Bạn đang đọc Quay Ngược Thời Gian Để Mang Anh Về – Chương 18: Lạc lối….
Chap18: Lạc lối…
– Kiều Văn…
Khuôn mặt Tử Hàn đơ ra. Trước mặt cô là hình bóng của những người không quen. Phố xá tấp nập mà ánh mắt cô lướt qua không thấy được hình bóng quen thuộc. Cô bắt đầu rối trí:
– Kiều Văn…
– KIỀU VĂN!!
Cô hét lên. Cả phố quay lại nhìn cô với ánh mắt kì dị. Giờ cô chả còn thấy ngại nữa rồi. Cô chứ chạy đi, chạy qua chạy lại để tìm cái bóng trẻ con của anh. Ngồi thụp xuống đường, khuôn mặt cô thẫn thờ, trắng bệch như không còn giọt máu nào. Nhìn cô thật tơi tả với dáng người gần gò đang rũ rượt. Nhấc điện thoại, cô gọi cho Bảo Yến:
– Yến ơi chị lạc Kiều Văn rồi!
– … Điều đó là điều đương nhiên! – Giọng nói Bảo Yến lạnh lùng đến mức không thể nhận ra đó là Bảo Yến nữa.
– Ý em là sao?
– Vốn dĩ anh ta không thuộc về thế giới này. Chị phải để anh ấy về nơi anh ấy thuộc về.
– Vậy em đích thực là ai?
*Tút…Tút…*
Tử Hàn nhớ lại từng dòng chữ đang được cô lưu ý. Cô thẫn người, hóa ra chính Bảo Yến là người làm thay đổi lịch sử này và cũng chính Bảo Yến đã báo trước cho cô thấy tương lai của vị Thái Tử.
Cô nhấc từng bước chân nặng nhọc về phía căn biệt thự của mình. Mở cửa căn nhà đầy hơi ấm của Kiều Văn mà nước mắt của cô không thể ngừng lại được. Bước vào căn phòng, nơi cô và anh lần đầu tiên trao nhau cái được gọi là trong trắng của mình. Cô thả mình xuống giường.
Tử Hà nằm đó nhìn thẳng ra phía cửa kính to kia, bầu trời lúc này xám xịt như tâm trạng của cô. Ánh mắt “sói” cô càng ngày càng tê càng buốt. Chỉ cần đôi mắt ấy cũng khiến người khác thấy tái lạnh và sợ hãi.
Khẽ chạm lên cái gối mà Kiều Văn hay nằm, giọt nước mắt của cô bỗng rơi xuống. Cô ôm lấy cái chăn mang hơi ấm của Kiều Văn, bàn tay nhẹ nhàng vuốt lên nó. Cô chợt nhếch mép cười:
– Anh chết đâu rồi Kiều Văn? Sao không về hả? Anh muốn chết rồi phải không?
– ….
Không gian hoàn toàn im lặng. Cô rất muốn nghe câu trả lời của anh nhưng sao giờ nó như là một thứ rất xa vời.
Mắt cô mờ dần đi theo những giọt nước mắt mặn chát, cô nhếch mép cười:
– Bố ơi… Con để mất Kiều Văn rồi! Con lại bị bỏ rơi giữa nơi này rồi… Nó cũng đau như ngày hôm đó bố mẹ bỏ con đi vậy!
Nước mắt cô tuôn ra như mưa. Ánh trăng hắt vào chiếc giường cô đang ngồi, cảm giác thật khó chịu đang tràn về bên cô. Mái tóc đen láy xõa ra lộ rõ vẻ bù rù của cô. Cô lại cười nhưng lần này lại là một nụ cười chua xót chứ không phải cái nhếch mép bình thường:
– Anh thấy chưa? Chả ai thương em cả… Kiều Văn ạ!
Tử Hàn bước xuống giường, cô thay trên người bộ váy trắng tinh khiết, bộ váy mà lần đầu tiên anh thay cho cô. Cô bước dọc căn phòng. Nơi đầu tiên cô muốn đến là căn bếp. Nơi mà anh vẫn luôn nấu cho cô những món ăn ngon. Cô ngồi xuống chiếc ghế, chạm tay vào mặt bàn:
– Anh quả là tài nấu ăn ngon đó! Thật sự rất ngon… Giờ anh về nấu ăn cho tôi được không? Kiều Văn… em nhớ anh!
Đôi mắt ấy lại nhòe đi. Cô biết giờ có như thế nào thì anh cũng không thể về bên cô được. Cố gắng như thế nào cũng không giữ ình hình bóng ấy được. Xung quanh bao trùm cô là bóng tối dày đặc, chỉ có hình bóng Kiều Văn mới có thể đem đến cho cô ánh sáng thật sự. Nhưng mà giờ…
Cô lại bước tiếp, cô bước đến bể bơi có hơi lạnh của nước, có hơi ấm còn sót lại của anh. Cô đứng chân người nhìn xuống mặt nước trong vắt kia. Cô mỉm cười, không nói gì cả, cô ngồi xuống chạm chân xuống mặt nước êm ả. Cảm giác lạnh xen vào từng ngón chân của cô. Cô thả mình xuống làn nước. Nước ngập mặt cô. Giờ là hình ảnh nụ hôn đầu của cô trở về. Nó vẫn ngọt ngào và ướt đẫm cái lạnh này. Môi cô tím lại, nhưng dừng như cô muốn kết thúc mọi việc ở đây, cô để cho làn nước này vây quanh cô.
*Tùm!!!*
Cô vùng dậy, thoát khỏi cái làn nước ấy. Cô thở gấp như thể muốn lấy lại không khí. Môi cô run lên bần bập:
– Không được… từ bỏ. Vì anh đó Kiều Văn!
Cô nằm xuống bên cạnh thành bể bơi. Cô xoa hai tay vào nhau, ánh mắt nhìn thẳng vào khoảng không vô định. Cô lại tiếp tục đứng dậy. Chạy thật nhanh đứng trước căn phòng cấm, cô chạm tay vào cửa:
– Căn phòng này…
Cô ẩn cửa vào, căn phòng này nặng mùi “cũ”. Cô không mở đèn mà đi thẳng vào góc của căn phòng. Cô dừng lại trước chiếc gương giờ đã chỉ còn có thể soi rõ chiếc áo của cô. Cô ngồi xuống chiếc giương công chúa màu hồng ấy, chạm nhẹ lên tấm vải đã bám bụi. Cô nhếch mép cười:
– Nơi chôn giấu những kỉ niệm là đây phải không?
Cô gục mặt vào chiếc gối ấy, bao nhiêu tấm ảnh đã được cô cất giấu dưới đó. Cô lấy tấm ảnh Bảo Yến chụp, cô để xuống cạnh hình ảnh gia đình mình.
Cô nhìn vào tấm ảnh chụp cả gia đình nhỏ của cô. Ánh mắt xám của cô lúc đó còn tràn ngập màu hồng nhưng giờ thì nó chỉ mang những tảng băng lớn.
Thu mình vào trong góc, cô khẽ nói chuyện một mình:
– Quả nhiên là như vậy!
Lúc này bao nhiêu câu hỏi cứ quay vòng tròn trong đầu của cô. Cô chợt nhếch mép cười:
– Bảo Yến cũng cần trở về với thế giới thật của mình! Xem nào… mình đã gặp Yến ở…
Mặt Tử Hàn bỗng đơ ra… Lần đầu gặp Bảo Yến chính là lúc Kiều Văn lôi cô vào trong phòng thay của nữ. Khuôn mặt ấy, Tử Hàn giờ mới nhớ được. Cô chợt nhếch mép cười, cô nhấc điện thoại lên nháy số Bảo Yến. Giọng Bảo Yến có phần quen thuộc vang lên:
– Tử Hàn à… Chị còn điều gì muốn nói sao?
– Em đến từ tương lai đúng không?
Đầu dây bên kia bất chợt im lặng. Tử Hàn thầm nhếch mép khinh bỉ con người này, cô tiếp tục:
– Em đã mang Kiều Văn đi đâu rồi?
– Chả ai dám cướp Kiều Văn của chị đi đâu! Đừng có đổ hết lỗi lên cho tôi chứ!
– Vậy sao em đến được nơi này…
– Nam Hoàng – Giọng Bảo Yến có phần lạnh dần – Chính anh ta là nguyên nhân khiến tôi phải đến đây. Chị đừng cố gắng làm gì! Giờ Kiều Văn đang hạnh phúc ở thế giới thật của anh ý!
– Thật chứ! Kiều Văn vẫn sẽ phải trở về thế giới này thôi
Giọng Tử Hàn có phần chắc chắn thắng nhưng rồi giọng cười kinh dị của Bảo Yến vang lên:
– Anh ta sẽ không trở về được đâu! Đó là sứ mệnh của anh ta.
– Anh ta đã đến được đây thì đương nhiên quay trở lại đây cũng rất đơn giản thôi.
– Chị nên chấp nhận sự thật đi Tử Hàn! – Bảo Yến cười khểnh
– Chính em đã làm thay đổi toàn bộ lịch sử đấy! Kiều Văn thuộc về nơi này… mãi mãi thuộc về nơi này! Con người thiên thần của em đâu rồi hả Yến Nhi?
Giọng chua xót của Tử Hàn làm Bảo Yến không thể mở lời. Cô bé chần chừ mãi mới lên tiếng:
– Nam Hoàng… mang đi rồi! Đừng cố tìm lại Bảo Yến của vài giờ trước…
*Tút…Tút…Tút*
Tử Hàn cắn chặt bờ môi của mình. Cô không nói gì cả. Cô nhắm mắt lại, thở dài:
– Phải làm sao để gặp lại anh hả Kiều Văn? Giờ anh đang ở đâu cơ chứ?
Bỗng Tử Hàn nghĩ đến anh rất nhiều. Cô nghĩ đến, chỉ cần anh tỉnh dậy là anh sẽ không còn nhớ đến cô nữa. Cô nghĩ đến khuôn mặt bình thản của anh khi gặp lại nhau. Cô cảm thấy sợ hãi chính tình yêu của mình và sợ hãi những gì cô sẽ phải đối mặt…
Cứ suy nghĩ như vậy cô chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay…
Một mảng kí ức muôn thủa lại tràn lại bên cạnh trí óc non nớt của cô…
Chap20: Cơ hội trùng phùng đang ở rất gần
Từng tia nắng chiếu vào đôi mắt đang say giấc của nàng, từng từng đánh thức cô dậy. Cái không khí nóng sộc lên mũi cô vô điều kiện. Tiếng lá cây xì xào, va vào nhau rạo rực xung quanh cô. Toàn thân nàng ê buốt, cảm giác đau đầu vẫn còn nhói trong đầu.
– Cô nương… – Một giọng nói vang lên bên tai nàng, giọng nói này rất quen thuộc – Cô đã tỉnh lại!
– Đây là đâu? – Tử Hàn nheo mắt nhìn người phía trước. Bỗng hai mắt nàng mở to ra – Mẹ!!!
Hai tay nàng túm lấy người đàn bà phía trước. Từ dáng người, cách nói chuyện, giọng nói, khuôn mặt của bà không hề thay đổi. Hai khóe mắt nàng cay cay. Bà ta nhìn Tử Hàn mà không dám thốt lên một lời nào. Bỗng một dáng người bé bỏng chạy lại, ôm lấy bà, gọi to:
– Mẹ!
– Tiểu Linh của mẹ!
Bà mỉm cười nhìn đứa con gái bé bỏng của mình. Tử Hàn hết nhìn bà rồi nhìn đứa bé. Ừ…thì đứa bé ấy cũng giống bà. Cô thở dài:
– Cháu xin lỗi!
– Không sao đâu mà cháu! Đây là Lâm Linh – con gái út của ta!
Tiểu Linh nhìn Tử Hàn mỉm cười, cô bé chỉ vào đôi mắt xám của nàng:
– Tỉ tỉ xem! Mắt tỉ đẹp quá! Tiểu Linh thích! Tiểu Linh thích lắm…
– Muội không sợ sao?
Tử Hàn mỉm cười nhìn khuôn mặt bầu bĩnh kia lắc đầu. Bàn tay nhỏ bé của nó, vươn lên chạm vào mặt nàng, nó không nói gì chỉ nhìn thẳng vào đôi mắt xám của nàng mà cười.
Lúc này Tử Hàn vừa nhớ đến Kiều Văn vừa quan sát người đàn bà phía trước. Trực giác của nàng không bao giờ sai vậy mà giờ nó đã lầm trước chính người đã sinh ra mình. Nàng thở dài, nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Tiểu Linh, gạt ra.
Tử Hàn đứng trước người đàn bà đó:
– Thưa cô! Cô có thể chỉ cho cháu kinh thành được không ạ?
Bà gật đầu. Đứng trước cửa căn nhà sập xệ của bà. Bà mỉm cười hiền hầu chào từ biệt nàng. Nàng bước đi mà tim nàng đau thắt lại…
Chờ bóng Tử Hàn đi khuốt, bà mới thở dài:
– Chào con… Tử Hàn!
– Bà thấy con diễn giỏi không?
Tiểu Linh nhìn bà mỉm cười rạng rỡ, nó ôm lấy bà thơm vào má cái chụt.
Tử Hàn cứ thế bước đi. Nàng đi mãi cuối cùng cũng đến được chỗ dòng người tấp nập. Xa xa kia chính là Hoàng cung, nơi mà vị Thái Tử của nàng ở. Nàng vui mừng, chạy lại nhưng lại có bao nhiêu ánh mắt nhìn nàng với vẻ kì thị. Tử Hàn thở dài thầm trách:
– Quả này… sao vào được cung đây!
Thế rồi nàng co giò mà chạy.
*Sầm!!*
Mọi thứ như tối dần đi! Nàng hình như đâm phải ai đó. Anh ta nhìn rất quen. Rất giống với Kiều Văn. Nàng khẽ gọi:
– Kiều Văn!
Nhìn người phía trước, có khuôn mặt lạnh như băng. Ánh mắt lúc não cũng rũ xuống buồn bã nhưng đôi môi của anh rất quyến rũ. Tử Hàn lặng yên trước vẻ đẹp của y. Nàng phải thừa nhận một điều là y đẹp hơn Kiều Văn rất rất nhiều, nhưng sao trái tim của nàng không rung động. Bao nhiêu ánh mắt vây quanh y, họ nhìn y với ánh mắt ngưỡng mộ. Những cô nàng thì có mắt hình trái tim. Nàng thở dài:
– Mê trai đẹp vậy sao?
Tử Hàn đứng dậy, không quên lễ phép với y:
– Xin ngài hãy tha lỗi cho tôi!
-….
Y im lặng nhìn nàng từ đầu đến cuối. Cái ánh mắt ngây ngô ấy làm trái tim Tử Hàn thắt lại. Nàng bỗng ngồi thụp xuống, ôm ngực, mặt nàng nhăn lại. Y lúc này mới mở lời:
– Nàng không sao chứ?
Tử Hàn không nói gì chỉ lắc đầu. Nàng gắng gượng dậy bỏ đi nhưng cái nắm lại của y làm nàng khó nhúc nhích. Y ôm lấy nàng, chậm rãi nhắc lại từng lời:
– Nàng không sao chứ?
Mắt Tử Hàn dãn ra. Nàng đang rối mù vì không hiểu chuyện gì đang diễn ra cả. Nàng gắng hết sức đẩy y ra. Không nói gì cả, nhưng nàng nghe thấy lời nói của những người xung quanh:
– Trời ơi! Sao cô ta dám đẩy thái tử ra cơ chứ?
– Phản nghịch kìa?
-….
Tử Hàn đứng hình. Thái Tử…?
– Nàng… – lúc này y mới lên tiếng – Theo ta về!
Nói rồi y nhanh chóng túm lấy tay của nàng mà lôi về. Tử Hàn giựt lại, ánh mắt nàng cau lại:
– Nếu anh không phải Kiều Văn thì tôi không về! Mới lại sao tôi lại phải về với anh chứ!
– Kiều Văn!
*C-rắc~*
Mặt Tử Hàn bỗng tái xanh. Trước mặt nàng là một người lạnh lùng như một núi băng. Y còn lạnh hơn nàng. Rồi lại những tiếng xì xào bàn tán vây quanh nàng. Nàng gắt:
– MẤY NGƯỜI IM HẾT DÙM TÔI CÁI!!!!
Nhìn khuôn mặt tức giận của Tử Hàn mọi người thật sự im lặng. Không khí như lắng đọng lại, không một ai dám lên tiếng.
Tử Hàn quay lại nhìn y, nàng hít một hơi sâu những không mở lời. Y tiếp tục nói:
– Sao ai ai cũng Kiều Văn Kiều Văn thế? Chả lẽ chả ai coi ta là gì?
– Anh là ai? – Tử Hàn ngờ vực nhìn y – Thậm chí tôi còn không biết anh là ai thì việc gì tôi phải coi thường anh?
– Nàng với Kiều Văn là gì của nhau?
– Nương…. – Tử Hàn bỗng bị chặn họng bởi khuôn mặt đáng sợ của y – Là người yêu Kiều Văn!
Y chợt nhếch mép cười, cái nhếch mép quen thuộc:
– Ai cũng yêu Kiều Văn phải không? Vậy thì ta phải chiếm bằng được nàng là của ta!
Nói rồi y nhấc bổng nàng lên. Mặt Tử Hàn hoảng hốt còn mặt y thì lạnh tanh chả cảm xúc gì. Nàng đập mạnh vào lưng anh:
– Thả tôi xuống! Thả tôi xuống!
Y đánh vào mông nàng, giọng lạnh lùng:
– Im nào! Nàng sẽ trở thành nương tử của Hoàng tử đó!
Mặt Tử Hàn bỗng đỏ bừng cả lên. Nhưng cái kéo nàng khỏi sự xấu hổ chính là câu nói vừa rồi của y. Nàng chợt mỉm cười, nàng nói rất bé:
– Kiều Văn ơi! Chúng ta sắp được gặp lại rồi! Anh chờ tôi được không đấy!
Lúc này là ánh mắt buồn của Kiều Văn. Kiều Văn như nghe thấy lời nói vừa rồi của nàng. Y mỉm cười:
– Tử Hàn à! Dù nàng ở đâu! Ta cũng sẽ mang nàng về… ta sẽ chờ nàng, đợi nàng mãi mãi…!
Lúc này là hai nụ cười thật hạnh phúc ở hai nơi khác nhau. Cái hạnh phúc ấy có mấy ai hiểu và mấy ai biết….