Bạn đang đọc Quay Trở Lại Tôi Nhất Định Sẽ Sống Thật Tốt – Chương 38: Chú Ăn Gì Mà Cao Thế
Hai chân vô lực, An Giai Kỳ khóc không thành tiếng, cả ngày hôm nay cậu gần như không thể đi lại, ăn uống các thứ đều do Lãnh Dạ bưng bê tận nơi.
Nằm chơi với bé mèo, An Giai Kỳ bực tức nói:”Tại chú hết, nhờ chú mà em không đi chơi được, tại chú hết, em ghét chú”.
Lãnh Dạ cầm mấy gói đồ ăn vặt tiến đến chỗ An Giai Kỳ, hắn để đồ ăn xuống, bế cậu lên để cậu ngồi trên đùi mình, nói:”Rồi rồi, là lỗi của chú, nhưng lúc làm em còn kêu sướng mà”.
An Giai Kỳ như con mèo xù lông, cậu vớ được cái gối liền đánh Lãnh Dạ túi bụi, hắn ngồi yên để cậu đánh đến lúc hết giận thì ôm cậu cậu nằm xuống dỗ ngon dỗ ngọt:”Được rồi, chú mua thuốc bôi rồi, ngày mai cũng coi như có thể đi được, chú cõng em đi được chưa”.
An Giai Kỳ bĩu môi nói:”Được rồi, chú nhớ lần sau là em nằm trên đấy”.
Hắn phì cười, xoa đầu cậu một cách đầy cưng chiều.
Cả ngày hôm nay, An Giai Kỳ chỉ có thể ngắm cảnh từ xa nhưng cũng không tệ bởi vì phòng cậu đang ở là phòng VIP nằm ở phía trên cao nhất của khách sạn.
An Giai Kỳ ngồi trên đùi Lãnh Dạ ngắm pháo hoa, ngồi ở ban công, từng đợt gió mát thổi vào khiến tóc An Giai Kỳ bay lung tung, Lãnh Dạ lấy tạm cái dây buộc hai nhúm tóc nhỏ trên đầu cậu, đáng yêu quá.
Sáng hôm sau, như ngày thường, Lãnh Dạ luôn là người dậy sớm nhất, hắn đi mua đồ ăn vặt cho An Giai Kỳ rồi gọi món trong khách sạn cho cậu.
Đợi An Giai Kỳ dậy rồi vệ sinh cá nhân xong ăn sáng và đi chơi.
Hôm nay là đặt chân đến địa điểm khác, Lãnh Dạ đưa cậu đi chợ của người dân địa phương, chợ hôm nay đặc biệt đông, hắn đưa cậu đi ăn thử mấy đồ ăn vặt mà trước đây hắn từng nếm, tiện thể dạy cậu cách mặc cả luôn.
Đến một hàng bán thịt xiên, Lãnh Dạ hỏi:”Bao 0nhiêu một xiên thịt nướng?”.
Ông chủ liền trả lời:”3 đồng 1 xiên”.
Hắn liền nói:”10 xiên 20 đồng”.
Ông chủ giật mình nói:”Ấy, cậu trai trẻ 3 đồng 1 xiên là rẻ lắm rồi đó, như vậy đi, 10 xiên 25 đồng”.
Lãnh Dạ dứt khoát nói:”10 xiên 15 đồng”.
Ông chủ ói máu nói:”không được đâu cậu trai trẻ này”.
Sau một hồi giằng co, Lãnh Dạ giảm hẳn xuống 10 đồng, ông chủ tức giận nói:”Vậy thì không bán nữa, các người đi đi”.
Lãnh Dạ cũng không nói nhiều trực tiếp kéo An Giai Kỳ đi quán khác.
Thấy vậy, ông chủ liền gọi lại:”Ấy, ấy, hai người định đi đâu”.
Lãnh Dạ không quay lại nhìn, ngó mục tiêu khác nói:”Bọn tôi đi tìm quán khác ăn”.
Ông chủ liền gọi lại:”Được rồi được rồi, tôi bán, tôi bán”.
Lãnh Dạ đắc ý đưa cho An Giai Kỳ 10 đồng.
Cầm 10 cây xiên thịt, An Giai Kỳ ăn vui vẻ, cậu bái phục Lãnh Dạ luôn, đường đường là chủ tịch của một công ty có biết bao nhiêu tiền vậy mà lại đi mặc cả với mấy xiên thịt.
Lãnh Dạ hỏi cậu:”Ngon không?”.
An Giai Kỳ liền gật đầu:”Ngon”.
Lãnh Dạ liền xui An Giai Kỳ đi ra quán khác mặc cả, hắn chỉ cậu đến quán xiên thịt dê nướng, kêu cậu cứ áp dụng công thức của hắn mà làm.
An Giai Kỳ cũng nghe theo, cậu chạy ra quán thịt dê nướng hỏi:”Bà chủ, bao nhiêu một xiên thịt nướng”.
Bà chủ thấy cậu vẻ mặt non tơ, nghĩ cậu chỉ là học sinh nhưng cũng rất đẹp trai nha, bà đáp:”5 đồng một xiên”.
Cậu liền mặc cả:”30 xiên 10 đồng”.
Bà chủ nghe xong, đang uống cốc nước liền phun ra, bà chủ nói:”Chàng trai trẻ à, thịt của tôi là thịt dê đó, 10 đồng thì tôi còn làm ăn gì nữa”.
An Giai Kỳ liền làm theo Lãnh Dạ như ban nãy, chỉ hơi khác một chút, cậu quay đi nhìn ngó quán khác nói:”Vậy tôi đi quán khác ăn”.
Bà chủ liền đuổi luôn:”Đi đi không tiễn”.
Cậu ngơ ngác, không phải là áp dụng công thức đấy thôi, đi đến chỗ Lãnh Dạ, An Giai Kỳ nói:”Chú, em áp dụng công thức rồi đấy, có được đâu, còn bị đuổi kìa”.
Lãnh Dạ cười ha hả nói:”Hahaha…Kỳ à, đúng là cười chết chú mất, em mặc cả kiểu này thì chú cũng chịu…haha..”
Đi khắp chợ rồi Lãnh Dạ đưa An Giai Kỳ về, trên đường đi, hắn toàn trêu cậu về việc mặc cả, đã chỉ như thế nhưng An Giai Kỳ không nói khéo mà trực tiếp hạ giá xuống nên toàn bị đuổi đi.
Cậu đỏ mặt đánh vào lưng hắn để xả giận.
Trên đường đi, mọi người ai nấy đều nhìn Lãnh Dạ, An Giai Kỳ ngước lên nhìn hắn mà mỏi cả cổ, cậu liền hỏi:”Chú ăn gì mà cao thế?”.
Lãnh Dạ khoác vai cậu nói:”Chú ăn cơm, ăn luôn cả em nên mới cao”.
An Giai Kỳ lườm hắn một cái, đúng là cái đồ không biết liêm sỉ mà.
Thấy chiều cao của mình và hắn quá khác biệt, cậu cao đến ngực Lãnh Dạ, liền hỏi:”Chú cao bao nhiêu vậy?”.
Lãnh Dạ nghĩ nói:”Chắc là 1m89″.
An Giai Kỳ nhìn hắn nói:”Làm gì, Anh trai em cao 1m87 mà còn thấp hơn chú bao nhiêu”.
Hắn nói:”1m89 là hồi học lớp 12 đo, còn bây giờ thì chưa biết”.
An Giai Kỳ sốc toàn tập, nếu cậu đoán không nhầm thì cậu nghĩ Lãnh Dạ cũng phải 1m9 mấy đấy chứ đùa.
Lặng lẽ nhìn chiều cao của mình mà cậu bật khóc đến nơi, ba thì 1m85, anh trai thì 1m87, mình thì có 1m76 à, chẳng nhẽ cậu hưởng gen lặn chăng? bất công quá mà.
Lãnh Dạ thấy mặt An Giai Kỳ như sắp khóc đến nơi thì liền nhéo má cậu nói:”Em cao để làm gì? chú cao là được rồi, như vậy mới bảo vệ được em chứ, đúng không?”.
An Giai Kỳ gật đầu đồng ý, cũng đúng mà.
Một tuần trôi qua nhanh chóng, chơi cho đã vào rồi lúc về công ty thì bắt đầu một đống lịch trình bận rộn.
Buổi trưa, như mọi hôm An Giai Kỳ lên phòng làm việc của Lãnh Dạ chơi, đang ngồi chơi bình thường thì đột nhiên có một người phụ nữ mở toang cửa phòng làm việc của Lãnh Dạ, cô ta chạy đến phía hắn rồi ôm chầm lấy hắn nói:”Anh yêu à, em đã về rồi nè”.
An Giai Kỳ thấy một màn này thì cậu trợn tròn mắt ngạc nhiên, người phụ nữ này…là ai vậy?
(Sóng gió bắt đầu rồi (;;;・_・))
34.