Đọc truyện Quay Tay? Hãy Cẩn Thận! – Chương 23
Trương Bác Văn xoắn xuýt vò đầu bứt tai, suy nghĩ rất nhiều biện pháp cuối cùng quyết định, mình tốt nhất nên lên taobao đặt chút đồ tình thú dùng chơi… đi…
Trương Bác Văn nói: “Đồ tình thú có thể khiến người khác hứng thú là cái gì?”
Từ Minh: “Ừm… Thuốc kích thích?”
Trương Bác Văn: “…”
Từ Minh: “…”
Trương Bác Văn: “Không cần thứ đồ chơi loại này.”
Từ Minh cười cười ra vẻ đã hiểu: “Tui hiểu rồi, không bằng ông… như vậy…” Từ Minh nói rồi ngoắc ngón tay, Trương Bác Văn lập tức nhoài người qua, hai người thầm thì một hồi sau đó Trương Bác Văn vừa lòng về nhà.
Sau khi đặt hàng thứ mình muốn Trương Bác Văn thầm cười trộm trong lòng, cậu cũng không tin đến khi thứ này đến, Vương Cảnh Ngôn nhìn thấy mình như vậy còn không cương!
…
Hôm nhận được túi đồ mình đã đặt, Trương Bác Văn bị kích động đẩy Vương Cảnh Ngôn ra khỏi nhà: “Anh đi mua vài thứ linh tinh đi, chẳng hạn cá này gà này vân vân, tôi muốn ăn (-﹃-).”
Vương Cảnh Ngôn nhìn mặt Trương Bác Văn, lập tức không nghi ngờ gì cầm ví ra ngoài.
Trương Bác Văn ngồi trên sô pha thập thò một lúc để ngừa Vương Cảnh Ngôn đột nhiên quay lại, rồi mới lập tức tí tớn chạy vào nhà tắm, trái chà chà, phải xát xát, còn đặc biệt chăm chút cho mông nhỏ của mình. Chờ đến lúc cậu thơm ngào ngạt bước ra phòng tắm thì Vương Cảnh Ngôn cũng đã về.
“Sao tự nhiên đi tắm giờ này?” Nhìn Trương Bác Văn mặt đỏ tưng bừng chỉ quấn khăn tắm, Vương Cảnh Ngôn nhíu mày.
“Không có gì, chỉ là tự nhiên muốn thôi.” Trương Bác Văn khẽ liếc Vương Cảnh Ngôn một cái, sau đó đủng đỉnh đi về phòng mình.
Vương Cảnh Ngôn im lặng nhìn cửa phòng đóng chặt một lúc rồi lại tiếp tục nấu cơm.
mà bên kia, Trương Bác Văn dán vào cửa phòng thấy bên ngoài không có động tĩnh gì bèn thay quần áo tình thú mới mua. Nhìn bản thân trong gương đeo tai thỏ với cái đuôi ngắn tũn, cậu có hơi ngượng.
Mệ nó, nếu đến nước này rồi mà Vương Cảnh Ngôn còn không nhào đến đè mình, vậy mình sẽ! Sẽ… chủ động yêu cầu ngay lúc ngủ là được 〒_〒.
Nhấp nhổm trên giường chừng mười phút, cơm chưa làm xong mà Vương Cảnh Ngôn cũng không đến gọi Trương Bác Văn, cuối cùng Trương Bác Văn không thể ngồi yên được nữa, dứt khoát mở máy tính vào diễn đàn game.
Bài post nghi ngờ vận khí của mình hồi trước đã không còn, dần dần thay thế bằng bài post hoài nghi Bé Ngốc Nghếch là thân thích của tầng quản lý cấp cao công ty game.
Trương Bác Văn đọc say sưa, cuối cùng không khỏi cảm thán, sức tưởng tượng của nhân loại quả thật rất phong phú.
“Tiểu Văn, ra ăn cơm.” Đúng lúc này ngoài cửa vang lên tiếng Vương Cảnh Ngôn, Trương Bác Văn lập tức trả lời, căng thẳng đi ra cửa.
Giống như trong suy nghĩ, Vương Cảnh Ngôn đứng tại chỗ nhìn mình không nhúc nhích.
Trương Bác Văn khẽ ho một tiếng, mặt nghiêm túc ngồi xuống ghế.
“Chuyện gì vậy?” Vương Cảnh Ngôn chỉ chỉ tai thỏ trên đầu Trương Bác Văn.
Trương Bác Văn tiếp tục nghiêm túc: “Bạn tặng, nói muốn để tôi đeo cho cậu ta xem, tôi thử trước.”
Vương Cảnh Ngôn híp mắt = =, ừ một tiếng rồi xoay người vào bếp bưng đồ ăn còn lại ra.
Mãi đến lúc ăn xong cơm chiều Vương Cảnh Ngôn vẫn không nhào đến, Trương Bác Văn run rẩy khóe miệng, chỉ có thể thầm gào thét tiên sư bố nhà nó.