Bạn đang đọc Quay Trở Lại Tôi Nhất Định Sẽ Sống Thật Tốt – Chương 29: Xuất Hiện Một Chiếc Bóng Đèn
Hai người ôm nhau ngủ đến tận chiều tối mới dậy.
Lãnh Dạ thức dậy trước, hắn với lấy chiếc điện thoại xem giờ rồi để xuống.
Hôn lên trán An Giai Kỳ rồi lấy cái gối ôm cho cậu ôm rồi hắn rời khỏi giường đi xuống phòng bếp nấu ăn.
Buổi tối nấu ăn đơn giản là cá kho, rau luộc.
Sau khi làm xong thì trời cũng tối hẳn, Lãnh Dạ đi lên phòng ngủ, hắn nhẹ nhàng mở cửa rồi tiến đến giường gọi cái người đang ngủ say như heo dậy.
Lãnh Dạ lay người An Giai Kỳ dậy:”Kỳ à, dậy thôi, đi ăn tối”.
Cậu đang ngủ ngon thì bị đánh thức, kéo chăn chùm hết người rồi quận tròn:”Ưm….chú ăn đi, em không ăn đâu, người ta đang ngủ mà”.
Lãnh Dạ hết cách đành vác cả người lẫn chăn đi xuống phòng bếp.
Xuống đến nơi, hắn để cậu ngồi xuống rồi vén chăn xuống để lộ gương mặt đỏ ửng, đầu tóc bù xù, người thì được chăn quận lại như chiếc KimBap vậy.
Rót cốc nước lọc rồi đút cho An Giai Kỳ uống xong rồi xới cơm ra bát, gỡ xương cá ra rồi trộn đều với cơm bón cho cậu ăn.
Chưa tỉnh ngủ hoàn toàn nhưng cơm đến tận miệng thì vẫn phải ăn, An Giai Kỳ ăn miếng đầu thì ngây ngô cười nói:”Hì, ngon quá, cơm chú làm là nhất, lấy em miếng rau nữa”.
Lãnh Dạ nghe theo An Giai Kỳ mà gắp rau cho cậu ăn.
Cứ miếng này miếng khác khiến miệng cậu rất bận, nó phồng to cả má lên, Lãnh Dạ thấy vậy thì bóp bóp rồi cắn lấy.
An Giai Kỳ đang ăn thì nhăn mặt, cậu muốn nói nhưng không nói được.
Giải quyết bữa ăn xong, Lãnh Dạ lại vác An Giai Kỳ về giường, lột bỏ chăn ra rồi đi lấy đại cái áo ngủ của mình rồi bế cậu vào phòng tắm.
Chiếc bồn tắm rộng rãi nên chứa được cả hai người đàn ông trưởng thành.
Trong khi tắm, An Giai Kỳ hỏi:”Chú không thấy em trẻ con à? cái gì chú cũng làm hết á, em thì chẳng làm gì chỉ việc đợi chú làm cho thôi”.
Lãnh Dạ phì cười ôm lấy cậu rồi nhéo má một cái nói:”Chú là người lớn đủ rồi, trong nhà mà có hai người lớn thì chẳng loạn à?”.
Cậu thắc mắc:”Sao lại loạn?”.
Hắn xoa bóp vai cho cậu nói:”Thế nếu có hai người tính cách trưởng thành mà ở với nhau thì khó lắm, đôi khi toàn cãi nhau thôi, chú vẫn thích tính cách của Kỳ như bây giờ hơn, trẻ con đơn thuần nhưng chỉ được như vậy với chú thôi biết chưa, với cả chú chỉ thích chăm sóc cho Kỳ chứ không thích Kỳ chăm sóc cho chú, em sinh ra là để yêu thương mà, phải chăm sóc cho nóc nhà chứ”.
Những lời nói như chứa mật ngọt, An Giai Kỳ say rồi, không phải say rượu mà là say tình.
Đắm chìm trong men say, đến khi Lãnh Dạ bế cậu về giường, đè xuống, lúc này An Giai Kỳ mới bừng tỉnh, cậu muốn đẩy Lãnh Dạ ra nhưng đã muộn:”Chú….chú định làm gì em?”.
Nở nụ cười ranh mãnh nói:”Làm gì? tất nhiên là làm việc nên làm, trước hôm đi show, chú tha cho em, tối nay nhất định phải lấy lại”.
An Giai Kỳ sốc nặng, cậu van xin nói:”Chú, chú tha cho em đi, mai em còn đi làm”.
Hắn hôn lên hõm cổ rồi ngửi lấy mùi hương đặc trưng của An Giai Kỳ rồi nói:”Mai chủ nhật, yên tâm, chú sẽ nhẹ nhàng”.
Nói xong trực tiếp ăn luôn, An Giai Kỳ kêu gào:”Chú….aaaaaa….thả em ra….”.
Thế là tối hôm ấy hai người mây mưa một trận.
Sáng hôm sau, An Giai Kỳ nằm liệt trên giường, Lãnh Dạ tự mình hầu hạ cho cậu.
Vệ sinh cá nhân xong, Lãnh Dạ bế cậu xuống ăn sáng rồi lại bế cậu ra ghế sofa.
An Giai Kỳ nằm xấp trên ghế chơi game, Lãnh Dạ thì bóp chân cho cậu.
Sờ lên đôi chân trắng mịn rồi lại nhìn hai quả đào căng mọng nấp sau dưới chiếc quần đùi vải, Lãnh Dạ khẽ liếm môi rồi lân la đến hai quả đào kia mà xoa nắn.
An Giai Kỳ quay ngược lại nói:”Chú còn định làm gì nữa, hôm qua hành hạ em chưa đủ à?”.
Nói rồi còn định đạp cho Lãnh Dạ nhưng ai ngờ hắn nhanh tay bắt lấy chân cậu, kéo cả người cậu về phía mình.
Lãnh Dạ đè An Giai Kỳ ra, một tay giữ lấy chân một tay thì khoá chặt lấy hai tay của An Giai Kỳ để lên trên đỉnh đầu cậu nói:”Đúng thật là chưa đủ”.
Rồi hôn lên đôi môi sưng đỏ.
Đang định mây mưa trận nữa thì cánh cửa được mở toang ra, thiếu chút nữa là rụng xuống, giọng nói nữ tử vang lên:”Surprise! chị đến chơi đây”.
Ngay lập tức Lãnh Dạ ngưng lại, hắn ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tần Phi Nhược đến, An Giai Kỳ ngó đầu lên nhìn rồi đỏ bừng mặt, hai người đang trong tư thế ái muội mà lại để người khác nhìn thấy, ngại qua a.
An Giai Kỳ vội đẩy Lãnh Dạ ra, cậu ngồi dậy chỉnh tề quần áo, nén nhịn đau đứng dậy tiến về phía Tần Phi Nhược mà cười nói:”A, chị Phi Nhược đến chơi ạ”.
Cô vui vẻ cười rồi xoa đầu câu, Lãnh Dạ không vui lên tiếng:”Đến đây làm gì? nhà không có chỗ ngủ, mời về cho”.
Tần Phi Nhược nhìn Lãnh Dạ như muốn đánh người nói:”Gì? bay đuổi chin về hở?”.
Lãnh Dạ gật đầu nói:”Biết rồi thì đi len”…..!
Hai người này lại cãi nhau, An Giai Kỳ phải can ngăn mãi mới được.
Tần Phi Nhược đến chủ yêu đến chơi với An Giai Kỳ.
Hai người ngồi xuống nói chuyện qua lại bỏ mặc Lãnh Dạ đang hết sức phẫn nộ.
Bữa trưa đã đến, cả ba người cùng nhau ăn cơm, ăn xong nghỉ ngơi đến chiều thì Tần Phi Nhược kéo An Giai Kỳ đi mua sắm này nọ, hai người này cứ dính nhau cả ngày khiến Lãnh Dạ nổi ghen, hôm nay Lãnh Dạ còn tính đưa An Giai Kỳ đi chơi mà lại có sự xuất hiện của Tần Phi Nhược, đúng là cái đồ bóng đèn.
Đến tối, cả ba người đến nhà hàng ăn, Tần Phi Nhược có cuộc gọi nên An Giai Kỳ và Lãnh Dạ đi vào trước.
Cậu để ý đến khuôn mặt không vui của Lãnh Dạ, dùng ngón tay ấn vào giữa hàng lông mày của hắn nói:”Không được nhăn nhó, xấu lắm”.
Lãnh Dạ ôm vai An Giai Kỳ nói:”Tự nhiên xuất hiện một chiếc bóng đèn, chú ghen”.
An Giai Kỳ phì cười nói:”Mấy khi có người nhà chú đến thăm, chú phải tiếp đãi chứ”.
Nghe vậy Lãnh Dạ khuôn mặt xị xuống, quá đáng.
Bữa cơm kết thúc, cả ba người trở về nhà, Tần Phi Nhược lười đi khách sạn nên ở nhờ nhà của Lãnh Dạ.
Thế là kết thúc một ngày chủ nhật, đối với An Giai Kỳ và Tần Phi Nhược thì hôm nay rất vui, còn đối với Lãnh Dạ thì là một ngày phí phạm a, muốn ở cùng bảo bối cũng không yên..