Đọc truyện Quay Lại Vẫn Thấy Anh – Chương 93: Hoa Khai
Hà Bắc…
Tháng mười một trôi nhanh đến mức người ta còn chẳng cảm nhận được một tháng đã lại sắp kết thúc. Những ngày cuối năm gần tới, không khí tất bật hối hả cũng không xua đi được cái lạnh thấu xương của ngày đông khắc nghiệt. Thế nhưng trái ngược lại sự náo nhiệt, hoa lệ vẫn thường thấy ở Bắc Kinh hay Thượng Hải, Hà Bắc lại mang không khí hoàn toàn khác. Ở đây người ta không thấy sự vội vã, cũng ít thấy những tòa nhà chọc trời, không có những ánh đèn hoa lệ như một biển ánh sáng mỗi khi màn đêm buông xuống…nhưng ở đây có sự yên bình, mang lại cho người ta một cảm giác nhẹ nhõm, thư thái.
Lang Phường, một huyện nhỏ được mệnh danh là “nơi chắn gió” cho cả một vùng Hà Bắc rộng lớn. Cây cối gần như đã rụng hết lá, oằn mình trơ chọi chống lại những đợt gió cuốn mạnh mẽ. Thậm chí nhiều người khi đi bộ trên đường còn phải dùng gậy cắm xuống đất, bước từng bước một nếu như không muốn cơn gió cuốn mình theo nó. Ấy vậy mà trong cái thời tiết khắc nghiệt đó, người ta vẫn cởi bỏ chiếc khẩu trang che kín mặt, vẫy tay, nở nụ cười hiền hòa chào hỏi những người sống quanh mình mỗi lần tình cờ gặp mặt trên đường.
Một trấn nằm ngay rìa Lang Phường nổi bật với hai dãy nhà với kiến trúc gần như giống hệt nhau, hơi thở tự cổ chí kim đều toát ra từ những hàng ngói xanh thẫm, những hàng rào phủ rêu xanh thẳng tắp, từ những chiếc cổng bằng gỗ, bên cạnh còn khắc tên gia chủ…Lối đi ở giữa hai dãy rộng chừng ba thước, thỉnh thoảng thấy vài người lạch cạch chiếc xe đạp cũ kỹ chạy qua, lũ trẻ thích thú chơi bên ngoài đó mỗi lẫn thấy có người đi qua lại rủ nhau xếp hàng chào hỏi, hay nghịch ngợm hơn là đuổi theo chiếc xe đạp đến khi nào nó ra khỏi cổng trấn.
Người dân sống ở trấn nhỏ này vẫn trải qua những ngày tháng êm đềm, thân thiết bên nhau. Hiếm có khi nào thấy sự xuất hiện của người lạ. Mà hôm nay lại là một ngày hiếm có như thế.
Kiến Hoa lụp sụp chiếc áo ông với mũ và khẩu trang che kín. Tay cầm mẩu giấy nhỏ nguệch ngoạc một địa chỉ mà Tố Thu để lại cho anh. Trấn Yên Đình, nơi anh đang đứng đây là nhà của Lệ Dĩnh. Thế nhưng hai dãy nhà ở đây phải gần tới một trăm hộ, mà hình dáng bên ngoài cũng tám chín phần giống nhau. Muốn biết đâu là nhà của Lệ Dĩnh, Kiến Hoa chỉ còn cách đọc từng tên khắc trên tấm gỗ trước cửa. Có điều, đâu phải ngôi nhà nào cũng có. Nếu như đi một lượt kiểm tra, chắc cũng mất cả tiếng buổi sáng của anh.
“Triệu gia…là căn nhà nào đây?” – Kiến Hoa lẩm bẩm đi dọc theo hai dãy nhà, chăm chú tìm kiếm tấm biển khắc tên gia chủ. Trương gia, Đinh gia, Hạ gia…Triệu gia vẫn chưa thấy.
Nhập gia tùy tục, trước khi tới đây Hạ Tuyết Lan còn đặc biệt căn dặn Kiến Hoa phải tự mình tìm được nhà của Lệ Dĩnh. Đối với phong tục của trấn Yên Đình này có chút khác biệt. Phàm là khách từ phương xa tới, lại là con rể tương lai như Kiến Hoa, nhất định phải tự tìm được nhà, tuyệt đối không được có người ra đón. Như vậy vừa thể hiện được tâm ý của chàng trai, lại vừa cho chàng trai đó biết được phong tục đặc biệt này, hiểu rằng người con gái mà anh yêu đã lớn lên ở một nơi như thế nào.
Kiến Hoa mải chú ý tìm kiếm, có mấy căn nhà không có đề tên. Kiến Hoa cũng không thể gõ cửa hỏi họ xem đó có phải Triệu gia hay không. Lũ trẻ trong trấn vô tư chơi đùa, đứa nọ rượt đứa kia, vô tình đâm trúng Kiến Hoa, lập tức mất thăng bằng bật ngửa xuống đất.
“Ai da” – Đứa trẻ chừng mười tuổi bị ngã nhăn nhó ra điều ê ẩm. Mấy đứa khác nhanh chóng chạy tới. Nhưng không phải vì bạn mình, chuyện này vốn vẫn xảy ra thường xuyên, mà là chú ý đến người lạ mới xuất hiện.
“Cậu bé, không sao chứ?” – Kiến Hoa bỏ mũ và khẩu trang xuống. Một tay phủi bụi bẩn trên quần áo cậu bé, một tay kéo cậu bé đứng dậy.
Thằng bé lắc đầu, nhe răng cười nhạt thếch. Bỗng đứa bé gái bên cạnh, cũng chừng tuổi đó, chỉ vào Kiến Hoa hét lên:
“Sư…sư….sư….phụ…” – Theo tiếng hét của cô bé, mấy đứa khác cùng lúc nhìn chằm chằm vào Kiến Hoa.
“Không phải đâu” – Một đứa khác lên tiếng.
“Tớ chắc mà” – Cô bé đó rõ mắt lại gần Kiến Hoa, quay qua mấy đứa bạn khẳng định một lần nữa. Mấy đứa chúng cư nhiên không quan tâm mấy đến Kiến Hoa mà lại bình phẩm về anh.
“Đúng cái gì?” – Thích thú với đám trẻ, Kiến Hoa cũng lên tiếng.
“Chú..chú…có phải sư phụ của chị Tiểu Cốt không?”- Đứa bé khi nãy dường như nhận ra Kiến Hoa vừa lắp bắp vừa rụt rè hỏi.
Kiến Hoa ngay lập tức hiểu ý cô bé đó. Mùa hè vừa rồi Hoa Thiên Cốt phát sóng, từ người già đến trẻ em đều xem. Biệt danh “sư phụ” không cần giải thích người ta cũng biết rằng đang nhắc đến anh. Tụi trẻ này nhận ra anh cũng không có gì lạ.
“Ra vậy…phải, chú là sư phụ của chị Tiểu Cốt. Các cháu cũng biết chị ấy sao?” – Kiến Hoa mỉm cười, xoa đầu cô bé.
Lũ trẻ cùng lúc nhao nhao lên đồng thanh:
“Biết chứ ạ. Hôm qua chị ấy còn tặng kẹo cho bọn cháu mà”
Trấn Yên Đình này trên dưới trăm hộ. Đối xử với nhau không khác người thân là bao. Vì thế mà không ai không biết Lệ Dĩnh. Mà lũ trẻ này lại là fan cứng của cô. Mỗi lần Lệ Dĩnh về đều mua quà cho chúng. Tụi trẻ rảnh rỗi chơi đùa bên ngoài, chỉ cần thấy bóng dáng Lệ Dĩnh từ cổng trấn đã hò nhau ra đón cô. Cái tình và sự bình yên đó bao lâu nay vẫn chưa hề thay đổi. Đó cũng chính là nguyên nhân khiến Lệ Dĩnh thoải mái và lưu luyến mỗi lần về nhà.
“Ngoan…chú sẽ cho các cháu kẹo, nói cho chú biết nhà chị Tiểu Cốt ở đâu?” – Kiến Hoa ánh mắt lóe lên sự đặc ý, chợt nảy ra ý định. Mấy đứa trẻ này nhất định biết nhà của Lệ Dĩnh. Anh không được phép gọi điện hỏi cô nhưng đâu có nói không được hỏi lũ trẻ chứ. Hơn nữa, cố gắng lắm mới sắp xếp được một ngày lịch trình để trống, nếu tốn vài giờ đồng hồ để tìm nhà thì thời gian anh được gặp cô sẽ ngắn đi. Thế nên, nhờ lũ trẻ là cách tốt nhất.
“Không nói đâu, chú đến phạt chị ấy đúng không?” – Đứa bé gái ngây thơ lắc đầu. Dường như câu chuyện trong phim được chúng đưa ra ngoài đời mất rồi. Mấy đứa trẻ với tâm thế bảo vệ chị Tiểu Cốt của chúng cùng đồng loạt lắc đầu từ chối không chỉ cho Kiến Hoa.
“Không phải, chú đến thăm chị ấy” – Kiến Hoa vội vàng giải thích, bộ dạng có chút lúng túng.
Chú nhớ chị ấy ạ?”
“Chú sẽ không phạt chị ấy đúng không?”…
Mấy đứa trẻ thay nhau chất vấn Kiến Hoa. Trẻ con vẫn là trẻ con, ngây thơ, đơn thuần…những câu hỏi của chúng khiến Kiến Hoa thập phần vui vẻ. Anh đã hiểu vì sao Lệ Dĩnh lại thích mỗi lần được về nhà như vậy. Ngay cả bản thân anh bây giờ cũng lưu luyến muốn trêu chọc lũ trẻ thêm một chút.
“Phải, các cháu nói xem có phải sư phụ nên nhớ Tiểu Cốt không?”
“Nên ạ” – Tất cả đồng thanh gật đầu cái rụp. Kiến Hoa tỏ vẻ hài lòng, giơ bọc kẹo lên trước mặt chúng ra điều kiện:
“Vậy thì chỉ cho chú nhà của Tiểu Cốt. Chỗ kẹo này sẽ cho các cháu”
Kiến Hoa từ Thượng Hải tới. Lệ Dĩnh đặc biệt dặn anh mua cho cô kẹo thỏ trắng. Ấy vậy mà giờ anh lấy hết ra một lượt để trao đổi với tụi trẻ. Lát nữa không biết anh sẽ trả lời sao với cô.
“Chú cứ đi thẳng, nhà có treo đèn lồng là nhà chị ấy đó” – Yên tâm chị Tiểu Cốt của mình sẽ không gặp vấn đề gì, lại có cả một bịch kẹo lớn trước mặt, lũ trẻ nhanh nhẹn chỉ về ngôi nhà gần cuối dãy. Không khó để nhận ra vì đó là ngôi nhà duy nhất trước cửa có treo đèn lồng đỏ.
Kiến Hoa thích thú, tặng cho lũ trẻ toàn bộ chỗ kẹo, xoa đầu chúng rồi vẫy tay đi mất. Trước đó lũ trẻ cũng không quên cúi đầu cảm ơn thật lễ phép.
…
Ngôi nhà duy nhất trong chừng một trăm ngôi nhà có treo đèn lồng đỏ. Không phải Tết đoàn viên, cũng không phải năm mới. Kiến Hoa thấy lạ khi nhà Lệ Dĩnh lại treo đèn lồng đỏ vào thời gian này. Tấm biển gỗ nhỏ khắc chữ “Triệu gia” nằm ngay ngắn bên mé trái cánh cửa. Dù không phải lần đầu tiên gặp cha mẹ của Lệ Dĩnh, nhưng là lần đầu tiên đến nhà cô, lại với mục đích bàn chuyện đám cưới, Kiến Hoa có chút hồi hộp. Nhịp tim đập mạnh gấp gáp, ba tiếng gõ không đều lên cánh cửa cũng đủ cho thấy anh mong đợi ngày hôm nay như thế nào.
“Kétttttt!!!” – Kiến Hoa vừa dừng gõ, cánh cửa liền mở ra, Lệ Dĩnh đã đứng đó nở nụ cười ngọt ngào như biết chắc chắn người mới gõ cửa chính là anh.
“Sư phụ, anh đến muộn”
“Tìm nhà cần phải dụng tâm nên mất thời gian một chút” – Kiến Hoa thích thú cái liếc xéo giận dỗi của Lệ Dĩnh, tự nhiên đưa tay kéo cô vào lòng. Thanh âm dịu dàng bên tai bỗng chốc đã thổi bay sự giận dỗi. Lệ Dĩnh vòng tay ôm chặt tấm lưng ấm áp của người đàn ông mà mới trước đó cô đã nhận lời giao phó cả cuộc đời mình cho anh ta.
“Kẹo của em đâu?”
Lệ Dĩnh nhìn quanh một lượt, không có dấu hiệu gì cho thấy Kiến Hoa có đem theo kẹo mà cô đã dặn, băn khoăn lên tiếng hỏi.
“Sư phụ…sao chỉ có một cái” – Kiến Hoa cười nhẹ, rút trong túi ra một chiếc kẹo vặn hai đầu, có in hình thỏ thắng…là loại mà Lệ Dĩnh thích ăn nhất. Nhưng chỉ có duy nhất một chiếc.
“Vì muốn sớm gặp em nên anh đã tặng tất cả kẹo cho lũ trẻ để hỏi nhà rồi. Chỉ kịp giữ lại một cái. Lần sau sẽ mua cho em được không?”
Kiến Hoa thực sự nói thật. Anh dùng số kẹo đó để tặng cho lũ trẻ. Thế nhưng sự dịu dàng pha lẫn sủng nịnh trong lời nói lại có đôi phần khiến Lệ Dĩnh xấu hổ. Kiến Hoa còn tưởng Lệ Dĩnh sẽ cự nự vì cô thậm chí đã cẩn thận dặn anh mấy lần, mà giờ lại không có. Thế nhưng trái lại, Lệ Dĩnh tỏ ra e lệ, gật đầu đồng ý. Sau này cô trở thành vợ anh rồi, còn sợ anh không mua kẹo cho cô sao?
“Phải rồi. Sao chỉ duy nhất nhà em có treo đèn lồng” – Lệ Dĩnh kéo Kiến Hoa vào trong. Thế nhưng anh vẫn nán lại một chút, tò mò về chiếc đèn lồng treo giữa cửa chính.
Lệ Dĩnh để mặc thắc mắc của Kiến Hoa mà không trả lời. Sư phụ của cô cũng có lúc ngốc như vậy. Không phải ngày tết mà nhà cô lại là ngôi nhà duy nhất treo đèn lồng đỏ…đơn giản vì nhà cô cũng là nhà duy nhất hôm nay có đón một chàng trai tới đề hôn.
Hà Bắc có truyền thống nếu nhà nào có con gái thì từ khi nhà trai tới đề hôn, bàn chuyện cưới hỏi đến tận lúc kết hôn sẽ treo đèn lồng đỏ phía ngoài cửa. Đó cũng là một cách báo hỷ với hàng xóm và họ hàng xung quanh. Chiếc đèn lồng đó đã được treo ngày hôm qua khi nhà họ Hoắc mang sính lễ tới đề hôn.
Hoắc Ngạn, Hạ Tuyết Lan và cả Tố Thu đều đã tới nhà Lệ Dĩnh từ trước. Chỉ đợi một mình Kiến Hoa. Lần này mẹ anh không chỉ là được thăm lại ngôi nhà của bạn cũ mà quan trọng hơn là tới kết thông gia hai nhà Hoắc – Triệu. Giao tình xưa đã vốn bền chặt nay sẽ lại càng thân thiết hơn nữa.
Bốn vị phụ mẫu hàn huyên mấy câu chuyện sau lâu ngày gặp lại. Hoàn toàn thoải mái, không hề có chút câu nệ hoặc khách sáo như người ta vẫn thường tưởng tượng khi nhắc đến chuyện cưới hỏi giữa hai nhà. Tố Thu bên cạnh thì lách cách bỏ từng gói nhỏ được bọc kĩ lưỡng vào một chiếc túi dệt màu đỏ, có thêu chữ Hỷ lớn bên ngoài. Đếm sơ sơ cũng chừng bảy tám chục bọc.
“Cha, mẹ…con tới rồi”
Kiến Hoa cúi chào bốn người, mặt mày ai nấy đều kinh hỉ. Đôi trẻ đã đủ cả, hai gia đình cũng đông đủ. Đều thân thiết với nhau cả, xét chừng nghi thức rườm rà nên bỏ qua, cha của Lệ Dĩnh gật gù chỉ vào chỗ sính lễ:
“Tới đúng lúc lắm. Hai đứa mau đi tặng sính lễ đi”
“Từ từ, còn chưa quỳ nữa” – Mẹ Kiến Hoa vội vàng ngăn lại. Mấy nghi thức rườm rà có thể bỏ qua, nhưng con cái kết hôn vẫn phải quỳ trước phụ mẫu. Chuyện đó không thể bỏ qua được.
“Phải phải…tôi vội vàng nên quên mất”
Cha của Lệ Dĩnh cười xòa, ông vui đến mức quên mất chuyện quan trọng. Điều chỉnh tư thế ngồi thẳng trên ghế, ánh mắt dần chuyển sang sự kiên định, quyết liệt mà dễ thấy nó đã được kế thừa ở Lệ Dĩnh, ông quay sang hỏi Kiến Hoa.
“Kiến Hoa, con có thể hứa rằng hai đứa sẽ hạnh phúc không?”
“Con hứa” – Kiến Hoa nắm tay Lệ Dĩnh, quay sang nhìn cô, yêu thương đong đầy trong đáy mắt. Một câu ngắn gọn đã khẳng định quyết tâm của anh. Sóng gió đã qua rồi, bờ bên kia sẽ là hạnh phúc chờ đón họ.
“Tiểu Dĩnh, con có thể hứa rằng sẽ cùng với Kiến Hoa thực hiện lời hứa đó không?” – Cha Lệ Dĩnh lại quay sang hỏi con gái mình.
“Con hứa”
Lệ Dĩnh trao một ánh mắt tương tự cho Kiến Hoa, cũng một câu nói tương tự. Hạnh phúc…cả hai sẽ cùng nắm tay nhau thực hiện nó.
“Vậy cha mẹ đồng ý cho các con kết hôn”
“Cảm ơn cha mẹ”
Kiến Hoa và Lệ Dĩnh cùng lúc quỳ xuống cúi đầu ba lạy phụ mẫu. Phận làm con, hai người đã nhận được tình yêu, sự quan tâm của cha mẹ. Còn đối với bậc phụ mẫu, họ chỉ cần con mình được hạnh phúc, vì thế mà họ có thể làm bất cứ điều gì cho con cái của mình. Một chặng đường dài đã qua, giờ sẽ chuyển qua một chặng đường khác mà Kiến Hoa và Lệ Dĩnh sẽ nắm tay nhau đi trên con đường của mình. Hạ Tuyết Lan và Lưu Tuyết Nghi xúc động muốn phát khóc, hai người cha vẫn bình tĩnh kìm nén, nhưng có lúc cũng quay đi day day khóe mắt đang dần đỏ lên.
“Tốt lắm. Giờ hai đứa đem sính lễ đi tặng đi”
“Mẹ…sao sính lễ lại toàn mứt quả hồng vậy?” – Kiến Hoa đỡ Lệ Dĩnh đứng lên, nhìn sang chỗ sính lễ mà Tố Thu mới xếp. Dù được bọc kín nhưng chẳng mấy khó khăn để Kiến Hoa nhận ra mùi hương đặc trưng của món ăn là tuyệt chiêu của mẹ anh. Chỉ có điều, sính lễ sao có thể chỉ đều là mứt quả hồng chứ. Xưa nay anh chưa từng thấy vậy bao giờ.
“Là cha mẹ đề nghị. Giữa chúng ta đâu còn cần câu nệ mấy chuyện đó. Hơn nữa mứt quả hồng lại bắt đầu mối duyên của hai con. Lấy nó làm sính lễ là tốt nhất” – Lưu Tuyết Nghi mỉm cười giải thích. Giữa hai nhà Hoắc – Triệu đâu cần phải xét đến điều gì to tát. Thứ đáng được trân trọng nhất là tình bạn, tình thân. Mứt quả hồng tuy đơn giản, nhưng là do một tay mẹ Kiến Hoa làm. Nhiêu đó công sức, nhiêu đó kỷ niệm trong quá khứ cũng đã đủ làm một món sính lễ giá trị nhất.
…
Gõ cửa từng nhà tặng một túi mứt quả hồng báo hỷ cũng đã khiến Kiến Hoa và Lệ Dĩnh mất tới nửa ngày. Mà tới mỗi nhà, Kiến Hoa đều tự giới thiệu mình là hôn phu của Lệ Dĩnh, hai người sắp kết hôn…thậm chí người ta còn chưa kịp hỏi anh đã chủ động nói trước.
Lũ trẻ ban nãy thấy Kiến Hoa và Lệ Dĩnh mang theo một giỏ lớn đều có chữ Hỷ, chẳng mấy khó khăn mà biết sắp có một đám cưới. Tự hiểu chị Tiểu Cốt của chúng sắp bị sư phụ đưa đi mất. Tất cả lẽo đẽo chạy theo, hát một bài dân ca Hà Bắc. Bầu trời tuy ảm đạm, nhưng quang cảnh đó lại khiến rực sáng một góc trời.
Bóng chiều tà dần phủ xuống, Kiến Hoa và Lệ Dĩnh ngồi trên bậc cửa lớn, bên dưới chiếc đèn lồng ngắm nhìn ráng chiều yếu ớt nhưng làm dậy lên trong lòng họ sự yên bình khó tả. Hạnh phúc đâu có gì lớn lao, chỉ là những khoảnh khắc giản dị như vậy mà thôi.
“Sư phụ, sao mẹ lại nói mứt quả hồng là mối duyên của chúng ta?” – Lệ Dĩnh thắc mắc. Cô vẫn biết trước đây cô thích ăn mứt quả hồng đều là do mẹ Kiến Hoa làm. Nhưng ý tứ khi nãy trong lời nói của mẹ cô, Lệ Dĩnh vẫn chưa hiểu hết. Vì một câu chuyện thú vị đằng sau nó Lệ Dĩnh vẫn còn chưa được biết.
“Hai mươi tư năm trước, vì muốn ngày nào cũng được ăn mứt quả hồng nên em đã đồng ý làm con dâu của mẹ anh. Em cũng đã chọn anh trong tấm ảnh có Nguyên ca và Tố Thu. Chúng ta dù chưa gặp nhau, nhưng mẹ đã coi đó là hôn ước. Vì thế cũng coi như mứt quả hồng là khởi đầu mối nhân duyên của chúng ta” – Kiến Hoa ghé sát lại Lệ Dĩnh nhỏ tiếng. Anh vẫn luôn mong đợi đến ngày kể cho Lệ Dĩnh biết câu chuyện mà ai cũng biết, duy chỉ có mình cô vẫn không biết.
“Hôn ước mà anh nói là chuyện đó sao?” – Hai má Lệ Dĩnh ửng hồng, vừa bất ngờ, vừa xấu hổ. Hai mươi tư năm trước cô mới chỉ là một đứa bé. Chỉ vì món mứt này mà gật đầu đồng ý. Khi đó, cô thậm chí còn không biết kết hôn là gì nữa.
“Phải. Là em đã định hôn ước với anh. Dù thế nào thì em cũng buộc phải trở thành cô dâu của anh”
Kể cả lúc Lệ Dĩnh nói chia tay Kiến Hoa vẫn còn giữ hy vọng. Không chỉ vì anh tin tưởng cô tuyệt đối. Mà còn vì mối duyên bất ngờ và sâu xa đã có giữa hai người. Anh tin đó không thể chỉ là cơn gió, đến rồi lướt qua vô tình. Cũng là vì anh coi trọng hôn ước được thốt ra từ miệng một cô bé chưa đầy năm tuổi.
“Sư phụ, có cái này em muốn trả lại cho anh. Đưa chùm chìa khóa của anh cho em.”
Lệ Dĩnh lấy ra chiếc chìa khóa quen thuộc của nhà cô ở Bắc Kinh. Món quà mà cô đã từng tặng Kiến Hoa, và cũng chính cô đã lấy lại nó. Giờ cô lại móc nó vào chùm chìa khóa của Kiến Hoa.
“Tặng anh?”
“Không phải tặng, vật hoàn chủ cũ, nó vốn đã là của anh mà”
Chìa khóa tặng cho Kiến Hoa, đồng nghĩa với việc trái tim cô đã trao cho anh. Lấy lại chỉ là cô cố tình muốn anh rời xa cô. Lấy lại không có nghĩa trái tim cô thay đổi. Vì trước giờ nó vẫn luôn luôn ở chỗ anh.
“Còn một vật nữa. Thật ra, em không hề vứt nó đi. Tình yêu của chúng ta vẫn luôn trọn vẹn”
Lệ Dĩnh giơ bàn tay phải lên trước mặt Kiến Hoa, chiếc nhẫn mà anh tặng vẫn yên vị trên đó. Vật định ước phải có một đôi cũng như uyên ương chắp cánh không rời.
“Tiểu Dĩnh, có nó cũng tốt. Nhưng kể cả không có nó, tình yêu của chúng ta vẫn trọn vẹn. Anh sẽ yêu em bù vào những chỗ trống đó” – Kiến Hoa đan những ngón tay nhẹ nhàng trên mái tóc của Lệ Dĩnh. Vuốt ve gò má cô, đôi mắt đến hai hàng mi yểu điệu…trước nay anh chưa từng nghĩ nhẫn mất rồi thì tình yêu sẽ không còn nữa. Nó chỉ là một vật tượng trưng vô tri vô giác, quan trọng vẫn là tâm ý đặt trong đó.
“Em yêu anh, sư phụ”
“Anh yêu em, Tiểu Dĩnh”
Đèn lồng đỏ phía trên đầu ngày một phát ra thứ ánh sáng rực rỡ. Bên dưới, hai chiếc bóng dần tiến sát vào nhau. Kiến Hoa đỡ eo Lệ Dĩnh, một tay nâng má cô, vần vũ đặt lên môi cô một nụ hôn say đắm. Sức nóng mãnh liệt nhanh chóng lan tỏa khắp không gian lạnh buốt. Trải qua mùa đông lạnh lẽo, hoa đào rồi sẽ nở. Trải qua sóng gió, đau khổ…hạnh phúc cũng đã tới rồi.