp một chỗ cười tự hào, vậy là Hàn tổng đã sập bẫy của cậu, dựa vào những gì cậu biết thì Hàn Thiên Văn là người ngoài cứng trong mềm, cậu lại còn nắm rõ được gu của anh ta nữa, Haizzzz tự nhiên cảm thấy tự hào về bản thân quá đi.

Đang nghĩ ngợi vu vơ thì Lãnh Dạ xuất hiện bế cậu lên, nói:”Nghĩ lung tung gì vậy, đứng đây lâu không mỏi chân?”.

Cậu ôm lấy cổ hắn:”Chỉ là em vừa mới giúp Hàn Thiên Văn có người yêu thôi”.

Hắn cười nói:”Em đó, lo cho bản thân còn không xong, ở đó mà đi tác hợp cho người ta”.

Cậu hôn chụt một cái rõ vang lên má hắn, nói:”Không phải bản thân em có chú lo rồi à…haha”.

Hắn mỉm cười dịu dàng:”Ừm, cuộc đời này của em có chú lo hết rồi”..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.