Bạn đang đọc Quay Ngược Thời Gian Để Mang Anh Về – Chương 10: Nụ cười của mặt trời!
Chap 10: Nụ cười của mặt trời!
– Kiều Văn ơi! Anh biết đi xe đạp không? – Tử Hàn gọi lớn.
– Xe đạp là cái gì vậy?
– Thôi! – Tử Hàn xua tay – Trước khi đi chơi tôi sẽ dạy anh cách đi xe đạp.
Kiều Văn cười thích thú, anh chạy theo cái bóng cao của Tử Hàn vào gara. Anh nhìn cô lấy ra một chiếc xe đạp màu xanh da trời rất đẹp. Tử Hàn đứng nhìn anh rồi bảo:
– Đây chính là cái xe đạp. Anh phải sử dụng chân để làm nó di chuyển không bị đổ. Còn làm như thế nào thì qua đây!
Tử Hàn vẫy tay gọi anh lại. Vị Thái Tử ấy lon ton chạy lại như một đứa trẻ. Tử Hàn chỉ cho anh chỗ ngồi, diễn thuyết một thời rồi thực hành. Kiều Văn ngồi trên xe đạp, còn Tử Hàn thì đứng sau, giữ cho xe không bị đổ.
– Cứ đi tiếp đi! – Tử Hàn vẫn giữ chiếc xe.
– Ta sợ lắm!! – Kiều Văn nhăn nhó, cảm nhận chiếc xe đang nhích lên từng chút, từng chút một.
– Cố lên! Sắp được rồi! – Tử Hàn khích lệ, bàn tay cô dần dần rời khỏi chiếc xe.
Kiều Văn cố hết sức đạp chiếc xe đi mà không biết đã không còn bàn tay giữ lấy xe. Anh vẫn liên tục nói:
– Chiếc xe này đang nhờ có nàng mà đi được! Nàng thật…
– Không! – Tử Hàn cướp lời – Anh đang chạy một mình trên xe đó!
Kiều Văn nghe vậy bèn giật mình quay lại nhìn phía sau thì thấy cái dáng của cô đang đứng, mỉm cười thật tươi vẫy chào anh. Ánh mắt anh lóe sáng nhưng chiếc xe lại nhanh chóng mất lái, ngã xuống. Anh ôm đầu nhăn mặt:
– Ái!! Đau quá! Ngã xe rồi!
– Không sao đâu! – Tử Hàn chạy lại, mỉm cười dơ bàn tay ra cho anh nắm lấy – Anh biết đi xe đạp rồi thì chở tôi đi chơi nhé!
– Nhưng nhưng… ta đâu biết đường! – Kiều Văn nắm lấy bàn tay mềm của Tử Hàn mà ngồi dậy
– Coi như là đi dạo cũng được chứ sao.
Thế là họ trèo lên chiếc xe đạp và thoát ra khỏi sân cỏ của căn biệt thự, đi ra con đường đầy lá phong đang rụng. Tử Hàn bất giác ôm vòng lấy eo anh của làm anh đỏ mặt ngại ngùng. Cô dựa đầu vào lưng anh:
– Tôi không thành thân với anh như tôi sẽ chịu trách nhiệm với anh!
– Thật chứ! – Kiều Văn hớn hở khi nghe thấy Tử Hàn nhắc đến vấn đề đó.
Tử Hàn không nói gì chỉ gật đầu để anh cảm nhận được cái cảm giác hạnh phúc của cô. Chiếc xe đạp chở đôi tình nhân à không trai tài gái sắc khiến ai cũng phải nhìn với ánh mắt ghen tỵ.
Kiều Văn cứ đạp xe, vòng vèo đường này đường nọ rồi anh dừng trước một công viên. Tử Hàn vươn vai:
– Siêu quá!! Đến đúng chỗ tôi muốn dẫn anh đi rồi đó!
– Công viên? – Kiều Văn nhìn khuôn mặt tươi của Tử Hàn mà hỏi – Vậy ở đây có gì.
– Trò chơi!!
Chả đợi Kiều Văn trả lời Tử Hàn đã kéo tay anh qua bài gửi xe để gửi chiếc xe đạp. Bước vào trong, một khung cảnh tráng lệ làm Kiều Văn trầm trồ ngạc nhiên: nào là đu quay, cầu trượt, tầu siêu tốc… cái gì ở đây anh cũng được cô chỉ tận tình. Và anh cảm thấy hôm nay Tử Hàn cười nhiều hơn và nói cũng nhiều hơn. Điều đó hơi khó hiểu nhưng giờ trong mắt anh là một cô gái quá tuyệt vời đang tươi vui trước những trò chơi này.
– Tử Hàn mình chơi trò này đi! – Kiều Văn gọi cô, kéo cô lại đến gian hàng có treo đầy gấu bông.
– Chào quý khách! Trò chơi của chúng tôi rất đơn giản. Quý khách chỉ việc bắn mũi tên trúng tâm hoặc tùy số điểm của các vị trí sẽ được số quà tương ứng… Ơ… anh Kiều Văn.
Kiều Văn và Tử Hàn đứng trước người đang ở trước mặt của mình. Họ cùng lên tiếng:
– Triệu Vy !?!?
– Hai anh chị hôm nay đi chơi chung sao? Hay quá… vậy chơi trò của em đi! – Triệu Vy dúi vào tay Kiều Văn và Tử Hàn mỗi người ba mũi tên rồi mỉm cười.
Kiều Văn chơi trước, anh quan sát những cái tên trên bản rồi ánh mắt nâu chăm chú của anh nhìn thẳng vào tâm… 1….2….3
*Vụt ~ Phập!*
– Woooo! Trúng đích – Triệu Vy võ tay khích lệ anh – Lần thứ hai đi anh!
….
– Trúng kìa!! Anh Văn siêu ghê luôn í!! Giờ đến chị Tử Hàn.
Tử Hàn từ nãy cứ đứng yên đó nhìn Kiều Văn phi hết. Cô mỉm cười rồi ném về phía tâm.
*Phập!!*
Trước con mắt của nhiều người, trúng phóc. Tử Hàn vuốt mái tóc đen láy của mình rồi mới nhận thấy có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn mình:
– Sao mọi người nhìn tôi kinh vậy?
Ánh mắt xám của nàng nhìn xung quanh khiến mọi người rùng mình bỏ đi hết. Kiều Văn và Triệu Vy ôm lấy nhau rồi vỗ tay:
– Tử Hàn siêu quá! Không cần nhìn trúng tâm luôn!
– Thôi đi hai người… – Tử Hàn thở dài – Anh chọn quà đi xong rồi đi chơi tàu lượn.
Kiều Văn ngoan ngoãn gật đầu rồi theo sau cô. Đứng trước vòng lượn, tai nghe thấy những tiếng hét thích thú của mọi người Kiều Văn la lớn:
– Cảm giác… cảm giác như…
– Đến lượt rồi kìa! – Tử Hàn nhanh chóng cướp lời anh, đẩy anh đi trước.
Họ cùng ngồi vào một toa. Chiếc xe khởi hành nhanh dần , nhanh dần. Cả toa tàu phóng như tên lửa, lộn lên lộn xuống. Kiều Văn lúc đầu hơi sợ nhưng một lúc sau anh hét lớn:
– Mình là phù thủy, phù thủy
– Giống siêu nhân hơn đó – Tử Hàn ngồi bên cạnh bảo, mặc cho sức lắc của toa tàu mà nàng vẫn bình thản được, mặt chỉ hơi biến sắc một chút.
Kiều Văn thích thú hét lên như một đứa trẻ, chả có vẻ sợ sệt. Chuyến tàu “bay” hai vòng rồi dừng lại. Mọi người bước xuống xe một cách phờ phạc riêng anh thì lại hào hứng:
– Chơi trò khác! Chơi trò khác Tử Hàn ơi.
Nói rồi anh kéo tay cô kia. Rồi anh chui vào nhà bóng cùng với bọn trẻ. Nhìn anh nô đùa mà cô thấy vui vô cùng. Nhìn đồng hồ cũng đã chỉ 15h cô thở dài:
– Máy bay cất cánh rồi! Tạm biệt Nam Hoàng!
– Đừng tạm biệt sớm vậy chứ! – Một giọng nói cất lên khiến Tử Hàn giật mình, nàng quay lại nhìn anh rồi rùng mình.
– Anh chưa đi sao? – Tử Hàn hỏi Nam Hoàng
– Trong thư ta đã bảo nếu em không đến thì ta sẽ đi tìm em rồi mà!
Nam Hoàng mỉm cười nhìn Tử Hàn. Còn cô thì chốc chốc lại quay về phía Kiều Văn. Cô chả nói gì câm lặng trước anh. Anh cũng vậy, cũng im lặng nhìn cô chả nói một lời. Anh biết anh được phép xuất hiện như thế này nhưng anh đã chót, anh làm cô rối trí. Không thể chịu được nữa cô lên tiếng:
– Vậy trong thư anh đã viết những gì?
– Em chưa đọc sao?
Nam Hoàng ngạc nhiên nhìn Tử Hàn, đây là lần đầu tiên cô không đọc thư của anh. Cô khẽ gật đầu. Khuôn mặt anh đanh lại:
– Được rồi! Vậy thì trả anh bức thư đó!
– Không! Tôi vứt rồi! – Mặt Tử Hàn lạnh hơn bao giờ hết. Sự xuất hiện của anh khiến cô không vui. Thật sự không vui.
Nam Hoàng cứng họng. Không phải anh không muốn nói mà hoàn toàn không biết nói gì. Anh hít một hơi sâu:
– Em coi anh là gì của anh? Người yêu em? Người anh? Hay một vật không tồn tại.
– Đừng nhiều lời! Nếu anh muốn biết câu trả lời thì anh sẽ biết ngay đây thôi!
Tử Hàn nhếch mép cười. Cô gác một bên chân lên, lấy cặp kính đeo lên mặt của mình. Nhìn cô lúc này lạnh lùng nhưng tri thức, lộ rõ vẻ kiều diễm và thông minh.
Anh đứng đó không kìm lòng được mình, bèn nắm lấy tay cô kéo đi. Đến một góc khuất của công viên, anh đẩy nhẹ cô vào tường:
– Bây giờ anh biết em thành của anh được không?
Tử Hàn hơi tròn mắt mình lên. Cô bỏ cặp kính của xuống, dôi mắt kia lộ rõ vẻ sắc sảo khiến anh hơi khó thực hiện điều mình vừa nói. Cô nhếch mép cười:
– Nếu muốn làm điều xấu thì anh đã làm rồi chứ hỏi ý kiến của tôi cũng bằng thừa cả thôi!
Nam Hoàng chợt hiểu ra, anh ngỡ ngàng rồi ép chặt cô vào tường. Tử Hàn tưởng anh sẽ bỏ cô ra nhưng lần này có lẽ cô hơi lầm. Ánh mắt của cô đang nói với anh những điều đó, anh cười lạnh tiến sát vào gần khuôn mặt thanh tú của cô. Một lúc một gần, bờ môi của anh chỉ còn cách môi cô vài cen thì cái bóng trẻ con xuất hiện:
– Buông cô ấy ra!
Kiều Văn lên giọng, giọng của anh lạnh lùng. Khuôn mặt anh đanh lại, anh đứng thẳng cố giữ vẻ bình tĩnh trước mọi người. Tử Hàn mỉm cười ngồi sụp xuống khi Nam Hoàng tiến đến chỗ Kiều Văn. Cô thở gấp:
– Anh đúng là một vị Thái Tử! Một vị Thái Tử vô cùng trẻ con
Nam Hoàng nhìn cái uy quyền của anh mà rùng mình, anh mất bình tĩnh:
– Cô ấy không phải của anh!
– Nàng ý là của ta! – Kiều Văn giật giọng – Ta với Tử Hàn đã thành thân, thậm chí nàng còn mang cả long thai!
– Nói dối! – Nam Hoàng gắt lên.
– Ta không thích sự giả dối! Nên sao ta phải nói sự giả dối trước mặt ngươi?
Nam Hoàng cứng họng, mặt anh nhăn lại hết cỡ. Anh tức mình:
– Thật vớ vẩn! Mang cô ấy về đi! Hẹn một ngày khác trùng phùng!
Nói rồi, Hoàng bỏ đi. Kiều Văn chạy lại chỗ cô, bế cô lên và chạy lại chỗ Triệu Vy nhờ cô ấy trở Tử Hàn về nhà. Mắt Tử Hàn nhắm nghiền, tay cô siết chặt tay Kiều Văn. Cô thều thào:
– Anh định đi đâu?
– Chấm dứt một vấn đề! – Nói rồi anh hôn lên trán Tử Hàn – Ta sẽ về! Nàng nghỉ đi! Nhìn nàng có vẻ buồn ngủ
Tử Hàn thiếp đi trong cơn say. Không đủ sức níu giữ anh.