Quay Lại Vẫn Thấy Anh

Chương 56: Phút giao thừa


Đọc truyện Quay Lại Vẫn Thấy Anh – Chương 56: Phút giao thừa

Đêm giao thừa, đường phố Bắc Kinh lung linh rực rỡ bởi những chùm đèn khổng lồ trên những tòa nhà cao chọc trời nằm giữa thành phố. Người người đổ ra quảng trường lớn ở Bắc Kinh và hàng chục hồ lớn nhỏ để xem pháo hoa. Hồ Y Đình cũng chật ních người. Gần mười hai giờ đêm, khoảnh khắc giao thừa sắp đến, Lệ Dĩnh mới trở về nhà từ trường quay sau khi làm khách mời lên sóng trực tiếp cho đài truyền hình Trung ương trong giây phút đón năm mới. Cô vốn muốn dạo hồ Y Đình một chút, nhưng bây giờ ở đó lại quá đông, thế nên Lệ Dĩnh về thẳng nhà của mình ở Vĩnh Hà viên. Hôm nay, chỉ có một mình cô ở đó, lại một năm nữa, một mình cô đón giao thừa.

Giờ này, ở Đài Loan, Kiến Hoa vẫn còn mắc kẹt trong tiệc chiêu đãi năm mới của một đơn vị truyền thông lớn. Vốn sẽ có Tuấn Kiệt đi cùng anh, nhưng mấy năm nay, Hoa Kiệt cũng đã lấy đi của Tuấn Kiệt quá nhiều thời gian rồi. Những lúc bạn anh ở bên gia đình chẳng được bao lâu, vợ Tuấn Kiệt lại mới sinh. Thế nên Kiến Hoa cùng Khang Vũ đến dự, dù chẳng hào hứng gì. Từ chín giờ đến gần nửa đêm, Kiến Hoa không thể thoát khỏi đám đông ở đó. Hết người này lại tới người khác chúc tụng. Chốc chốc anh lại đưa tay lên xem đồng hồ. Chỉ còn chưa đến mười phút nữa sẽ chuyển giao sang năm mới,

“Hoa ca, nhanh gọi điện cho Dĩnh tỷ đi. Sắp sang năm mới rồi” – Khang Vũ vội vàng lách qua dòng người ghé tai Kiến Hoa nói nhỏ.

“Tôi biết rồi. Cậu giúp tôi nói chuyện với bọn họ”

Kiến Hoa bỏ lại nhiệm vụ nói chuyện với những người khác cho Khang Vũ. Mà thậm chí trong số họ có người còn gấp đôi tuổi của cậu ta cũng không ít. Khang Vũ cả kinh, lúng túng ứng biến. Giao thừa này cũng thật quá náo nhiệt, sau đó tự cảm thán sao mọi khi Kiệt ca có thể đối phó với từng ngày người cùng một lúc.

Trong khi Khang Vũ phải vật lộn với những câu hỏi “Kiến Hoa đâu? Sắp tới cậu ấy có dự án gì không? Có thể xem xét làm đại diện cho chúng tôi…” và vô vàn những câu hỏi tương tự như vậy thì Kiến Hoa ra hậu viên, cẩn thận xem xét xung quanh, gọi điện thoại cho Lệ Dĩnh.

Điện thoại còn đổ chưa đủ một hồi chuông, Lệ Dĩnh ngay lập tức đã bắt máy.

“Tiểu Dĩnh, năm mới hạnh phúc”

“Năm mới hạnh phúc, sư phụ”


“Bùm! Bùm!Bùm” – Cùng lúc đó ở Hồ Y Đình và Đài Loan, pháo hoa đều rực sáng. Kiến Hoa và Lệ Dĩnh cùng nhìn lên bầu trời, ngắm những tia sáng cháy rực rỡ.

“Em có thấy pháo hoa không?”

“Có. Rất đẹp”

“Em đã ước chưa?”

“Vẫn là một điều ước đó” – Dù là Thất tịch, hay Tết Đoàn viên, hay là đêm giao thừa…điều ước của cô vì anh vẫn chưa từng thay đổi, vẫn mãi chỉ là “Một đời một kiếp”. Và anh cũng chỉ ước duy nhất một điều tương tự.

“Anh có hồng bao cho em đó”

“Hồng bao? Hồng bao ở đâu?”

“Em lại đầu giường đi, dưới gối của em”

Lệ Dĩnh lại đầu giường, bên dưới gối của cô có một một chiếc hộp nhỏ hơn lòng bàn tay, màu tím rất xinh xắn thắt một chiếc nơ nhỏ. Lệ Dĩnh cẩn thận mở chiếc hộp, bên trong, chiếc nhẫn tròn màu bạc, đính những viên đá li ti tỏa ra ánh sáng lấp lánh được nằm ngay ngắn. Lòng trong của chiếc nhẫn khắc một mẫu tự “H” rất nhỏ, viết tắt từ tên của Kiến Hoa.


“Sư phụ, ở đây chỉ có một chiếc thôi”

“Chiếc còn lại đang trên tay anh, em đeo nó vào đi.” – Kiến Hoa giơ bàn tay trái của mình lên trước mặt, chiếc còn lại, có khắc tên của cô, đang nằm trên tay anh.

Đôi mắt Lệ Dĩnh long lanh, trực trào một hàng lệ, tự đeo nó lên ngón tay, vô cùng vừa vặn, ngay cả kích thước cũng không sai một li. Cô còn không biết anh đã để chiếc nhẫn ở dưới gối của cô từ bao giờ. Món quà này thật bất ngờ, nhưng nó là món quà ý nghĩa nhất mà cô nhận được ngày hôm nay. Ai bảo sư phụ lãnh đạm, ai bảo anh lạnh lùng…vậy thì người vừa lãng mạn tặng nhẫn đôi tình nhân cho cô này là ai?

Giao thừa năm nay, hai người không thể ở bên nhau. Nhưng nó sẽ là sợi dây gắn kết hai người, là tâm ý của anh, là tình yêu của anh. Giao thừa năm sau, chắc chắn sẽ ở bên nhau. Rồi một ngày nào đó, anh sẽ đường đường chính chính tự tay đeo một chiếc nhẫn cho cô…lên ngón tay áp út.

Ở một nơi khác…

Bảy người em gái của Lạc Thành thì tới sáu người đã có gia đình. Đêm giao thừa cũng chỉ có anh và Tiểu Tịch ăn cơm với nhau. Cũng chỉ có đêm nay, Lạc Thành mới cho mình chút thời gian không có sự chen chân của công việc, và cũng không có Tố Thu chặn cửa làm phiền. Nhưng cũng chính vì tạm gác công việc sang một bên, nên lòng anh cảm thấy thiếu cái gì đó. Mà chắc chắn sự trống vắng đó lại không chỉ đến từ công việc. Lạc Thành ngồi xem tivi, nhưng dường như chẳng chú ý gì nhiều đến nội dung đang phát. Thỉnh thoảng, tiếng điện thoại kêu lại khiến anh giật mình, nhưng tất cả đều chỉ là những tin nhắn chúc mừng chung chung của mấy người bạn hay của mấy dịch vụ mà anh vẫn dùng. Còn người vốn vẫn gọi thì vẫn chưa thấy. Khi chỉ còn năm phút nữa là đến giao thừa, điện thoại của anh cũng đổ chuông, mà người gọi đến dĩ nhiên là Tố Thu.

“Tôi đây” – Lạc Thành cố tỏ ra lãnh đạm, nhưng vô hình lại làm lộ ra rằng anh đang đợi cuộc điện thoại này.

Tố Thu cầm chắc sẽ phải đợi rất lâu, hoặc thậm chí Lạc Thành sẽ chẳng nghe điện thoại của cô. Vì từ khi Hoa Kiệt chuyển đến Thượng Hải, cô giống như “âm hồn bất tán”, chặn đường anh bất cứ lúc nào. Lạc Thành cũng không ít lần tỏ ra bất lực vì sự cố chấp của cô. Vậy mà, chuông điện thoại kêu chưa được một giây, Lạc Thành đã nghe máy, khiến Tố Thu trong phút chốc bất ngờ, không phản ứng kịp.


“Sao không nói gì?” – Dù đã nghe máy, nhưng không thấy Tố Thu lên tiếng, Lạc Thành gặng hỏi.

“Tôi…tôi…chỉ là muốn chúc anh năm mới bình an”

Hiếm có lúc nào Tố Thu lắp bắp, ngại ngùng như vậy. Cô không quá hy vọng vào cuộc điện thoại này nhưng thực tế lại vượt sự kỳ vọng của cô. Một chuyện nhỏ như thế lại khiến Tố Thu cười e lệ, ngón tay bất giác vân vê lọn tóc.

“Cô cũng vậy” – Khó có thể nói Lạc Thành lúc này có cười hay không, nhưng chắc chắn anh bây giờ không phải là một cỗ máy làm việc, một trợ lý của chủ tịch Giang…mà là một người đàn ông đã bắt đầu biết rung động.

Tố Thu gọi điện cho Lạc Thành, dù không mong chờ nhưng lại vô cùng bất ngờ vì không những trong giọng nói của Lạc Thành không còn sự miễn cưỡng khi nghe điện thoại của cô như mọi khi nữa, mà còn có chút gì đó vui vẻ. Tuy chỉ là một câu nói đơn giản, anh vẫn lạnh lùng “Cô cũng vậy” nhưng rõ ràng Tố Thu đã bước lại gần hơn với Lạc Thành. Cố gắng của cô bấy lâu nay, cũng đã có thành tựu.

Tại một nơi khác nữa, mọi người mải chú ý đến pháo hoa, thì cuối cùng Khang Vũ cũng kiếm được một chút thời gian rảnh, gọi điện cho Nancy, tự chúc nhau sẽ có một năm mới may mắn. Và việc họ cùng nhau che giấu tình yêu cho hai người mà họ yêu mến sẽ có một kết thúc tốt đẹp. Trong ngôi nhà cổ kính ngoại ô Thượng Hải, Giang Chấn gọi điện cho Tuyết Lan, Tuyết Nghi…Giờ khác giao thừa, tất cả họ, ai cũng muốn chúc và nhận lời chúc tốt đẹp nhất từ những người mình yêu quý và trân trọng.

Cùng lúc đó, London (Anh)

Trời vẫn còn sáng, trong văn phòng được thiết kế trang nhã theo lối gothic nhìn xuống dòng sông Theme hiền hòa, một người đàn ông tất bật với những công việc của mình. Ly cafe bên cạnh vẫn còn hơn nửa nhưng đã nguội ngắt. Sấp giấy tờ cao quá đầu người chằng chịt những hình vẽ nằm chình ình trên mặt bàn đợi người đó đụng tới.

“Anh Mạc, hình như hôm nay ở Trung Quốc là Tết truyền thống mà. Sao anh không về luôn” – Cô trợ lý xinh đẹp với mái tóc nâu gợn sóng bước vào, thay một ly cafe khác.


“June, năm năm nay, tôi vẫn ăn Tết ở đây mà, thêm một lần cũng đâu có sao. Hơn nữa, tôi muốn trước khi trở về Trung Quốc hoàn thành mọi việc ở đây đã” – Người đàn ông vui vẻ cười nói, nhưng mắt vẫn dán chặt vào hình vẽ trước mặt, chốc lại tích dấu đỏ lên bản vẽ đó.

June, cô gái gốc Anh chính hiệu, là trợ lý của anh ta đã năm năm, kể từ khi anh đến London làm việc. Năm năm là một thời gian dài cho một công việc, nhưng June chưa bao giờ có ý định thôi công việc trợ lý này. Cũng bởi người đàn ông đó khiến cô khâm phục và học hỏi được rất nhiều điều đối với một sinh viên khi đó mới tốt nghiệp chuyên ngành mỹ thuật. Dù trên bàn có bao nhiêu giấy tờ, dù có phải giải quyết bao nhiêu công việc, nhưng người đàn ông đó chưa từng để lộ một tia mệt mỏi nào. Giống như mang sinh khí, hào hứng đến tất cả mọi người. Người đàn ông tỏa ra ánh hào quang của mặt trời phía Đông, ngũ quan hoàn hảo như một tác phẩm nghệ thuật tưởng chừng như mặt trời ngoài kia một ngày không ló qua cửa sổ ngắm gương mặt đó sẽ không cam lòng. Và bất kể ai từng một lần thấy nụ cười nhếch mép cười cợt đó của anh ta chắc chắn sẽ không thể quên được.

Cô trợ lý chỉ mỉm cười rồi lặng lẽ bước ra ngoài. Sự im lặng lại bao phủ lên căn phòng, nhưng chẳng lâu sau liền bị tiếng chuông điện thoại phá vỡ.

“Mình đây”

“Mạc Lăng, bao giờ cậu về Trung Quốc? Giờ đã là giao thừa rồi, mọi người đều nhớ cậu.”- Thanh âm chắc chắn, chậm rãi vang lên bên kia đầu dây.

“Không lâu nữa. Mình cũng rất nhớ mọi người” – Nhận được cuộc điện thoại của bạn thân, cuối cùng Mạc Lăng cũng buông cây bút xuống, chuyển cái nhìn lên tấm hình cách đó chỉ vài tấc.

Tấm ảnh bốn người, trong đó hai chàng trai và hai cô gái nở nụ cười thanh xuân tươi trẻ, tự nhiên khoác vai nhau chừng rất thân thiết. Từ khi tới London làm việc, tấm ảnh đó chưa một phút nào biến mất khỏi vị trí đó trên bàn làm việc của Mạc Lăng. Dù bàn đã chật ních, nhưng lúc nào tấm ảnh đó cũng có một vị trí rất dễ thấy, cũng như mấy người trong hình cũng có một vị trí rất quan trọng trong lòng anh. Năm năm đã trôi qua rồi, đây sẽ là lần cuối cùng anh ăn Tết xứ người. Mạc Lăng háo hức chờ đợi đến lúc bốn người họ được trùng phùng.

“Năm mới hạnh phúc”

“Năm mới hạnh phúc” – Người đàn ông bên kia đầu dây vui vẻ chúc mừng. Theo sau đó Mạc Lăng cũng nở nụ cười.

Giờ này ở Trung Quốc, đồng hồ điểm mười hai tiếng chuông, báo hiệu đã sang năm mới. Pháo hoa rực sáng, cùng lúc, tất cả họ cùng hướng lên bầu trời rộng lớn, ngưỡng vọng về tương lai. Năm mới, dự định mới, con người mới, thay đổi mới và cả những sóng gió mới cận kề.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.