Bạn đang đọc Quay Ngược Thời Gian Để Mang Anh Về – Chương 31:Không hề đơn giản
Chap31: Không hề đơn giản
– Đó là cách chúng tôi đến với thế giới này! Mọi chuyện sau đó thì cô cũng đã biết…
Hiểu Lâm kết thúc câu chuyện ở đây. Anh nhìn Tử Hàn với một ánh mắt lạnh lùng làm nàng khẽ rùng mình. Nàng thở dài:
– Hóa ra sự xuất hiện của Kiều Văn vốn là không được sảy ra… Nhưng lí do gì khiến nó sảy ra vậy?
– Sự biến mất đột ngột của ba mẹ cô.
– Sao cơ!?!?!
– Vốn dĩ sự việc này là do sự trở về của anh trai cô!
– Tôi làm gì có anh trai! – Ánh mắt Tử Hàn càng mở to nhìn Hiểu Lâm kinh hoàng.
– Cô có nhưng ba mẹ đã giấu cô mang anh sang nước ngoài. Giờ chủ tịch Tập đoàn Pffix cũng chính là anh trai của cô – Đinh Tùng… Doãn Đinh Tùng!
– Tôi không hiểu chuyện gì đang diễn ra cả… Đừng nói nữa! Xin anh đừng nói nữa!
Khuôn mặt Tử Hàn trở nên hoảng loạn. Cô thụt lùi vào phía sau tránh khuôn mặt và ánh mắt của Hiểu Lâm. Hiểu Lâm thở dài:
– Đinh Tùng chính là bạn của Bảo Yến… Cũng chính Đinh Tùng đã cứu Kiều Văn khoảng lần ngã từ vách núi đó xuống!
– Tôi… không đúng! Không phải là sự thật! Xin anh hãy bảo đây không phải là sự thật! Vậy tại sao ba mẹ tôi lại mất tích? Tại sao hả?
Hiểu Lâm không dám mở lời. Nói cách khác là chính anh cũng không hiểu rõ vấn đề này. Nó là một sự trùng hợp hay là một sự sắp đặt của số mệnh.
– Thôi đi! Đủ rồi đó… Có nói thế nào đi nữa thì cũng không thể thay đổi được tất cả những gì đang có trước mắt.
Giọng của Bảo Yến vang lên khiến Hiểu Lâm thoát chột dạ. Anh quay lại nhìn cô với một ánh mắt khó hiểu. Bảo Yến nhếch mép cười:
– Đúng rồi… Mọi chuyện là do tôi gây ra hết. Chuyện quay ngược thời gian cũng chính là tôi gây ra và chuyện khiến bố mẹ cô trở về đây cũng chính là do. Ngày hôm đó chính là giao dịch để đưa Đinh Tùng về với Tập đoàn…
Người Tử Hàn cứ run lên bần bật. Mặt mũi nàng trắng bệch, đến cả thở nàng dường cũng chả dám. Người nàng lịm dần đi trong cái trói chặt của không khí ngột ngạt nơi đây…
Hiểu Lâm cau mày lại nhìn Bảo Yến:
– Em làm như vậy có quá si tình không Yến?
– Em si tình như anh vậy anh biết không hả? Em cũng yếu đuối lắm khi phải làm công việc này. Chả lẽ em chỉ là con rối trong con mắt Hoàng. Con người như anh ta sao lại chiếm trọn trái tim em như này cơ chứ?
Bảo Yến khụy xuống khóc nức nở. Nhìn cô mà Hiểu Lâm lòng đau như cắt. Trái tim của anh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cái tiếng nấc nghẹn của cô càng làm anh thêm thổn thức. Nhưng anh dừng như bất lực trước mặt người con gái mà anh yêu như thế này.
Anh tiến dần lại phía cô, ôm lấy cô vào lòng và thì thầm vào tai cô:
– Thôi đừng khóc nữa. Giờ em sửa sai vẫn còn kịp đó!
– ….
Bảo Yến không nói gì cả, tiếng khóc của cô cũng không còn. Cô bám vào người anh làm điểm tựa đứng dậy. Nhìn Tử Hàn, cô hít thở một hơi:
– Nhưng… đâm lao rồi thì phải theo lao chứ!
Hiểu Lâm thoáng giật mình trước câu nói đó của Bảo Yến. Cái giọng ngọt ngào đáng yêu của cô đâu rồi, con người này là ai. Bảo Yến tiếp tục vừa cười vừa khóc:
– Đằng nào thì cũng sẽ kẹt ở đây… Nếu tôi giết chị thì sẽ nhiều người đau khổ lắm. Tôi cũng vậy… Đúng rồi! Tôi ích kỉ.
Bảo Yến nhanh như cắt chạy đến tóm cổ Tử Hàn… à không. Bàn tay nhỏ của cô siết chặt lấy cổ Tử Hàn. Cái ánh mắt ấy nó rực lên sự thù hận của tình yêu. Tử Hàn hiểu vì nàng biết… nàng sắp mất đi một thứ rất quan trọng với cô. Nó không phải là tính mạng của cô mà lại là tình yêu của cô. Nếu trái tim cô ngừng đập thì trái tim của y có ngừng đập không. Cảm giác khó thở bắt đầu làm những suy nghĩ của Tử Hàn bị lệch lạc.
– Buông cô ấy ra!
Hiểu Lâm hét lên ẩn Bảo Yến ra khỏi Tử Hàn. Anh nhanh choáng ẩn Tử Hàn chạy đi khỏi nơi này. Còn anh thì ôm lấy Bảo Yến:
– Bình tĩnh lại đi!
– Em không thể!
Bảo Yến ôm lấy khuôn mặt của mình mà khóc nức lên. Cô đau lắm, nếu Hiểu Lâm không ngăn cô lại có khi khi bình tĩnh lại cô sẽ trở nên hối hận. Cô rất quý Tử Hàn nhưng cái ma lực của tình yêu lại làm cô choáng ngợp…
Tử Hàn ra sức chạy, mặc dù cô không biết chạy đi đâu cả. Bàn chân cô tê dại đi, cô ngã xuống, giọng của cô yếu ớt:
– Làm sao đây… Kiều Văn ơi… Anh nhất định phải bình yên và chờ tôi về chứ!
Tử Hàn tiếp tục chạy, cô gắng hết sức chạy đi. Cảnh vật có vẻ quen thuộc hơn lúc trước. Cô mỉm cười nhưng có vẻ như cô đang dần kiệt sức. Cô gục xuống trước cổng thành. Ánh mắt cô mờ dần đi trước cái bóng quen thuộc.