Bạn đang đọc Quay Ngược Thời Gian Để Mang Anh Về – Chương 8: Chỉ cần yêu thôi đúng không?
Chap 8: Chỉ cần yêu thôi đúng không?
Tử Hàn ngủ quên cạnh anh, cô từ từ mở mắt nhìn xung quanh. Màn đêm buông xuống, với những đàn đom đóm đang sáng lập lòe chỗ này làm Tử Hàn thấy ấm lòng. Vừa mỉm cười nhẹ thì cô cảm thấy có một vòng tay đang siết chặt lấy cô. Cô ngước khuôn mặt của mình lên thì thấy người đó là Kiều Văn. Bỗng cô rùng mình khi nhớ ra mình không mặc áo. Cô nhẹ nhàng đẩy anh ra, với chiếc áo mặc vào.
– Chiếc áo này quả thật là dài!! – Tử Hàn nhìn xuống tay áo che mấy bàn tay của mình khoảng vài cen.
Cô tiến lại gần mép hồ. Mặt hồ yên ả không một gợn sóng lăn tăn nào cả. Chốc chốc cơn gió thổi nhẹ làm mái tóc cô bay bay, làm cho tâm hồn của cô thêm thanh thẳn và yên ấm. Nhắm mắt lại cảm nhận cảm giác yên bình thì cô thấy bên cạnh có một gióng nói khá quen thuộc:
– Hàn Nhi! Ông trời đã đem Kiều Văn đến cho con… Hãy yêu lấy anh ta.
– Nhưng tại sao? – Cô nhăn mặt
– Vì như thế chúng ta mới được giải thoát. Chúng ta mới được về bên con.
– Ba..mẹ… hai người đâu rồi?
Tử Hàn hốt hoảng chạy theo giọng nói đang xa dần. Nhưng thứ cô nhận lại chỉ là câu:“ Đừng đi tìm chúng ta!! Chỉ cần con yêu hết mình và thật lòng thì ta sẽ trở về…”
– Á!!! – Tử Hàn loạng choạng suýt ngã xuống màn nước.
Cô cảm thấy khó thở vì bị chèn ép, bèn ngước đầu ra sau. Tay Kiều Văn đang túm lấy chiếc mũ của chiếc áo của mình. Anh kéo cô lại gần, khiến cô ngã nhào vào lòng anh.
Mái tóc dài, hương thơm ấy lại phảng phất quanh mũi của anh, Kiều Văn mỉm cười:
– Nàng định tự tử à? Cứu được ta rồi mà sao còn định tự tử?
Kiều Văn nhăn mặt trách cô. Còn cô thì chỉ mỉm cười gượng chả nói gì. Nằm gọn trong vòng tay của anh cô thấy ấm áp vô cùng, cô thấy gần gũi vô cùng. Bỗng khuôn mặt anh nhăn lại, toàn thân anh run lên làm cô lo lắng:
– Anh sao thế?
– Không sao đâu! – Kiều Văn bất giác ôm lấy cánh tay bị thương của mình.
Tử Hàn nhăn mặt, nắm lấy tay anh kéo về phía mình:
– Trời đấy! Sao lại bị thương như thế này?
– Lúc xe lao, ta vô tình đập tay vào một vật gì đó. Lúc nãy xuống nước mới thấy xót giờ thì…
– Anh thật là hậu đậu! Ngồi im đấy.
Nói rồi Tử Hàn chạy đi. Cái bóng đó ngồi lặng đi nhìn những chú đom đóm bay qua bay lại, lập lòe sáng mà mỉm cười nhẹ. Trông lúc này anh thật sự là một vị Thái Tử.
– Anh nhất định phải yêu Tử Hàn! – Một giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên.
Nó làm cho anh thấy lành lạnh sống lưng, khiến cho anh không thể khướt từ mà quay lại nơi có giọng nói đó. Kiều Văn giật lùi về phía, mặt mũi anh nhăn lại vì vô tình đả động đến vết thương của mình:
– Cô muốn gì? Mà sao cô tìm được chỗ này?
– Nhờ Dương Hiểu Lâm cả thôi! Anh ý thật sự giỏi – Nói rồi Bảo Yến quay lại nhìn cái bóng đang đứng dựa vào cây một cách trầm tư và cách lập. Bảo Yến quay lại nhìn Kiều Văn – Giờ tôi sẽ để anh đi. Miễn là anh… yêu Tử Hàn!
– … – Kiều Văn trầm ngâm trước câu đề nghị đó. Anh không hiểu rõ ý đồ của cô.
– Vì hạnh phúc của cô chủ! – Dương Hiểu Lâm lên tiếng, cái giọng nói đấy bí ẩn giống con người của anh – Anh chỉ cần yêu Tử Hàn một cách thật lòng và sâu đậm thì anh sẽ an toàn.
– Các ngươi muốn gì? – Kiều Văn nhăn mặt hỏi lại
*Xoạt!!*
– Kiều Văn anh đang nói chuyện với anh đó? – Tiếng Tử Hàn vang lên làm Bảo Yến và Hiểu Lâm giật mình.
– Chết tiệt! Đi thôi! – Bảo Yến nhăn mặt rời đi.
Đúng lúc hai cái bóng lùi sâu vào trong màn đêm cũng là lúc khuôn mặt lo lắng của Tử Hàn xuất hiện. Cô tiến lại gần anh:
– Thuốc này!
Ném cho anh lọ thuốc, cô vòng ra hồ nước. Nhìn xuống mặt nước, cô thở dài:
– Có nghĩa là gì nhỉ?
Một vòng tay ôm siết cô lại thật chặt, thì thầm vào tai của cô:
– Nếu một ngày không có ta thì nàng sẽ như thế nào?
– Anh muốn biết chứ? – Tử Hàn ôm lấy bàn tay của Kiều Văn và cảm nhận được cái gật đầu chờ đợi hồi hộp của anh.
Tử Hàn mỉm cười, quay mặt lại và hôn lên má của anh, tay cô vẫn ôm chặt lấy bàn tay đang siết cô lại:
– Đương nhiên tôi sẽ vô cùng hạnh phúc và vui vẻ. Không những thế còn rảnh rỗi nữa.
Cô mỉm cười một cách phũ phàng và hất tay anh ra. Cô quay lại, lè lưỡi:
– Tôi đã bảo trai tôi không thiếu nên tôi không cần “thèm” anh!!
– Nàng thật là… – Kiều Văn che lại khuôn mặt của mình , khua chân khua tay loạn lên.
Tử Hàn tiến lại gần anh, xoa lên đầu anh rồi cúi xuống thì thầm vào tai anh:
– Tôi không cần “thèm” anh mà là tôi cần trái tim của anh!
Nói rồi Tử Hàn chủ động hôn lên môi của anh làm anh sững người. Cơ mặt giãn hẳn ra, chắc hẳn anh đang rất hạnh phúc.
Đứng xa xa là bóng Bảo Yến khẽ mỉm cười, cô dựa vào người Dương Hiểu Lâm:
– Hiểu Lâm, liệu tôi có cơ hội?
– Đương nhiên là tiểu thư có rồi! – Lâm lùi lại phía sau, cố tình không cho cô dựa vào người.
Bảo Yến hụt hẫng, sững người rồi vội thở dài:
– Liệu tôi với anh có thể….
– Tiểu thư à… như thế là không được. Tôi với tiểu thư không phải…
– Suỵt! – Bảo Yến đưa tay lên chặn lại giọng nói của anh – Tôi hiểu mà. Nhưng nếu không thành tôi vẫn sẽ quay lại!
– Nhưng tại sao chứ?
Bảo Yến quay lưng lại với anh, nhìn về phía Tử Hàn và Kiều Văn rồi quay đầu mỉm cười thân thiện với Hiểu Lâm:
– Thật sự là tôi vẫn không hiểu trái tim này. Đi thôi!
Dương Hiểu Lâm im lặng mà theo sau Bảo Yến. Trong thâm tâm của anh thì là một nỗi buồn vô tận mà khó ai có thể hiểu được…
Màn đêm là như thế. Nó mang theo hương thơm đến một nơi khác, một nơi mà có một ánh mắt đang hướng lên nhìn ánh trăng sau tầng mây.
– Lúc nào thì huynh mới hiểu được chính trái tim của muội cơ chứ?
Ngọc Nhi thở dài, thu mình vào và ngước ánh mắt thơ ngây lên nhìn. Nàng cũng không hiểu lý do khiến nàng hoảng loạn như thế này. Mấy ngày nay toàn cung cứ rối loạn hết cả lên. Thái Tử thì mất tích, Hoàng Tử thì ngày nào cũng đập hết đồ trong cung mình.
– Ngọc Nhi! – Một giọng nói lạnh lùng vang lên kéo Ngọc Nhi khỏi những suy nghĩ – Tại sao nàng lại yêu Kiều Văn đến thế cơ chứ?
Ánh mắt Ngọc Nhi nhìn về phía có giọng nói đó. Y đứng trước cửa, ánh mắt nhìn nàng một cách điên dại nhưng đôi lông mi lại rũ xuống buồn bã. Ngọc Nhi chạy lại đỡ lấy y:
– Sao huynh không bao giờ tin muội cơ chứ!
– Nàng là của ta…
Lữ Kỳ loạng choạng theo bước chân Ngọc Nhi đến chỗ giường nàng. Nàng đặt y nằm xuống, nhẹ nhàng vuốt mái tóc y rồi thở dài:
– Huynh mệt rồi! Huynh nghỉ đi!
– Ta không nghỉ nếu nàng không ở bên ta.
– Được, muội sẽ ở bên huynh, không xa rời! – Ngọc Nhi nhìn thẳng vào đôi mắt sắp nhắm nghiền kia của y mà quả quyết nói.
Y mỉm cười nhẹ, hiền hậu, trìu mến nhìn nàng rồi mắt y nhắm lại, chìm sâu vào giấc ngủ. Ngọc Nhi thở dài:
– Muội yêu huynh sao huynh không thấy!
Ngọc Nhi cứ ngồi đó nhìn Lữ Kỳ. Khuôn mặt lạnh như một tử thi nhưng toàn thân thì lại ấm áp bởi một vật đang nồng cháy. Dù giản đơn nhưng không ai có thể thấy được nó sáng rực như thế nào.