Bạn đang đọc Quay Ngược Thời Gian Để Mang Anh Về – Chương 34: Nhớ chàng nhớ nàng
Chap 34: Nhớ chàng nhớ nàng
Thi Thi ngồi thụp xuống cánh cửa, nàng ta vừa chứng kiến tất cả. Nàng ta đang sợ Kiều Văn nhớ lại, nàng ta sợ Tử Hàn một lần nữa lại mang Kiều Văn đi. Cái cảm giác này thật khó chịu, nó khiến Thi Thi thấy day dứt trong lòng. Nàng bỏ chạy nhưng nàng va phải một người con gái khác. Cô nàng có cách ăn mặc thật lạ mắt, nó nhìn rất quê mùa. Thi Thi gắt lên:
– Đi không biết nhìn đường hả?
– Cô là ai mà dám to tiếng với tôi như thế hả?
Thi Thi giật bắn mình lùi lại vì giọng quát lớn của cô bé trước mặt. Nhìn cô ta có vẻ rất hiền lành nhưng cái ánh của cô ta thì lại mang cái vẻ thù hận một thứ gì đó.
Cô gái đó ẩn Thi Thi ra để lấy đường đi. Thi Thi còn đang ngỡ ngàng thì một dáng người nam chạy vụt qua nàng đuổi theo cô gái kia:
– Bảo Yến em đứng lại ngay!
– Đừng cản em! Em phải đi… Một là em chết hai là cô ta phải chết!
– Bảo Yến anh xin em đó!
Hiểu Lâm chạy thật nhanh ôm lấy Bảo Yến, một cái ôm níu kéo anh buộc phải làm lúc này. Nhưng Bảo Yến lại lạnh lùng hất tay của anh ra, cô tiếp tục chạy đến căn phòng đó. Cô hét lên:
– Tử Hàn… Chị nhất định phải trở về với thực tại…
– Trở về với thực tại?
Kiều Văn như một đứa trẻ ngơ ngác hỏi làm Bảo Yến và Hiểu Lâm cùng giật mình. Bảo Yến cau mày:
– Anh làm sao thế Kiều Văn? Tử Hàn là thê tử của anh là người anh yêu thương nhất. Chính anh là người….
– Không!!!
Thi Thi đột nhiên chen vào, cô ả hét toáng lên trong vẻ sợ hãi rồi hướng cái ánh mắt căm thù đến phía Bảo Yến. Thi Thi chạy lại tặng cho Bảo Yến một cái tát giáng trời làm cả buồng tĩnh lặng trong ngạc nhiên. Bảo Yến giận run lên, cô quát lớn:
– Cô làm cái quái gì thế? Cô đừng nghĩ cô là Quận chúa là cô to nhé.
Thi Thi cứng họng trước cô gái lạ này, cô ta có vẻ biết về cô quá rõ. Bảo Yến tiếp tục túm chặt lấy cánh tay của Thi Thi:
– Tôi nói cho cô biết! Tử Hàn và Kiều Văn không thuộc về nơi này. Đúng tôi đã lầm! Kể cả khi không có Đinh Tùng thì Kiều Văn vẫn không thuộc về nơi này.
– Ngươi nói đúng!
Một giọng nói khác vang lên, chất giọng này là chất giọng từ tốn của Bệ Hạ. Người đã đến đó từ lúc nào nhìn cuộc cãi vã. Sau lưng của người là cô gái Tiểu Linh cùng với người đàn bà đã cứu Tử Hàn. Người đàn bà đó nhìn cảnh vật rồi dừng lại nhìn Tử Hàn, bà khẽ gọi:
– Hàn Nhi!
Cái giọng nói đấy làm Tử Hàn chợt khựng lại, nàng thẫn thờ nhìn Kiều Văn rồi hướng ánh mắt của mình ra cửa, nàng khẽ gọi tên theo từng dòng nước mắt tuôn trào:
– Mẹ!!!
Nàng vừa cười vừa khóc, lúc này nàng chỉ muốn chạy qua ôm lấy mẹ của mình nhưng thật là khó. Nàng khóc nức lên nói từ xa:
– Sao mẹ lại bỏ đi. Mẹ có biết mấy năm qua con sống vất vả như thế nào không mẹ? Mẹ có biết mấy năm qua con nhớ ba mẹ như thế nào không mẹ? Con nhiều lần đã tự nhủ là con sẽ ngoan mà sao ba mẹ không về với con!
Tử Hàn ngã vào vòng tay của Kiều Văn. Từng giọt nước mắt lăn dài trên má của Tử Hàn rồi chảy xuống lòng bàn tay của Kiều Văn. Y chạm từng ngón tay của mình lên má của nàng rồi lau đi. Lúc này một cảm giác ấm nóng chạm vào lòng anh, dường như anh như ra điều đó. Mọi kí ức chợt ùa về trong tâm trí của anh. Từng nụ cười, từng giọt nước mắt thậm chí là những giọt mồ hôi rịn trên trán Tử Hàn tung tròn trong kí ức của y. Rồi đến cái lúc ngây ngô nhất, lúc vui nhất của một thế giới mới ùa về. Một lần nữa y lại được cảm nhận sự bỡ ngỡ.
Y từ từ đưa ánh mắt yêu thương của mình xuống nhìn Tử Hàn rồi ôm chầm lấy nàng:
– Đừng khóc nữa Tử Hàn. Ta xin lỗi vì bốn ngày qua ta đã quên mất nàng là ai. Ta xin lỗi vì ta không thể bảo vệ được lòng nàng và ta cũng xin lỗi vì đã để nàng đau đến mức này.
Câu nói đó của Kiều Văn làm Tử Hàn như sực tỉnh. Nàng không khóc nữa mà ánh mắt nàng nhòe đi nhìn y. Nàng ôm chặt lấy y mà mỉm cười trên khuôn mặt ươn ướt vị mặn của nước mắt:
– Cuối cùng thì anh cũng đã nhớ lại phải không?
– Ta thật sự xin lỗi vì một người quan trọng như nàng mà ta lại quên mất…
Kiều Văn nâng cằm Tử Hàn lên, môi y ghé sát vào môi nàng nhưng cái giọng cáu gắt của Thi Thi vang lên:
– Không!!!
Kiều Văn và Tử Hàn đều nhìn về phía Thi Thi với cái ánh mắt khó hiểu. Lúc này thì Lữ Kỳ và Ngọc Nhi cũng xuất hiện, Ngọc Nhi hét lên:
– Thi Thi… rốt cuộc tỉ muốn gì?
– Một là Kiều Văn thuộc và ta. Hai là Kiều Văn phải chết!
Bảo Yến sững người trước câu nói đó, cô ta thấy thật là lố bịch khi lúc nãy chính mình cũng nói một câu cũng như thế. Cảm giác giờ chỉ muốn hất một gáo nước lạnh vào bà cô thiên kim tiểu thư kia trỗi dậy. Bảo Yên quát lớn:
– Cô lố bịch vừa thôi chứ! Ngăn chặt tình yêu của người khác thì cô hạnh phúc lắm sao? Thật ích kỉ. Thế giới này thật bất hạnh khi đã sinh ra được một người như cô!
Mọi ngươi rơi vào trạng thái ngạc nhiên khi thấy Bảo Yến bênh vực Tử Hàn. Mặc dù cách đây không lâu chính cô gái đó đã đòi giết Tử Hàn. Thi Thi như bị đè bẹp trước mọi người. Cô khụy xuống mà khóc lên nhưng ở đây không ai quan tâm cô nữa rồi. Bảo Yến chạy lại chỗ của Tử Hàn:
– Thật lòng xin lỗi chị vì một phút nông nuổi mà em đã giống như cô ả kia. Thật đáng xấu hổ.
Tử Hàn nhìn xoáy vào đôi mắt to tròn của Bảo Yến rồi nàng cười nhẹ. Nàng nhìn thấy sự chân thật trong ánh mắt đấy và nàng thấy Bảo Yến của ngày xưa. Nàng vuốt nhẹ mái tóc của Bảo Yến:
– Không sao! Con người ai cũng có lần mắc lỗi cả. Quan trọng là mình biết tha thứ thôi…
– Nhưng Quận chúa ta đây không tha thứ cho hành động xấc xược của ngươi đối với ta!
Nói rồi Thi Thi lao lên thẳng vào Bảo Yến.
*Phập!*
Một dòng máu đỏ tươi phun trào trước mặt mọi người. Cái màu đỏ ấy sao bi thương đến thế. Tử Hàn gục xuống trước ánh mắt của mọi người. Còn tay của Thi Thi cứ run lên cầm cập. Kiều Văn trợn tròn mắt nhìn Thi Thi rồi y lao đến ôm chầm lấy nàng:
– Tử Hàn… Tử Hàn… Nàng tỉnh lại đi.
Bảo Yến thẫn thờ gục xuống:
– Sao chị lại ngốc như thế hả Tử Hàn? Sao chị lại bảo vệ cho em lúc đó! Một đứa như em thì phải chết đi một đúng chứ!
Bảo Yến nức nở bên cạnh Tử Hàn. Còn bàn tay dính máu của nàng chạm nhẹ lên mái tóc của Bảo Yến:
– Em là người của tương lai… Nếu chết ở đây thì thật là số phận trớ trêu cho em!
Tử Vàn dụi mặt vào lòng Kiều Văn:
– Còn em… em nguyện chết bên cạnh anh. Dù có chết hay có bị tan biến khỏi thế giới này thì em vẫn chỉ yêu mình anh thôi Kiều Văn ạ.
– Không… Nàng không được chết. Nàng không được bỏ ta mà đi như thế!
Kiều Văn siết chặt lấy bàn tay của Tử Hàn, giọt nước mắt của y lăn dài trên má rồi rơi xuống trên đôi lông mày ủ xuống của nàng. Tử Hàn vẫn cố gượng cười:
– Em buồn ngủ rồi cho em gục vào lòng anh mà ngủ nhé…
– Không được. Nàng không được chợp mắt! Nàng phải mở mắt ra nhìn ta chứ!
– Chỉ một chút thôi…!
Tử Hàn thều thào nói rồi hai mi mắt nàng nhắm nghiền. Lúc này là tiếng gào lên đau đớn của của Kiều Văn:
– Ta xin lỗi… Đừng rời xa ta Tử Hàn!!!!!!
Mọi ánh mắt đều dồn về phía Thi Thi. Cô ả cứng đờ người, hai mắt căng lên sự sợ hãi tột độ. Cô lắp bắp:
– Ta… ta… ta… không cố ý!
Kiều Văn không thể thốt lên lời được nữa. Ánh mắt y nhìn cô ả đầy thù hận rồi y quay lại nhìn Lữ Kỳ. Chàng như hiểu ý cái ánh mắt lạnh của y. Chàng chạy đến siết chặt bàn tay của Thi Thi:
– Vậy ta đâm tỉ một nhát nhé!
Giọng nói lạnh lùng như ngàn mũi kim của Lữ Kỳ làm mặt Thi Thi xanh mét lại. Nàng ta ngã xuống rồi lết từng bước chạy trốn.
Căn phòng như lặng hẳn đi. Mẹ của Tử Hàn tiến gần lại cô, bà chạm nhẹ lên tóc của nàng:
– Mẹ xin lỗi con… Một lần nữa mẹ không thể bảo vệ được con gái mẹ nữa rồi! Mẹ thật lòng xin lỗi…