Bạn đang đọc Quay Trở Lại Tôi Nhất Định Sẽ Sống Thật Tốt – Chương 46: Quá Khứ Của Lãnh Dạ
Trong phòng bếp, Lãnh Dạ mở tủ lạnh ra lấy một ít nguyên liệu để chuẩn bị làm bữa trưa.
Ăn xong, Lãnh Dạ đi lên thư phòng, An Giai Kỳ cũng lẽo đẽo theo sau.
Đột nhiên đến trước cửa thư phòng, hắn đột nhiên dừng lại làm cậu đâm vào lưng hắn, hắn liền hỏi:”Theo chú làm gì? chú đi đọc sách, em đọc không?”.
Cậu liền gật đầu nói:”Có, chú đọc cho em nghe là được”.
Nói xong hai người đi vào trong.
Lấy đại một quyển sách, Lãnh Dạ ngồi xuống ghế sofa đọc, An Giai Kỳ liền gối đầu lên đùi hắn.
Nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại của cậu, Lãnh Dạ hỏi:”Sao vậy?”.
An Giai Kỳ lưỡng lự muốn nói nhưng sợ hắn không vui liền lắc đầu, thấy sự lưỡng lự trên mặt cậu, Lãnh Dạ dịu dàng cười nói:”Muốn hỏi gì thì hỏi đi, không cần phải sợ chú đâu”.
Nhận được câu nói đó, An Giai Kỳ mới ấp úng nói:”Chú…chú có thể….kể em nghe….quá…quá khứ của chú được không?”.
Nghe xong Lãnh Dạ bật cười:”Tưởng chuyện gì, chuyện đó em hỏi chú liền trả lời, không cần dè chừng vậy đâu, sợ chú buồn à?”.
An Giai Kỳ liền gật đầu, Lãnh Dạ hôn lên trán cậu rồi nói:”Được rồi, chú kể cho……”
Hồi tưởng lại______
Lãnh Dạ sinh ra trong gia tộc lớn có từ lâu đời.
Do sinh ra đã yếu, hay đổ bệnh, có một đợt Lãnh Dạ ốm nặng đến mức suýt chút nữa là chết.
Hắn tuy là con cả trong gia tộc, đáng nhẽ phải được sự quan tâm nhiều nhất nhưng do thể chất yếu ớt nên bị ghét bỏ.
Từ khi sinh ra thì bị nhà nội ghét bỏ, chỉ có nhà ngoại là hết mực yêu thương chăm lo cho hắn.
Khi lên 5 tuổi, có một lần hắn ở mẫu giáo, đến giờ tan học rồi mà vẫn chưa ai đến đón, Lãnh Dạ nhìn thấy người hầu trong nhà đến đón những đứa em khác nhưng lại phớt lờ hắn đi, vậy là hắn đành lủi thủi đi về nhà, mặc dù rất sợ nhưng vẫn gắng ngượng mà đi, lúc ấy mẹ mới sinh em bé cộng thêm việc qua những lần đối xử không công bằng nên hắn đã dần quen và nhẫn nhịn.
Năm 7 tuổi, Lãnh Dạ đi học về, do học trường công lập nên đường về nhà rất xa, cách tận 5km, không người đưa đón, hắn tự đi bộ về.
Về đến nhà, bụng đói rã rời, Lãnh Dạ cất cặp sách vào trong phòng rồi đi xuống nhà bếp, lúc hắn về đã gần 13h, mọi người trong nhà đã ăn xong, hắn đi xuống bếp hỏi người hầu xem còn gì ăn không, kết quả họ phớt lờ hắn, hắn đành tìm trên bếp, xem chảo với nồi còn ít thức ăn không.
May sao vẫn còn chừa lại một chút, Lãnh Dạ mở nồi cơm ra, vẫn còn độ hai thìa cơm to, hắn lấy ra rồi chộn vào chảo thức ăn rồi ăn hết.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, đến khi 10 tuổi, nhìn thấy con trai của mình cực khổ, mẹ Lãnh Dạ đau lòng không thôi nhưng bà biết làm gì được? con trai thứ hai của bà sinh ra lại khoẻ mạnh, mặt mũi sáng sủa, trông rất thông minh nên được mọi người ưu ái thiên vị và Lãnh Dạ luôn bị so sánh đủ thứ với em trai của mình.
Không muốn thấy con trai cả chịu thiệt nữa, bà lập tức cho Lãnh Dạ về nhà ngoại ở.
Về nhà ngoại, thấy Lãnh Dạ gầy gò ốm yếu, ông bà ngoại của hắn rất đau lòng, từ đó hắn ở với ông bà ngoại thỉnh thoảng mới về nhà nội, chủ yếu là về đó thăm mẹ.
Hai ông bà ra sức bồi bổ thân thể cho Lãnh Dạ nên hắn mới lên được chút thịt.
Quay trở lại hiện tai, sau khi nghe xong, nước mắt của An Giai Kỳ từ bao giờ đã rơi xuống thấm vào quần của Lãnh Dạ.
Hắn bế cậu dậy để cậu ngồi lên đùi mình, ôm chặt lấy eo cậu nói:”Sao lại khóc rồi?”.
An Giai Kỳ sụt sịt nói:”Chú chịu khổ nhiều quá, em đau lòng cho chú”.
Nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt đã ướt đẫm, Lãnh Dạ kể tiếp”Em không biết đâu, năm chú 11 tuổi, ông ngoại ném chú vào trong quân đội đó, nhờ tính kiên trì mà chú mới ở lại được trong đó, 3 tháng hè đối với chú như địa ngục vậy, da đen như thịt cháy đó”.
An Giai Kỳ ngạc nhiên:”Vậy…ông ngoại chú là quân nhân ạ?”.
Lãnh Dạ cười nói:”Đúng vậy, chức cao lắm, hè năm nào chú cũng vào quân doanh chơi đấy, đến khi 18 tuổi mới thôi, ông ngoại cũng kêu chú theo sự nghiệp quân nhân nhưng chú từ chối, chú muốn làm doanh nhân hơn”.
An Giai Kỳ nghe vậy càng ngạc nhiên hơn, cậu ôm lấy cổ Lãnh Dạ, nước mắt đã ngừng rơi, cậu lại hỏi tiếp:”Vậy sao chú không làm quân nhân đi, có tương lai mà, chú lại còn là con ông cháu cha nữa”.
Lãnh Dạ phì cười nhéo mũi cậu nói:”Chú mà làm quân nhân thì bây giờ mà gặp được em à”.
An Giai Kỳ kêu đau một tiếng rồi lại kêu Lãnh Dạ kể tiếp.
Hắn chiều theo cậu liền tiếp tục kể.
_______
18 tuổi, Lãnh Dạ đỗ vào đại học danh giá, thành công lấy được học bổng, hắn vừa học vừa làm, tích góp được kha khá tiền, sau khi tốt nghiệp đại học xong thì liền tự mở một công ty.
Ban đầu chỉ là một công ty nhỏ, thua lỗ rất nhiều, hắn phải đi vay đi mượn tiền từ nhiều nơi, sau 6 năm cố gắng thì công ty Lãnh Dạ thành lập ra đã đi tới đỉnh cao và vững chắc cho đến bây giờ.
Trong quá trình phát triển công ty, những năm đầu Lãnh Dạ vừa điều hành công ty vừa đi làm thêm đủ việc, nhờ đó mà tích lũy được nhiều kiến thức và giúp công ty phát triển theo hướng tốt nhất.
Nghe xong An Giai Kỳ thán phục nói:”Oa…chú giỏi thật nhưng cũng rất khổ”.
Lãnh Dạ hôn vào má cậu rồi trả lời:”Khổ trước sướng sau, từ những lần vấp ngã mà mới có thành công như bây giờ”.
An Giai Kỳ tươi cười hớn hở, tay lại không yên phận sờ vào múi bụng của Lãnh Dạ cười nói:”Vậy, mấy múi này có phải là do khi ở trong quân đội mới có không?”.
Lãnh Dạ bắt lấy tay của An Giai Kỳ nói:”Đúng vậy, em đây là quá ham mê đi”.
Cậu lại dùng tay còn lại trêu ghẹo Lãnh Dạ, cậu sờ vào những sợi gân trên cơ bụng của hắn nói:”Thảo nào mà mấy sợi dây điện lại to vậy”.
Lãnh Dạ bắt lấy tay còn lại, hắn nhẫn nhịn nói:”Không muốn bị điện giật thì đừng có mà nghịch lung tung”.
An Giai Kỳ mặc kệ cứ tiếp tục chọc ghẹo, Lãnh Dạ không nhịn được nữa liền nhìn thẳng vào mặt cậu, ánh mắt đục ngầu, đâu đó toát lên tia dục vọng.
An Giai Kỳ biết mình trêu hơi quá liền bỏ tay ra, đang định chạy thì Lãnh Dạ phản ứng nhanh hơn, hắn bắt cậu lại rồi đè xuống ghế, hôn lên môi cậu nói:”Muộn rồi, chạy không thoát đâu, là do em khơi gợi lên trước, tự làm tự chịu”.
Nói xong liền ABC…XYZ, mấy lần An Giai Kỳ đùa quá trớn, chuyên gia khơi dậy con thú trong người Lãnh Dạ, bị ăn sạch mấy lần nhưng cũng có chừa đâu, vẫn chứng nào tật nấy thôi..