Quay Ngược Thời Gian Để Mang Anh Về

Chương 36: Xin lỗi....!


Bạn đang đọc Quay Ngược Thời Gian Để Mang Anh Về – Chương 36: Xin lỗi….!

Chap 36: Xin lỗi….!
Tử Hàn từ từ mở mắt. Cái cảm giác ong ong ở đầu nàng cứ vang vọng. Bao nhiêu giọng nói quen thuộc cứ văng vẳng bên tai nàng. Ánh mắt của nãng buồn rầu:
– Xin lỗi mọi người… Tôi sẽ không tỉnh lại đâu!
Nàng nhìn xuống từ trên tầng mây bồng bềnh nhưng nặng nễ u sầu. Với bộ váy trắng như thiên thần làm nàng càng thêm quyến rũ trên đôi vai gầy ấy. Nhắm mắt lại và mở mắt ra, nàng thấy trước mặt mình là Kiều Văn đang nằm ngủ. Cái dáng ngủ của y thật dễ thương. Đôi môi hồng hào của y đang có phần mờ nhạt dần càng làm nàng chỉ muốn hôn lên đôi môi ấy. Nhưng bên cạnh y không phải là ai khác chính là nàng. Tử Hàn như trực khóc nên. Hai tay nàng che miệng lại, nước mắt nàng lại trực tuôn trào. Nàng lắp bắp:
– Sao anh ngốc thế hả Kiều Văn? Anh phải sống thay phần của tôi chứ… Tử Hàn này sẽ mãi yêu anh vì trái tim của tôi đã ở cùng với anh rồi. Anh phải sống thật khỏe mạnh thay phần tôi chứ!
Nàng vừa khóc vừa chạm vào từng lọn tóc mềm mượt của Kiều Văn mà trái tim của nàng thắt lại. Nàng gục mặt trên ngực y mà khóc. Nàng không thể nào cầm lòng được nữa rồi.

Cái người nằm bên cạnh y giờ chỉ là một cái xác không hồn mất rồi. Khóc được một lúc thì Tử Hàn ngừng khóc. Nàng nhìn Kiều Văn thật lâu, lâu đến mức tưởng chừng như thời gian muốn ngừng trôi. Nàng khẽ chạm lên mắt, chạm lên mũi, sờ lên đôi môi của y. Nàng cúi sát mặt mình vào mặt của chàng:
– Anh nhất định phải khỏe lại. Tôi trao anh nụ hôn cuối cùng với toàn bộ những gì tôi yêu nhất để lại cho anh. Chúng ta nhất định sẽ gặp lại vào một ngày nào đó không xa. Em sẽ không đủ sức để ở lại nhìn anh khóc thêm được nữa. Em vẫn muốn nói rằng em yêu anh. Yêu anh rất nhiều!
Nói rồi nàng cúi xuống, đặt lên môi của y một nụ hôn vĩnh biệt buồn bã. Lòng của nàng nặng trĩu, giọt nước mắt cuối cùng của nàng rơi xuống, rơi xuống hàng lông mi của y. Rời khỏi môi nàng là một sự tiếc nuối nhất với nàng. Nó sẽ là một điều khiến nàng phải hối hận nhất. Nhưng nàng vẫn phải làm, nàng nhất định phải làm.
Hình dáng nàng mờ nhạt dần nhưng rồi tay của y nắm lấy cái bóng của nàng:
– Đừng đi Tử Hàn! Ta biết người đó là nàng xin nàng đừng đi. Đừng để ta bơ vơ nơi đây Tử Hàn.

– Xin lỗi Kiều Văn nhưng em không thể tỉnh lại được nữa rồi. Chúng ta thật sự có duyên. Nhất định chúng ta sẽ gặp lại Kiều Văn… Em yêu anh!
Tử Hàn nhẹ nhàng gỡ bàn tay của Kiều Văn khỏi cánh tay của nàng. Nàng đau lòng nhìn anh nhưng nàng vẫn cố không khóc. Từ giây phút này, nàng sẽ không khóc vì ai khác kể cả y. Rồi cái giọng nói tiếc nối của Kiều Văn vang vọng bên tai của nàng:
– Tử Hàn… Anh yêu em. Mãi mãi yêu em. Dù em có hóa thành tro có tan biến khỏi cuộc đời này thì anh vẫn mãi yêu em. Chỉ yêu mình em thôi Tử Hàn à…
Tử Hàn mỉm cười lần cuối rồi hình bóng của nàng tan biến vào bầu không khí nặng nề, buồn bã. Và nàng đã tan biến mãi mãi. Nàng đã để lại trong trái tim của Kiều Văn một vết cứa khó lành và nàng cũng vậy. Cũng đơn giản vì nàng yêu y một cách tha thiết.
Kiếp này chúng ta có duyên nhưng không có phận thì chắc chắn kiếp sau chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau. Em và anh… Ta tin chắc là như vậy!
– Hết! –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.