Bạn đang đọc Quay Trở Lại Tôi Nhất Định Sẽ Sống Thật Tốt – Chương 23: Chăm Sóc Người Yêu
Ăn xong, An Giai Kỳ dọn dẹp hộp cơm rồi để tạm một chỗ.
Nghỉ ngơi một chút rồi bắt đầu công việc.
Trong lúc quay show, An Giai Kỳ cứ cười tươi như hoa, một nữ MC để ý thấy liền hỏi:”An Giai Kỳ à, cậu có chuyện gì vui hay sao mà tôi thấy từ nãy đến giờ cậu cười tươi như hoa vậy?”.
An Giai Kỳ lại quay ra cười ái ngại nói:” Bí mật a”.
Lại trong lúc thu âm, rõ là bài hát buồn mà An Giai Kỳ cứ cười toe toét miệng, Ôn Niên thấy cậu hôm nay hơi lạ thì hỏi:”Giai Kỳ à, em hôm nay có gì vui sao mà cười ghê vậy”.
An Giai Kỳ chỉ nói qua loa:”Có gì đâu anh”.
Rồi lại cười khiến Ôn Niên cũng phì cười theo, anh nói:”Thôi thì cười cho hết đi rồi lấy lại cảm xúc”.
Nghe vậy, An Giai Kỳ nhìn Ôn Niên rồi cười ha hả, cười cho đã khiến cả phòng thu âm không hiểu gì nhưng cũng cười theo.
Cười chán rồi thì bắt đầu làm việc.
Cứ thế buổi chiều làm việc trôi qua, về đến công ty đã là gần 20h, may hôm nay cắt bớt lịch trình chứ không là cũng phải hơn 10h mới về.
Mệt mỏi bước xuống xe đi vào sảnh công ty, An Giai Kỳ chào mọi người, đang định đi đến kí túc xá thì nhận được cuộc gọi, người gọi đến là Lãnh Dạ.
An Giai Kỳ vừa nhấp máy thì một giọng nói trầm ấm vang lên:
“Kỳ à, về đến đâu rồi?”
“Về đến công ty rồi, chú gọi việc gì không?”
“Việc gì ngoài việc rước người yêu về”
Nghe đến câu rước người yêu thì An Giai Kỳ lập tức đỏ mặt, cậu nói:
“Thế chú đang ở đâu?”
“Chú ở công ty, đang xử lý ít giấy tờ, sắp xong rồi, đợi chú ở sảnh”
Nói xong liền tắt máy.
Nghe theo lời Lãnh Dạ, An Giai Kỳ ngoan ngoãn đợi.
Khoảng 10 phút sau, Lãnh Dạ đi xuống sảnh, vẫn là một bộ khuôn mặt lãnh đạm, lạnh băng, Lãnh Dạ nói khẩu miệng với An Giai Kỳ.
Cậu gật đầu rồi nói với Ôn Niên một tiếng xong liền rời đi.
Xuống đến ga xe, An Giai Kỳ thấy chiếc xe quen thuộc liền mở cửa xe ngồi vào trong.
Xe bắt đầu khởi hành, trên đường đi, Lãnh Dạ chỉ tập trung lái xe không nói gì, An Giai Kỳ thì ngủ từ lúc nào không hay.
Về đến nhà, Lãnh Dạ xuống bế An Giai Kỳ vào trong nhà rồi để cậu nằm trên ghế sofa, đắp chăn cho cậu rồi tiến vào bếp làm bữa tối.
Tuy hơi muộn nhưng Lãnh Dạ vẫn không muốn gọi đồ ăn bên ngoài bởi vì lo đồ ăn bên ngoài chưa chắc đã đầy đủ dinh dưỡng, vẫn nên tự làm để vỗ béo cho An Giai Kỳ, hôm qua ngủ với nhau, hắn thấy cậu có vẻ gầy quá.
Sau một lúc làm xong bữa tối, mùi thơm của thức ăn lan tỏa khắp nơi khiến cho An Giai Kỳ đang say giấc cũng phải tỉnh dậy.
Dọn xong mọi thứ, Lãnh Dạ cầm theo cốc nước lọc tiến đến chỗ An Giai Kỳ đưa cho cậu uống.
Cậu nhìn thấy Lãnh Dạ trên người mặc tạp dề, tay áo sơ mi được sắn lên, tóc để xoã xuống không còn vuốt lên, trông cứ như là….như là một người chồng thực thụ ý, thật soái a~.
Thấy An Giai Kỳ cứ nhìn mình mãi, Lãnh Dạ trêu ghẹo:”Sao đây? mê chú đến vậy sao?”.
An Giai Kỳ vô thức trả lời:”Ừm, rất soái a~”.
Rồi chợt bừng tỉnh, cậu đỏ mặt nhanh chóng phủ nhận:”Không có không có”.
Lãnh Dạ cười cười, hắn không nói gì, để cậu uống nước xong liền trực tiếp bế An Giai Kỳ lên làm cậu giật mình vội ôm lấy cổ hắn.
Đến bàn ăn, Lãnh Dạ để An Giai Kỳ ngồi gần mình rồi xới cơm cho cậu, bắt cậu ăn hết món này món nọ làm cậu no căng cả bụng.
An Giai Kỳ ăn cơm xong uống cốc nước cảm thán nói:”Oa…chú nấu ăn giỏi vậy? ngon quá đi”.
Lãnh Dạ dọn dẹp bát đũa rồi rửa sạch, nói:”Tất nhiên phải ngon rồi”.
An Giai Kỳ nói trêu:”Hay là vậy đi, sau này chú cứ nấu ăn đi”.
Lãnh Dạ hiển nhiên đáp:”Không chú nấu chẳng nhẽ Tiểu Kỳ nấu à? bổn phận của chú là chăm sóc người yêu, Tiểu Kỳ chỉ việc hưởng thụ thôi, hiểu chưa”.
An Giai Kỳ cười, không ngờ chú lại tình cảm như vậy a, sướng quá đi.
Ăn tối xong xuôi thì An Giai Kỳ đi tắm, đang định vào phòng tắm thì Lãnh Dạ chặn lại nói:”Để chú tắm cho”.
An Giai Kỳ đỏ bừng mặt, cậu mắng:”Chú dở à, em lớn rồi, em tự tắm được”.
Lãnh Dạ ôm ấp An Giai Kỳ nói:”Dù sao thì cũng ngủ với nhau rồi, chỗ nào nên thấy cũng thấy rồi, em còn ngại gì nữa”.
An Giai Kỳ lại nghĩ đến đêm nồng say đó thì liền liếc mắt lườm Lãnh Dạ rồi đẩy hắn ra đi vào phòng tắm đóng sầm cửa lại.
Lãnh Dạ phì cười, rồi đi vào tủ lấy một bộ quần áo ngủ để trước cửa phòng tắm nói:”Chú để quần áo ngoài này”.
Rồi đi vào thư phòng làm việc.
An Giai Kỳ tắm xong lấy bộ quần áo ngủ mặc vào mà khổ nỗi cái quần nó rộng quá, cứ toàn tụt.
An Giai Kỳ đành bất lực đi tìm Lãnh Dạ.
Vào thư phòng, mặc kệ Lãnh Dạ đang làm việc, An Giai Kỳ tiến đến nói:”Chú còn cái quần nào nhỏ hơn không? chứ quần này rộng quá em mặc không vừa”.
Nghe thấy An Giai Kỳ nói vậy, Lãnh Dạ rời mắt khỏi máy tính nhìn sang cậu, đập vào mắt là cơ thể thiếu niên trắng trẻo, đôi chân thon dài lộ ra do không mặc quần, cùng chiếc áo ngủ có phần hơi to lộ ra hết cả xương quai xanh.
Lãnh Dạ nuốt nước miếng, thiếu chút nữa là chảy máu mũi.
Lãnh Dạ nói:”Không…không có (nói dối)”.
Bỏ công việc sang một bên, Lãnh Dạ kéo An Giai Kỳ ngồi xuống đùi mình, tay không yên phận thò vào trong áo của cậu, An Giai Kỳ kéo tay Lãnh Dạ ra nói:”Chú làm gì vậy? bỏ tay chú ra đi”.
Lãnh Dạ mặc kệ, hắn không quan tâm ngược lại còn cởi cúc áo ra.
An Giai Kỳ giãy dụa nhưng bất thành, ai kêu Lãnh Dạ cũng khoẻ quá đi, đành mặc số phận.
Lãnh Dạ kéo ngăn tủ ra lấy một lọ thuốc, rồi bôi nhẹ nhàng lên hai điểm nhỏ trên ngực cậu rồi thổi nhẹ lên, An Giai Kỳ rùng mình, cảm giác ngứa ngáy ập đến, rất khó chịu a.
An Giai Kỳ run rẩy dựa vào ngực Lãnh Dạ, đợi thuốc khô, Lãnh Dạ cài lại cúc áo cho An Giai Kỳ, nói:”Đi…đi ngủ”.
Rồi bế An Giai Kỳ về phòng.
Tối hôm ấy, Lãnh Dạ ôm An Giai Kỳ ngủ, mà khổ nỗi cậu cứ ngủ cự quậy không yên phận khiến Lãnh Dạ rất khổ sở, giờ thì hắn mới hiểu chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn.
Vì tối hôm qua không tiết chế mới khiến An Giai Kỳ đau nên phải bồi bổ cho cậu nhanh khỏi.
______
Mọi chuyện cứ thế trôi qua, Lãnh Dạ sáng đưa An Giai Kỳ đi tối đưa An Giai Kỳ về, ăn uống không cần bận tâm đến.
Cậu đau chân hắn liền bóp chân, cậu đau tay hắn liền xoa bóp tay, cậu đói liền đi làm đồ ăn cho cậu, đến cả việc đi tắm, thay quần áo,….An Giai Kỳ không phải động tay động chân.
Khiến cậu phải công nhận Lãnh Dạ chăm sóc người yêu rất chu đáo nha, vì vậy An Giai Kỳ quyết định sẽ làm một món ăn gì đó để coi như cảm ơn Lãnh Dạ..