Bạn đang đọc Quay Ngược Thời Gian Để Mang Anh Về – Chương 21: Đêm nay chúng ta có thể ở bên nhau
Chap 21: Đêm nay chúng ta có thể ở bên nhau
– Đây là đâu?
Tử Hàn ngỡ ngàng nhìn vào từng thứ trong cung này. Đường vào đây rất vòng vèo, muốn thoát ra cũng rất khó. Lữ Kỳ kéo tay nàng:
– Đây là cung của ta. Giờ nàng là nương tử của ta nên phải sống với ta!
– Gì?? Ở đây khác gì là người hầu cơ chứ!
Lữ Kỳ không nói gì nhìn chằm chằm vào bộ y phục mà Tử Hàn đang mặc. Y mỉm cười lắc đầu:
– Giờ con gái thích ăn mặc lạ nha!
– Thế anh có đồ khác không? Cứ thích làm trò kiếm chuyện với người ta!
Tử Hàn lườm y còn y thì chỉ cười. Quả thật y cười rất đẹp. Nhìn y rất đẹp!
– Hoàng Tử…
– May quá! Ngọc Nhi à muội cho ta mượn vài bộ y phục được không?
Lữ Kỳ chạy đến chỗ Ngọc Nhi. Y nhìn nàng ta với ánh mắt thân thương trìu mến, Tử Hàn cau mày:
– Anh ta yêu cô gái kia sao còn lấy mình về làm nương tử cơ chứ!
Ngọc Nhi nhìn chằm chằm vào Lữ Kỳ rồi lại nhìn qua phía Tử Hàn với ánh mắt khó hiểu, nhưng nàng ta cười thân thiện:
– Được thôi! Tỉ tỉ đi theo muội!
Cô nhí nhảnh chạy lại kéo lấy tay Tử Hàn đi ra khỏi ánh mắt của Lữ Kỳ. Sắc mặt Ngọc Nhi có phần nào đượm buồn khi không có Lữ Kỳ. Còn Tử Hàn thì chỉ nhăn mặt khó hiểu hai người này là gì của nhau và coi nhau như thế nào?
Đứng trước gương giờ là một cô gái khác biệt với mọi người. Dáng vẻ hiền lành với vẻ sắc sảo của đôi mắt “sói” càng làm nàng thêm sang trọng và quý phái. Tử Hàn nhìn mình trong bộ y phục màu đỏ và thêu hoa trắng tinh tế mà nàng cứ đờ đẫn cả ra.
– Đẹp quá! – Ngọc Nhi nhìn Tử Hàn mà khen nàng, cô cười híp lại – Muội là Ngọc Nhi! Còn tỉ?
– Ta là Tử Hàn…
– Tử Hàn?! Cái tên này nghe quen quá!
– Có ai đã nhắc đến tên này rồi hả em? – Tử Hàn giật mình nhìn vào đôi mắt kia mà hỏi.
– Tử Hàn mau về cung với ta thôi!
Giọng Lữ Kỳ vang lên khiến cả cung như muốn lặng đi. Tử Hàn cắn chặt môi mình để không chửi anh ta. Nàng cúi người chào Ngọc Nhi rồi đi theo anh…
Nhìn bóng dáng hai người dần khuất, Ngọc Nhi nhăn mặt:
– Tử Hàn… không phải là người mà Kiều Văn đang nhớ sao? Sao tỉ ấy lại là nương tử của Lữ Kỳ?
Nói rồi Ngọc Nhi gắng sức chạy thật nhanh đến cung Ngọc Hữu. Ánh mắt nàng ánh lên sự lo lắng xen lẫn chút khó hiểu. Nàng thở gấp khi đứng trước y. Nàng lắp bắp:
– Tử Hàn có phải là cô gái có đôi mắt màu xám phải không?
– Muội thấy Tử Hàn sao? Thật không? – Kiều Văn siết chặt lấy vai của Ngọc Nhi mà hỏi. Giọng nói gấp gáp, dáng vẻ thì hấp tấp tò mò.
– Nhưng sao Tử Hàn lại đi với Lữ Kỳ?
– Đi với Lữ Kỳ?
Mặt Kiều Văn nhăn lại, y chạy một mạch đến chỗ Lữ Kỳ mà không quan tâm xem phía sau mình là những người với khuôn mặt sợ hãi.
Tử Hàn đứng trong nhìn ra con đường vòng vèo vào đây, nàng thở dài:
– Kiều Văn giờ nàng đang ở đâu?
– Sao cơ? Thái Tử đến đây? – Lữ Kỳ đập bàn, ánh mắt chàng ánh lên vẻ sưởng sốt – Không cho anh ta vào! Nhất định không cho vào!
Nói rồi chàng nhìn qua phía Tử Hàn, bầu trời cũng đã ngả màu. Vẻ đẹp kiêu kì của Tử Hàn càng làm chàng muốn khám phá. Nhưng cái bóng vật vờn của Ngọc Nhi làm chàng thấy khó xử. Chả lẽ con tim có thể thay đổi trong chốc lát? Chàng biết thế này là sai trái! Chàng biết thế này là không đúng nhưng sao chàng không thể nào…
– Đừng có ngăn cản ta!
Kiều Văn cuối cùng cũng đã vào được đây. Ánh mắt y điên dại nhìn quay. Bỗng nó dịu lại khi gặp vẻ kiêu kì trước khung cửa. Y khẽ gọi tên:
– Tử Hàn…
Tử Hàn quay lại nhìn y, ánh mắt nàng sững lại. Nàng không có cảm xúc gì cả chỉ nhìn y mà không nói câu nào… Kiều Văn cười híp lại, chạy đến ôm Tử Hàn:
– Tử Hàn à… Nàng đến được đây sao?
– …
Vẫn là cái sự im lặng vô tình đó làm y sốt ruột. Y nhìn nàng rồi lại gặm hỏi:
– Nàng không nhớ ta là ai sao?
Tử Hàn vẫn im lặng, nàng chạm vào khuôn mặt có phần tiều tùy của y đang nhăn lại, từ từ vòng tay qua cổ y mà ôm lấy, nàng khóc:
– Cuối cùng cũng gặp được anh!! Em nhớ anh lắm!!
– Ta cũng nhớ nàng lắm Tử Hàn!
– Hai người dừng lại ngay!! Cô ta là của đệ!
Lữ kỳ nhăn mặt hét lên, ánh mắt chàng nhìn họ cay nghiệt, chàng coi hai người như kẻ thù:
– Huynh đã có Ngọc Nhi rồi sao còn lấy cả Tử Hàn!
– Không!! Ngọc Nhi mãi mãi yêu một người như đệ! Không phải ta!
Lữ Kỳ sững người nhìn Tử Hàn ra đi trong vòng tay của Kiều Văn. Ánh mắt chàng cứ đờ đẫn hết cả ra, chàng khẽ gọi tên:
– Ngọc Nhi…
Chàng ngội thụp xuống, khuôn mặt lạnh ấy giờ có chút màu hồng. Hai má chàng ửng lên, chàng tủm tỉm cười:
– Sao không bao giờ nàng nói nàng yêu ta?
Chàng chạy đi tìm lấy Ngọc Nhi. Vừa bước đến cửa thì chàng bắt gặp ánh mắt ngây ngô của Ngọc Nhi. Chàng cười thật tươi rồi ôm lấy cô:
– Ngọc Nhi! Sao nàng không nói nàng yêu ta…
– Vì…vì
– Đừng nói nữa… giờ thì ta chỉ yêu mình nàng mà thôi ! Nàng cũng thế nhé!
– Thiếp yêu chàng… Mãi mãi yêu chàng!
Ngọc Nhi tách khỏi cái ôm của Lữ Kỳ. Nhìn thật sâu vào đôi mắt ủ rũ đấy, nàng đặt lên môi chàng một nụ hôn nhẹ nhàng và ngọt ngào cho trái tim nàng khỏi thổn thức.
Hai bờ môi chạm vào nhau và trao nhau những vị mà tình yêu có. Ánh đèn vụt tắt. Giờ chỉ còn ánh trăng lẻ loi xen vào căn phòng nhỏ nhắn này.
Họ đang yêu và tình yêu của họ đang được các thiên thần chứng dáng.
Sự xuất hiện của Tử Hàn chính là sự xuất hiện của các thiên thần. Thật hoàn mỹ!