Quay Lại Vẫn Thấy Anh

Chương 90: Dưới gốc anh đào


Đọc truyện Quay Lại Vẫn Thấy Anh – Chương 90: Dưới gốc anh đào

Kyoto, Nhật Bản…

Đúng lúc Hoa Kiệt phát ra tin đồn đó, còn Lạc Thành và Tố Thu cùng bắt tay xử lý nốt chuyện của Vương Tĩnh Nhu thì Lệ Dĩnh tới Nhật Bản. Bỏ lại mọi tranh giành, hãm hại, bỏ lại đau khổ để tìm đến một nơi có ký ức hạnh phúc của cô và Kiến Hoa. Nancy cố tình che mắt để Lệ Dĩnh không biết một tin tức gì về chuyện đó. Mà Lệ Dĩnh cũng không có tâm trạng nào để dạo weibo. Thế nên khi mà cả Trung Quốc xôn xao chuyện Hoắc Kiến Hoa sắp kết hôn thì Lệ Dĩnh vẫn không biết gì hết.

Tháng mười một, hoa anh đào vẫn chưa nở. Những hàng cây khô cứng oằn mình chống chọi lại từng đợt gió đông chợt ùa đến. Đôi lúc những hạt nước còn sót lại trên cành cây theo đó chạm vào da thịt, nhanh chóng lan tỏa cái lạnh lẽo, cũng từ đó kéo đến sự cô đơn đang âm thầm giằng xé trong mỗi người.

Dòng sông Chigusa, nơi ghi dấu giai thoại tình yêu đẹp nhưng nhuốm một màu bi thương của Toshi và Yuuri gợn từng đợt sóng man mác. Soi bóng cây anh đào huyết lệ – cây hoa anh đào duy nhất nở hoa quanh năm. Cũng là nơi hơn một năm trước Kiến Hoa có một lời hứa với Lệ Dĩnh.

“Em muốn đi đâu, đi bao nhiêu lần cũng được. Anh đều đưa em đi”

Dưới gốc cây anh đào huyết lệ, màu đỏ rực rỡ lẫn bi thương của nó đã chứng giám lời hứa của hai người họ. Khi đó Lệ Dĩnh đã muốn có cơ hội một lần trở lại đây. Điều đó đã thực hiện được. Chỉ là lần trở lại này, cô đi một mình..không có Kiến Hoa.

Ngôi đền cổ nằm bên bờ sông Chigusa hôm nay náo nhiệt hơn ngày thường. Một dải sông được nhuộm một màu đỏ của cờ, của hoa và những chiếc đèn lồng đỏ được thắp sáng từ mấy ngày trước. Từng dòng người ra vào tấp nập, ai nấy cũng mang một gương mặt rạng rỡ. Mọi người đều cầm theo hai nhành hoa anh đào làm bằng lụa thủ công được cột chặt với nhau. Lệ Dĩnh thơ thẩn tản bộ dọc bờ sông, chẳng bao lâu đã dừng lại trước ngôi đền. Phóng ánh mắt bao quát xung quanh, mọi thứ so với cách đây hơn một năm dường như chẳng có gì thay đổi. Có chăng chỉ là Chigusa hôm nay vui hơn một chút, nhưng trái tim của cô lại cô độc muôn phần.

Từng người vẫn háo hức bước vào ngôi đền, chỉ có Lệ Dĩnh vẫn lặng lẽ đứng bên ngoài ngóng vào bên trong đó. Một cô gái đứng trước cửa đền mặc một bộ kimono truyền thống màu hồng nhạt, mỗi người đi qua cô gái lại lịch sự gập người cúi chào. Hàng trăm người ra lại vào, cũng là hàng trăm lần cô gái đó lặp đi lặp lại một động tác như vậy…nhưng vẫn không hề có sự khó chịu trên gương mặt.

Dòng người thưa lại, cô gái đó chú ý đến sự có mặt của Lệ Dĩnh. Giữa muôn người với sự hân hoan, vui vẻ thì một cô gái xinh đẹp lạc lõng bên bờ sông Chigusa, ánh mắt trống rỗng lại thu hút sự chú ý của cô.

Cô gái đó nhờ một người khác tới thay vị trí của mình, tới chỗ Lệ Dĩnh đang đứng. Cô gái càng lại gần, Lệ Dĩnh càng nhận thấy sự ngọt ngào, đáng yêu cùng nụ cười nhẹ nhàng, tinh tế y như nhành hoa đào cài trên tóc cô gái.

“Chào mừng quý khách đến đền Chigusa. Cô đi một mình sao?” – Cô gái lặp lại động tác cúi gập người chào Lệ Dĩnh, nói bằng tiếng Trung rất thành thạo.

Chương 90: Dưới Gốc Anh Đào

shelmihinata 


“Cô biết tôi là người Trung Quốc?” – Lệ Dĩnh có phần bất ngờ, cô gái này nhìn trang phục là người Nhật Bản nhưng lại nói rất tốt tiếng Trung. Hơn nữa còn nhận ra Lệ Dĩnh là người Trung Quốc.

“Nếu như là người Nhật sẽ không đi một mình đến đây vào ngày hôm nay. Tôi là Zuki, mang hai dòng máu Trung – Nhật nên có biết tiếng Trung nữa”

Tuổi tác của Zuki xem chừng cũng tương đương với Lệ Dĩnh. Ngay cả nụ cười cũng có vài phần tương đồng với Lệ Dĩnh trước đây.

“Vì sao lại không thể đến đây một mình vào hôm nay?”

“Hôm nay là ngày lễ tình nhân truyền thống của Kyoto, cô thấy đấy…tất cả mọi người đến đây đều là các cặp đôi”

Văn hóa của Kyoto luôn có sự khác biệt nổi bật với những quốc gia phương ĐÔng khác. Lễ tình nhân hôm nay, tất cả mọi người đến Chigusa đều phải mặc trang phục truyền thống. Thậm chí những chàng trai còn đeo hai thanh trường kiếm, tượng trưng cho sức mạnh, ý chí…làm gợi lại hình ảnh của Toshi trong truyền thuyết.

“Ra vậy” – Zuki nói Lệ Dĩnh mới nhận ra, quả nhiên những người tới đền Chigusa hôm nay đều có đôi, hai cành hoa đào cột chặt với nhau, có lẽ tượng trưng cho tình yêu của họ, mang nó tới đây hẳn là để cầu hạnh phúc. Cô đến đây ngày hôm nay, quả nhiên là không thích hợp.

“Cô không có người để đi cùng sao?”

“Đã từng có…nhưng giờ thì không” – Lệ Dĩnh cười nhẹ, hướng ánh mắt long lanh xuống dòng sông trải dài xa tắp.

“Tôi có thể tò mò một chút không…là do cô hay do người đó”

“Là do tôi…tôi đã tuyệt tình trước” – Thấy Zuki có vẻ dễ thương, thân thiện, dường như cũng không biết mình là ai, Lệ Dĩnh thoải mái dốc tâm sự của mình kể cho Zuki. Xét ra, Zuki mặc dù là người không quen biết, nhưng lại là người đầu tiên Lệ Dĩnh chủ động chia sẻ chuyện của mình.

“Vì cô không còn yêu người đó nữa sao?”


“Vì yêu người đó ngày càng sâu đậm nên tôi buộc phải làm thế. Như vậy mới tốt cho anh ấy”

Lệ Dĩnh rung rung hàng mi, nước mắt trực trào xuống. Cô sao có thể không còn yêu anh nữa chứ. Chính vì yêu anh quá nhiều nên cô mới chọn cách đó.

“Vậy bây giờ anh ấy có sống tốt không?”

“Tôi không biết” – Lệ Dĩnh suy nghĩ hồi lâu, buông một câu nhàn nhạt. Cô đã từng cho rằng, nếu không còn dính dáng đến cô nữa, Kiến Hoa sẽ có thể vững chắc bước tiếp con đường của mình. Nhưng nhìn thấy ánh mắt đau khổ của Kiến Hoa đối diện cô cùng hát Không thể nói. Trông thấy bộ dạng tiều tùy của anh, bất cần đến mức bàn tay bị thương cũng không chịu để người khác băng lại…như vậy đâu thể gọi là sống tốt.

“Còn cô?”

“Nếu không có người đó, cuộc sống của tôi cũng không còn ý nghĩa.”

Trước đây, Lệ Dĩnh luôn tâm niệm phải nỗ lực, cuộc sống của cô chỉ có công việc. Nhưng giờ Kiến Hoa đã chiếm vị trí quan trọng nhất trong nỗ lực của cô. Rời xa anh với mong muốn Kiến Hoa có thể sống tốt hơn, nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc Lệ Dĩnh mất đi mục tiêu cuộc sống của mình. Cô bây giờ giống như một con thuyền mộc cô độc trôi trên dòng nước lạnh lẽo, mà bờ bên kia ở đâu vẫn còn rất mù mịt.

Chương 90: Dưới Gốc Anh Đào

shelmihinata 

“Nghĩa là cô vẫn rất yêu người đó” – Zuki vẫn từ tốn hỏi từng câu. Mà câu nào cũng đánh trúng những nút thắt quan trọng.

“Rất nhiều”


“Anh ấy vẫn yêu cô chứ”

“Chưa từng thay đổi” – Chỉ cần một lời hứa của Kiến Hoa, từ đó Lệ Dĩnh chưa từng nghi ngờ tình yêu của anh dành cho cô. Mà sự việc lần này lại càng khẳng định tình yêu đó vẫn chưa hề suy chuyển.

“Vậy thì được rồi”

Zuki mỉm cười nhún vai ra thốt một câu nhẹ tựa cánh hoa anh đào bay trong gió. Nhận thấy Lệ Dĩnh còn chưa hiểu mục đích việc cô hỏi nhiều như vậy, Zuki nắm lấy bàn tay Lệ Dĩnh, như hai người bạn tri kỉ, giải thích cho Lệ Dĩnh:

“Tôi không biết chuyện của hai người. Nhưng người dân ở Kyoto đều nghĩ rằng, chỉ cần hai người yêu nhau, nguyện ý ở bên nhau thì dù trời có sập xuống họ sẽ cùng nhau chống đỡ. Tôi dám chắc cô cũng đã nghe câu chuyện về Toshi và Yuuri đúng không. Cuối cùng không phải anh ấy vẫn chọn thổ lộ với Yuuri sao. Có điều, chúng ta ngưỡng mộ tình yêu của anh ấy dành cho Yuuri, nhưng đừng lặng lẽ như vậy, bản thân đau khổ, đối phương cũng sẽ đau khổ. Hạnh phúc rồi sẽ mãi lẩn tránh hai người”.

“Tôi làm vậy là sai rồi sao?”

Đúng hay sai không phải một câu nói mà quyết định được. Đúng hay sai là do cảm quan của mỗi con người. Nếu việc làm của cô khiến mọi chuyện theo chiều hướng tốt hơn, cô không hối hận vì việc đó…có nghĩa là đúng. Còn nếu việc làm của cô cùng khiến mọi người đau khổ, khiến cô hối hận…thì nó là sai. Lệ Dĩnh từng nghĩ, chỉ cần Kiến Hoa được bình yên, cô chịu đau khổ cũng không sao. Cô sẽ không hối hận vì những gì mình lựa chọn. Nhưng nỗi đau khổ này, cô không thể chống chọi được. Cô…hối hận rồi.

“Hôm nay là lễ tình nhân ở Kyoto, nếu đã tới đây rồi, chi bằng cô hãy thử tìm nhân duyên của mình đi. Tôi tặng cô một tấm thẻ, hãy làm theo những gì viết trên đó. Biết đâu cô có thể tìm thấy một hạnh phúc khác”.

Zuki lấy ra một chiếc túi vải, bên ngoài có thêu một cành hoa anh đào tặng cho Lệ Dĩnh.

“Tôi không…” – Lệ Dĩnh vội vàng từ chối. Không phải vì món quà, mà là vì hạnh phúc của cô chỉ có thể là Kiến Hoa. Không bao giờ thấy một hạnh phúc khác.

“Đừng từ chối…hãy coi đó chỉ là một trò chơi thôi cũng được”

Zuki đặt món quà trong bàn tay Lệ Dĩnh, nắm chặt nó lại. Đáy mắt cô hiện lên sự quyết liệt, cứng cỏi khiến Lệ Dĩnh lập tức bị thuyết phục.

Trước khi Zuki tạm biệt Lệ Dĩnh để trở về ngôi đền đã hướng dẫn Lệ Dĩnh dùng tấm thẻ trong chiếc túi như thế nào. Đây là một truyền thống rất lâu đời trong lễ tình nhân ở Kyoto. Trên mỗi tấm thẻ sẽ có một dòng chữ hoặc một hình ảnh để người giữ tấm thẻ làm theo.


Lệ Dĩnh mở chiếc túi, lấy tấm thẻ được làm bằng gỗ anh đào. Trên đó họa đơn giản một cây hoa anh đào trông khá khẳng khiu, nhưng thân mình lại vươn cao mạnh mẽ, thấy rõ sự chắc chắn. Bên dưới thêm một chữ:

“Shinrai”

Bờ sông Chigusa, bao quanh cây anh đào huyết lệ còn có bốn cây anh đào nữa. Nghìn năm qua vẫn ở đó bốn phía như bảo vệ sự linh thiêng, vẻ đẹp cho cây anh đào huyết lệ. Shinrai – Shogai – Soru và Doshino tọa ở bốn hướng khác nhau. Nhưng thế của nó lại như luôn hướng về cây anh đào ở trung tâm. Tấm thẻ mà Lệ Dĩnh vừa lấy ra trong chiếc túi chính là Shinrai – một trong bốn cây anh đào hộ vệ đó.

Lệ Dĩnh cầm tấm thẻ đến thẳng chỗ năm cây hoa anh đào. Giờ vẫn chỉ có một mình cây anh đào huyết lệ là nở hoa. Tuy vậy bốn cây còn lại vẫn ngày đêm hướng những cành khẳng khiu của mình như bao bọc cho trái tim ở giữa.

Nhờ hình trên tấm thẻ và một tấm biển khắc tên “Shinrai” treo trên thân cây mà Lệ Dĩnh chẳng mấy khó khăn tìm được nó. Nhưng Lệ Dĩnh nhìn từ trên xuống dưới cũng không phát hiện điều gì đặc biệt. Cây anh đào này cũng không nở hoa. Tấm thẻ chỉ dẫn cô đến đây để làm gì. Lệ Dĩnh loay hoay một lúc xem kĩ lại tấm thẻ xem mình có bỏ sót chỉ dẫn nào những vẫn không thấy. Không lẽ Zuki đã quên dặn cô phải làm gì rồi sao.

Đúng lúc đó, một bà lão xem chừng ngoài tám mươi tuổi, từng bước chậm chạp đi qua. Thấy Lệ Dĩnh lúng túng đi một vòng quay cây hoa anh đào trụi hoa, tay lại cầm một tấm thẻ liền hiểu mà lên tiếng.

“Cô gái, cái cô đang cần tìm, bên dưới hốc cây đó”

Đang mải chú ý, bà cụ lên tiếng khiến Lệ Dĩnh giật mình. Bà còn tưởng Lệ Dĩnh cũng là người Nhật, chỉ cho cô nên làm gì. Nhưng lời bà nói, Lệ Dĩnh một chữ cũng không hiểu.

“Con không hiểu” – Lệ Dĩnh rụt rè cúi chào, vừa lên tiếng. Đương nhiên bà cụ cũng nhận ra Lệ Dĩnh không phải người Nhật.

Bà cụ nở nụ cười, không nói gì, nắm tay Lệ Dĩnh kéo gần đến gốc cây. Ra hiệu cho cô ngồi xuống. Sau đó bà chỉ cho Lệ Dĩnh thấy một hốc cây rất kín nằm dưới gốc. Ra hiệu cho cô biết thứ cô đang tìm ở trong đó.

“Cảm ơn bà” – Lệ Dĩnh cúi đầu lễ phép, bập bẹ nói câu cảm ơn bằng tiếng Nhật mà cô có xem qua trong sách.

Bà cụ tỏ vẻ thích thú hài lòng, vỗ nhẹ vai Lệ Dĩnh rồi bỏ đi. Trước đó còn cảm thán một câu mà chỉ bà mới hiểu được:

“Bây giờ vẫn có người tỏ tình như vậy nữa sao, thật hiếm có. Cô gái thật là hạnh phúc”

Tìm kiếm tấm thẻ dưới hốc của năm cây anh đào là truyền thông đã từ rất lâu rồi của Kyoto. Ngày nay không mấy người làm theo nó nữa. Tấm thẻ trong chiếc túi vải mà Zuki tặng sẽ dẫn Lệ Dĩnh đến năm tấm thẻ khác. Và khi tấm thẻ cuối cùng được lật lên, một “hạnh phúc khác” mà Zuki nói sẽ xuất hiện.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.