Đọc truyện Quay Lại Vẫn Thấy Anh – Chương 53: Tâm Ý
Để nhìn thấy mặt trời ở Bắc Kinh mùa hè đã khó, nói gì đến mùa đông. Hơn sáu giờ sáng, trời vẫn còn tối. Nancy đã tới đón Lệ Dĩnh tới studio chụp hình. Biết rằng trong ngôi nhà đó bây giờ còn có Kiến Hoa, Nancy tâm lý ở ngoài chờ Lệ Dĩnh trở ra.
Phòng khách vẫn tối om, Lệ Dĩnh rón rén bế con mèo cũng đang ngủ say, đặt nó nằm bên cạnh Kiến Hoa. Xem ra anh cũng chẳng lạ chỗ, ngủ một mạch từ đêm qua đến giờ hơi thở vẫn đều đặn, hẳn vẫn đang ngủ rất say.
Lệ Dĩnh đặt một tấm giấy nhỏ lên bàn, nhìn anh dịu dàng một lần cuối rồi nhẹ nhàng mở tay nắm cửa ra ngoài.
“Lệ Dĩnh, hôm nay chỉ đến chiều là xong rồi. Sau đó em về trước, chị sẽ mang lễ phục tới cho em sau”
“Được” – Lệ Dĩnh giơ ngón tay cái trước miệng ra hiệu cho Nancy nói nhỏ hơn, có thể sẽ đánh thức Kiến Hoa. Anh đã mệt mấy ngay liền rồi, hôm nay có cơ hội ngủ thêm một chút.
Lệ Dĩnh lên xe, còn ngoái lại nhìn lên khung cửa sổ phòng khách, nơi Kiến Hoa đang nằm. Đến khi chiếc xe ra khỏi Vĩnh Hà viên, đằng sau chỉ nhìn thấy rặng cây um tùm, Lệ Dĩnh mới miễn cưỡng ngồi ngay ngắn trên xe.
Cô vừa đi khỏi không lâu, Kiến Hoa đã tỉnh giấc. Lâu rồi anh không có ngủ ngon như thế, mà lại là ngủ trên sopha. Xung quanh đều im lặng, Kiến Hoa ngay lập tức chú ý lên tấm giấy có chữ viết của Lệ Dĩnh trên bàn, con mèo cũng rướn mắt hóng theo. Hai chủ tớ nó ở trong nhà của người khác mà xem như ở nhà mình.
“Sư phụ, chiều em sẽ về. Trong tủ rất nhiều trứng, anh luộc ăn bao nhiêu cũng được. Tối nay sẽ có một món quà cho anh.
Tiểu Dĩnh”
Cuối mấy dòng chữ Lệ Dĩnh còn rảnh vẽ thêm mấy bông hoa đào, thêm một icon nháy mắt vô cùng đáng yêu. Cô nghe nói để đóng phim mới, chế độ ăn uống của Kiến Hoa phải thay đổi rất nhiều. Buổi sáng hầu như đều ăn trứng luộc. Mà đó lại là món trong tủ của cô có nhiều nhất. Cô dặn anh ăn bao nhiêu cũng được, nhưng Kiến Hoa nhận thấy trong lời lẽ của cô có vài phần châm chọc, bất giác mỉm cười. Sau này, nếu như mỗi sáng thức dậy, chỉ cần được nhìn thấy nét chữ mảnh mai của Lệ Dĩnh trên tấm giấy đặt cạnh giường, đối với anh, đã không còn tâm nguyện nào hơn thế.
…
5 giờ chiều,…
Nhà Lệ Dĩnh chưa bao giờ đông người đến thế. Sau khi Lệ Dĩnh trở về từ studio, thì giờ còn có thêm Khang Vũ, Nancy, Tố Thu, Tuấn Kiệt…Cả người lẫn mèo, đã lên con số bảy, mà tất cả cùng chuẩn bị tới dự lễ trao giải cuối năm của đài An Huy – Quốc Kịch Thịnh Điển. Con mèo cũng rất nhỏ, Tố Thu tiện cho nó đi cùng, nếu để nó ở nhà Lệ Dĩnh một mình, khéo nó sẽ phá tung nơi này mất. Cô nghĩ ra cách để nó trong túi xách của mình. Như vậy cũng hay, thử hỏi trên đời có mấy con mèo được đi tham dự một lễ trao giải lớn như thế, xung quanh lại đều là minh tinh với nam thần. Chắc trước nó cũng tu vài kiếp.
“Thế này nhé, lát nữa ra ngoài xe của chúng ta đi bên phải, theo đại lộ Giải Phóng, còn xe của Lệ Dĩnh đi lối chính cầu Vạn Khánh” – Tố Thu đi qua đi lại trong phòng khách, soi thật kĩ tấm bản đồ, tính toán đường đi.
“Tố Thu, em nói câu đó nãy giờ gần chục lần rồi đó”
Tuấn Kiệt đã mặc lễ phục chỉnh tề, thở dài não nề. Bình thường Tố Thu vốn đã nói nhiều rồi, nhưng dạo này, không biết vì lý do gì, còn nói nhiều hơn trước. Nghe phong thanh, Lạc Thành cũng sắp nổ tung vì mỗi lần xuất hiện của Tố Thu rồi.
Hai vị trợ lý Nancy, Khang Vũ xem ra lại thảnh thơi hơn rất nhiều. Trong khi mấy người kia bận bịu chỉnh trang lễ phục, cự nự nhau những chuyện không đâu thì hai người rảnh rang ngồi tựa sopha, ăn bánh quy. Con mèo cũng ôm một cái bánh to bằng gần nửa người mình, chậm rãi nhấm nháp. Lễ phục cho đêm nay hai người đã mang đến. Giờ ngày, chắc trên lầu, Kiến Hoa và Lệ Dĩnh đang chỉnh trang cho nhau rồi, không cần phiền đến họ.
Phòng của Lệ Dĩnh rộng ngang căn phòng khách bên dưới, nhưng trong phòng để khá nhiều ảnh của cô. Bức tường đối diện giường ngủ còn có một tấm hình lớn, là món quà mà Instyle tặng cho Lệ Dĩnh sau lần đầu tiên cô chụp hình trang bìa cho tạp chí đó.
Căn phòng sơn màu tím nhạt, màu mà Lệ Dĩnh yêu thích. Cũng giống như nhà của Kiến Hoa, căn phòng này của cô không có gì khác so với trước kia, ngoài một tấm ảnh để dưới cây đèn ngủ đặt đầu giường. Chỉ là một bức hình rất đơn giản, Kiến Hoa và Lệ Dĩnh mặc áo bông to sụ, nhìn dáng điệu thì là tự chụp, đằng sau còn thấy phất phơ cánh hoa anh đào. Đoán chắc là từ hôm đi chơi ở Kyoto.
“Tiểu Dĩnh, giúp anh” – Kiến Hoa soi gương, căn đi chỉnh lại mà chiếc nơ bướm mà mãi nó vẫn không chịu theo ý anh.
Lệ Dĩnh lích kích mãi, không có sự trợ giúp của Nancy, cuối cùng cũng vật lộn thành công với bộ lễ phục màu cam trùm đất. Mấy lọn tóc xoăn nhẹ khẽ chạm đến bờ vai nhỏ nhắn, trông thật ngọt ngào. Lệ Dĩnh mở cửa bước ra từ trong phòng thay đồ, Kiến Hoa chỉ trông thấy cô phản chiếu trong tấm gương trước mặt đã không thể khiến anh rời mắt khỏi cô.
“Sư phụ, để em”
Kiến Hoa quay lại, Lệ Dĩnh đã ở phía sau anh. Vẫn là có bàn tay phụ nữ thì hơn. Kiến Hoa đắm đuối nhìn Lệ Dĩnh khi cô thắt lại nơ cổ cho anh, mà thoắt cái nó đã nghiêm chỉnh như ý muốn.
“Cảm ơn em” – Kiến Hoa như bị cướp mất hồn phách. Lời cảm ơn cũng chỉ là vô thức mà thốt lên.
“Đẹp trai lắm. Em thật có mắt nhìn người.”
Lệ Dĩnh thích thú, nắm hai ve cổ áo Kiến Hoa kéo xuống, rúc vào ngực anh cười thầm.
“Vui vậy sao?”
Lệ Dĩnh gật đầu, cọ cọ dưới vòm ngực Kiến Hoa. Mùi nước hoa của hai người quyện vào nhau, khó biết mùi hương nào là của ai nữa.
“Kiến Hoa, Lệ Dĩnh, đến giờ rồi, chúng ta phải đi thôi” – Tuấn Kiệt gọi với lên từ dưới tầng. Cũng thật không đúng lúc. Giọng nói cứng nhắc của anh phá ngang giây phút lãng mạn này.
Kiến Hoa trông thân hình mảnh mai của Lệ Dĩnh, bộ đầm này đẹp nhưng lại lộ bờ vai trắng muốt của Lệ Dĩnh, trời bên ngoài đã lại xuống tới âm độ. Anh lấy chiếc áo khoác trên giường choàng qua cho Lệ Dĩnh, cẩn thận dặn dò.
“Tới nơi lập tức mặc nó vào”
“Vâng”
Nếu chiếc váy Lệ Dĩnh mặc bây giờ là màu trắng, thì cảnh tượng lúc hai người họ xuống cầu thang quả thật không khác lễ cưới là bao. Kiến Hoa một tay đỡ Lệ Dĩnh, một tay nhấc váy Lệ Dĩnh tránh cô giẫm lên nó. Tố Thu không đừng được thích thú giơ điện thoại chụp liền vài tấm.
“Được rồi, mau ra xe thôi” – Tuấn Kiệt xua xua mấy người ra xe nhanh chóng như lùa một đám trẻ.
Bên ngoài hai chiếc xe, một lớn một bé đã chờ sẵn. Kiến Hoa đưa Lệ Dĩnh lên xe xong mới trở ra xe của mình. Không tới vài phút, hai chiếc xe đã rời khỏi, trả lại sự yên tĩnh vốn có cho Vĩnh Hà viên.
Hai chiếc xe đi song song với nhau, ra tới hồ Y Đình thì rẽ hai hướng như kế hoạch của Tố Thu, cùng hướng đến Trung tâm Hội nghị Bắc Kinh.
…
Nhiệt độ Bắc Kinh đêm nay xuống mức âm, chẳng mấy diễn viên nữ đi thảm đỏ. Các nam thần vẫn là chiều lòng fan nữ mà nhanh chóng dạo thảm đỏ một lượt. Lệ Dĩnh đã vào từ trước, Kiến Hoa cùng Tuấn Kiệt và Tố Thu nhanh chóng theo sau.
Sau ngày hôm qua, giữa Lệ Dĩnh và Kiến Hoa đã không còn khoảng cách nào nữa, vậy mà đêm nay lại có một khoảng cách như thế được vạch ra, chính là khi cô ở ngồi hàng ghế trước mà anh lại phải ngồi hàng ghế sau. Kiến Hoa rõ tỏ bộ mặt thất vọng, không phải năm nay anh và Lệ Dĩnh có dự án chung sao, vậy mà Ban tổ chức lại không xếp hai người ngồi chung. Cư nhiên để anh ngồi cạnh Kỳ Long, còn Lệ Dĩnh ngồi với Vỹ Đình, Kimi, cách đó tận hai hàng ghế.
Lệ Dĩnh cùng Vỹ Đình cùng diễn một tiết mục trong lễ trao giải. Biểu cảm của mọi người đơn giản là thưởng thức một tiết mục, còn riêng Kiến Hoa là nhìn Lệ Dĩnh với ánh mắt thú nhận, chỉ cô gái đó mới có thể khiến anh cười như vậy.
“Muốn lên đó không?” – Kỳ Long liếc Kiến Hoa thăm dò, rõ ràng ngồi cạnh người bạn thân lâu năm là anh mà Kiến Hoa chẳng có vẻ gì hào hứng. Lễ trao giải từ đầu đến giờ cũng chẳng hưởng ứng bao nhiêu, đến cái vỗ tay cũng tiết kiệm, gương mặt thì lạnh băng. Vậy mà vừa thấy Lệ Dĩnh trên sân khấu, liền vỗ tay nhiệt tình, cười giống như cả buổi hôm nay cộng lại cũng không nhiều như thế.
“Lên đâu?”
“Thì sân khấu đó. Cậu muốn đổi vai làm con rể của anh thì tốt nhất nên nói sớm?” – Kỳ Long càng được thể chọc Kiến Hoa nhiều hơn.Vỹ Đình và Lệ Dĩnh đóng nam-nữ chính trong phim của anh. Lấy đó chọc tức Kiến Hoa hẳn cũng thú vị.
Trời lạnh, đến hơn nửa lễ trao giải thì hàng ghế khách mời cũng vãn bớt. Kiến Hoa lên nhận giải Cặp đôi được yêu thích với cô bạn thân Đường Yên, mà ánh mắt lại đá xuống hàng ghế nơi Lệ Dĩnh đang ngồi. Khi anh trở xuống, Vỹ Đình đang ngồi cạnh Lệ Dĩnh đột nhiên rời khỏi chỗ ngồi. Lại nhìn ra sau, anh thấy Kỳ Long chỉ chỉ xuống chỗ trống bên cạnh, ra hiệu anh ra đó ngồi đi. Còn Vỹ Đình đương nhiên bị Kỳ Long gọi xuống bên dưới rồi.
Kiến Hoa thản nhiên vào chỗ của Vỹ Đình ngồi, như đó vốn là chỗ của anh. Lệ Dĩnh che miệng nén cười. Kiến Hoa hắng giọng lấy bình tình, thì thầm đủ để hai người nghe thấy, mà trọng tâm nghiêng hẳn về phía Lệ Dĩnh. Trong khi đó Tuấn Kiệt cùng Tố Thu ngồi sau đó mấy hàng ghế liên tục chỉ trỏ, hai người kia có cần ở chỗ đông người như vậy mà tình tứ không. Cũng không ai chú ý đến, ngay gần đó, có một người liên tục chụp hình lại từng động thái của Kiến Hoa và Lệ Dĩnh.
“Tiểu Dĩnh, hôm nay em nắm tay người khác hát song ca, xem ra có vẻ rất vui?”
“Anh cũng sẽ cùng người khác lên nhận giải Cặp đôi đẹp nhất đó thôi” – Lệ Dĩnh cong môi cự nự. Cô trước nay không quan tâm đến giải này lắm, nhưng hôm nay thì khác.
“Năm sau chúng ta sẽ làm cả hai việc đó”
Kiến Hoa khẳng định chắc nịch. Anh rất có cảm giác vào Hoa Thiên Cốt. Bộ phim thành công thì việc năm sau anh nắm tay cô hát “Không thể nói” và nhận giải “Cặp đôi đẹp nhất” cũng có thể lắm chứ. Không chừng tiện thể công bố những thứ “có thể nói” cho mọi người cùng biết.
Lễ trao giải kết thúc đã đêm muộn, mọi người đã nhanh chóng đổ ra hai cửa chính ra về. Chỉ có Kiến Hoa vẫn nuối tiếc kéo Lệ Dĩnh lại.
“Tiểu Dĩnh, chúng ta chụp hình đã”
“Á…sư phụ…ở đây sao. Hôm nay ở nhà đã chụp hình rồi mà” – Mọi người chuẩn bị về, không lẽ hai người còn ở đây chụp ảnh.
“Trương Hàn, Vỹ Đình…ngay cả Long ca hôm nay em đều đã chụp cùng. Không lẽ anh lại không thể. Có điều anh không thích chụp hình giống bọn họ đâu”
Quả thực hôm nay trong hậu trường, Lệ Dĩnh đã chụp hình cũng tất cả những nam thần mà cô từng hợp tác chung. Duy có Kiến Hoa là chưa. Mà với tất cả những người kia, cô đều cùng làm một điệu bộ giơ hai ngón tay hình chữ V y hệt nhau. Nhưng với Kiến Hoa, chắc chắn không thể làm như thế nữa.
Lệ Dĩnh nhờ Kimi, bạn diễn chung của cô trong phim điện ảnh mới chụp giúp. Chụp cùng với sư phụ, không thể làm dấu hiệu chữ V, đương nhiên phải làm điệu bộ nựng má dễ thương mà anh vẫn thích rồi. Kiến Hoa rất hài lòng, nở nụ cười đắc ý. Ít ra hôm nay ngoài cái cúp của giải thưởng tượng trưng kia, anh cũng có thêm chút thành quả nào đó mang về.
…
Lối ra của khán phòng đông nghịt người. Kiến Hoa bị mấy người kéo lại tán gẫu, chúc mừng vài câu. Lệ Dĩnh cũng không thể ngang nhiên đứng chờ anh, liền đi trước. Kiến Hoa rướn cổ tìm Lệ Dĩnh trong dòng người đông đúc, thấy cô anh lập tức nhanh chóng lách qua. Kiến Hoa bất ngờ ôm ngang người Lệ Dĩnh, nói nhỏ vào tai cô.
“Anh chờ em bên ngoài”
Hành động đó diễn ra rất nhanh, ngay cả Lệ Dĩnh cũng bất ngờ. Những người xung quanh thì chỉ coi đó như một cái ôm tạm biệt giữa hai người bạn diễn bình thường. Phóng viên cũng không đủ nhanh để bắt được khoảnh khắc đó. Chỉ có cô gái nhỏ nhắn, đôi mắt linh hoạt đứng gần đó là không nghĩ như vậy. Những cử chỉ tình tứ của hai người bên trong khán phòng, giờ là cái ôm quyến luyến của họ đều đã yên vị trong điện thoại của cô.
“Tiểu Tịch, sao em lại ở đây?” – Tố Thu thấy người quen, gọi lớn, khiến cô gái giật mình, vội cất điện thoại vào túi xách.
Tiểu Tịch trông thấy Tố Thu, sự bất ngờ nhanh chóng biến mất. Cũng có thể coi như cùng hội cùng hội cùng thuyền cả.
“Chị quên là em có mối quan hệ rất tốt với Phong Hành sao, một vé mời cho ngày hôm nay, đâu khó kiếm”
“Có thu hoạch được gì không?” – Tố Thu nháy mắt, trông bộ dạng giật mình của Tiểu Tịch ban nãy rõ ràng là giấu diếm điều gì đó. Xem chừng chuyến đi hôm nay cũng thu hoạch được không ít tài nguyên.
“Ngoài chuyện mà chúng ta đều biết ra thì cũng không có nhiều”
Không phải tự nhiên mà Tiểu Tịch, nhân vật blogger bí ẩn với tên Bát tỷ nổi tiếng vì nhạy bén về mối quan hệ tình cảm trong làng giải trí như thế. Cô phải đi rất nhiều, xem rất nhiều, tốn nhiều thời gian để phân tích, rồi dùng các mối quan hệ dắt díu để điều tra thông tin này, thông tin kia…từ đó mới có tin nóng cho mọi người xem. Mà mấy lễ trao giải này, đương nhiên cô sẽ có mặt. Đó là lý do Phong Hành chọn mặt gửi vàng cho Tiểu Tịch làm “cố vấn” cũng như có mối quan hệ mật thiết với cô.
Hôm nay nhân vật chính trong tầm ngắm của Tiểu Tịch đương nhiên là Kiến Hoa và Lệ Dĩnh. Chuyến đi này cô cũng chỉ đi cho vui, vì chắc chắn chuyện này chưa thể khui được, cũng có thể coi như việc người nhà. Nhưng vẫn phải đi, sau này chắc chắn sẽ cần dùng tới. Tố Thu đá mắt về phía Kiến Hoa và Lệ Dĩnh mới đi khỏi, thì thầm.
“Người ta ôm nhau, cũng thu lại được rồi chứ”
“Không sót một giây” – Tiểu Tịch rướn mày đắc ý, cô đã ra tay, trước nay chưa hề có một cặp đôi nào thoát.
Tiểu Tịch và Tố Thu mặc cho những người khác ra trước, cô cũng chẳng muốn chen chúc làm gì. Một góc lối ra hội trường thỉnh thoảng lại có tiếng cười. Giọng cười quen thuộc của Tố Thu, khiến một người khác cũng chú ý đến.
“Tố Thu”
“Gil. Cậu cũng tới sao?”
Thấy người lạ, Tiểu Tịch chào Tố Thu rồi đi mất. Tố Thu còn tưởng là ai, thì ra là Gil – bạn của cô. Cô quên khuấy mất, sự kiện lớn như vậy, đương nhiên Gil phải có mặt. Gil mặc một chiếc sơ mi trắng đơn giản cùng juyp đỏ. Khoác hờ hững chiếc áo khoác dạ màu rượu vang. Ngay cả bước đi cũng thong thả, uyển chuyển, phong thái điềm tĩnh, tuyệt đối không bị chìm trong cả biển người ở đó.
Nếu chỉ trông qua bề ngoài của Gil, sẽ không ai nghĩ cô đã có kinh nghiệm gần mười năm trong nghề này. Ngày trước, thời còn đại học, Gil vốn đã nổi tiếng không ngại bất kì thử thách nào các giảng viên đặt ra, từ lăn lội làm phóng sự điều tra, đến nằm vùng mấy ngày liền chỉ để lấy được một mẩu tin mà khi lên hình không quá ba mươi giây…tất cả những nỗ lực đó, đã mang đến cho cô thành quả ngày hôm nay. Không chỉ có một chỗ đứng vững chắc tại tòa soạn, những mối quan hệ rộng trong ngành giải trí, mà người ta cũng tôn trọng cô bởi những tin mà Gil đưa luôn luôn chính xác, không ai có thể nghi ngờ về điều đó. Cũng vì thế, có những người yêu mến, nhưng cũng có người sợ. Đối diện với một phóng viên sắc bén, dày dạn kinh nghiệm, có thể bị lộ sơ hở bất cứ lúc nào. Hơn ai hết, Tố Thu hiểu rõ bạn mình, ngay cả việc nói chuyện với Gil, cô cũng rất cẩn trọng sợ sẽ bị cuốn theo nó mà vô tình làm lộ ra điều gì.
“Cậu còn nói khi nào rảnh sẽ cảm tạ mình cơ mà. Vậy mà vẫn lỉnh mất”
“Đại phóng viên của tôi ơi. Dạo này công ty quá bận, không phải đã hứa họp báo ra mắt phim để cậu ngồi ghế VIP rồi sao” – Tố Thu ra vẻ nài nỉ, Gil cũng chỉ nói vậy thôi, chứ thời gian của cô cũng hiếm đâu kém.
“Thế nào? Có muốn mình đưa tin gì nữa không? Chẳng hạn…như…Quốc Kịch Thịnh Điển hôm nay anh trai cậu lên nhận giải về lại ngồi sai chỗ” – Gil liếc mắt thăm dò, mấy ngày qua, chuyện râm ran như vậy, khiến cô cũng tò mò. Và hôm nay việc Kiến Hoa đổi chỗ tới ngồi cạnh Lệ Dĩnh cô cũng thấy. Nhãn quang của một phóng viên dày dạn kinh nghiệm cho cô thấy nên nghi ngờ.
“Ai da, phóng viên lớn như cậu đưa mấy tin vặt vãnh đó làm gì” – Tố Thu chỉ xuề xòa cho qua chuyện đưa tin, nhưng tuyệt đối không cần giải thích Lệ Dĩnh với Kiến Hoa có gì hay không. Người nhạy bén như Gil, cô càng giải thích mới bị nghi ngờ. Cứ phũ phàng không quan tâm mới là thượng sách.
“Anh cậu biến mất ở Hàn Quốc bữa trước, thật là đi Nhật Bản sao?”
Gil càng đào sâu hơ, thì Tố Thu lại càng điềm tĩnh. Lấy tin từ chỗ cô, đâu dễ dàng như thế.
“Ai da, vì chuyện đó mà mình đau đầu lắm. Anh mình không biết tiếng Nhật, một mình đi Nhật làm sao được”
Tố Thu tỉnh bơ, không quan tâm, Gil lại hỏi dồn.
“Thật là không gặp Triệu Lệ Dĩnh ở Nhật sao?”
“Cô ấy ở Nhật hay không? Mà ở lúc nào, sao mình biết được?”
Biết rằng sẽ không có kết quả gì nếu như hỏi Tố Thu, Gil bất ngờ rẽ hướng.
“Thôi vậy, Triệu Lệ Dĩnh chắc vừa mới ra ngoài thôi, xin cô ấy phỏng vấn nhanh một chút chắc không vấn đề gì.”
Không biết Gil nói đùa hay thật, nhưng khiến Tố Thu cả kinh. Lệ Dĩnh chưa có sự chuẩn bị, nếu bị Gil hỏi thì Tố Thu không dám chắc chắn điều gì cả. Nghĩ vậy cô định kéo Gil lại thì bất ngờ, đã có “người” làm thay cô. Nãy giờ Mập nằm yên trong túi xách của cô không hề động đậy, nhưng bất thình lình, khi Tố Thu muốn kéo Gil lại thì nó nhảy xộc từ bên trong ra, chồm lên áo của Gil, cắn phập hàm răng qua vạt áo choàng. Giờ thành nó nó bị treo lủng lẳng trên đó, gần giống như vật trang trí của chiếc áo, trông cũng thật tội nghiệp. Nhưng lại là chuyện hay, nán Gil ở lại đây.
“Ai da, con mèo ở đâu ra vậy? Cắn nát vạt áo của mình rồi” – Gil vừa phát hiện ra con mèo liền giật mình. Nhìn vạt áo của cô mà xót xa.
“Xin lỗi cậu, của mình đó. Nó không chịu ở nhà cho nên…”
Tố Thu vừa xin lỗi vừa cười thầm đắc ý. Khá khen cho con mèo, làm Gil không thể đuổi theo Lệ Dĩnh được. Về nhà, chắc chắn cô sẽ mua thật nhiều bánh cho nó. Vốn có thể dễ dàng gỡ hàm răng của nó khỏi áo của Gil nhưng Tố Thu cứ chậm rãi, ra vẻ khó khăn, phải hơn năm phút, Mập mới chịu rời khỏi đó. Mà thời gian đó, đã đủ để Lệ Dĩnh lên xe của anh cô đi mất rồi. Gil tạm biệt bạn mình rồi đi mất, mà miệng vẫn bực tức vì con mèo vô duyên làm hư chiếc áo mà cô thích, để lại Tố Thu ôm bụng cười khúc khích. Lần này thật có lỗi với Gil, nhưng vì anh trai cô, vì Lệ Dĩnh…phải làm vậy thôi.
…
Lệ Dĩnh không ra sảnh, mà đi cửa sau của Trung tâm Hội nghị Bắc Kinh, ngoài đó hai chiếc xe mà ban chiều cô cùng Kiến Hoa đi đã đỗ ở đó. Nhưng lần này cô không lên chiếc xe nhỏ, mà lên chiếc xe lớn kia. Kiến Hoa đang đợi cô.
Lệ Dĩnh lên xe, Khang Vũ lái xe thẳng tiến về Vĩnh Hà viên. Mấy người còn lại, sẽ lên xe của Lệ Dĩnh ra sân bay lập tức. Tới nơi, chiếc xe không vào trong, mà để Lệ Dĩnh và Kiến Hoa thong dong, nắm tay nhau tản bộ về nhà.
“Tiểu Dĩnh, em nói có quà cho anh mà” – Cả ngày hôm nay Kiến Hoa không ngừng nghĩ về món quà mà Lệ Dĩnh đã nói trong mẩu giấy để lại cho anh ban sáng. Anh không háo hức vì được tặng quà, cái anh hào hứng là Lệ Dĩnh sẽ tặng gì cho anh.
“Em đã để nó trong túi áo vest của anh rồi” – Lệ Dĩnh e thẹn trả lời. Khi còn trong lễ giao giải, cô đã bí mật thả nó vào túi áo của anh.
Kiến Hoa tò mò vội đưa tay vào túi áo kiểm tra liền bị Lệ Dĩnh ngăn lại.
“Lát nữa em vào trong rồi anh hãy xem”
“Được, em vào trong đi. Không lâu nữa, anh sẽ lại tới đón em”
Hai người bịn rịn mãi mới dứt tay nhau để Lệ Dĩnh đi vào trong. Trước mắt lại là một tháng xa cách nữa. Cũng chỉ có thể giữ khoảnh khắc này đợi đến lúc đó.
Chiếc xe lại chậm chầm lăn bánh, Kiến Hoa đã yên vị, lấy món quà của Lệ Dĩnh trong túi áo. Một phong bao màu đỏ, bên trong có một tấm thiệp nhỏ hơn bàn tay, không khó để nhận ra đó là bút tích của Lệ Dĩnh.
“Chìa khóa mà anh tặng em, em đã dùng rồi. Giờ cái này tặng cho anh. Em cũng không nhận trả lại.
Chúc mừng sinh nhật, sư phụ.
Tiểu Dĩnh”
Anh dốc ngược phong bao, một chiếc chìa khóa rất mảnh, màu bạc rơi vào lòng bàn tay. Trông nó thì rất phù hợp với chiếc tay nắm cửa của nhà Lệ Dĩnh. Kiến Hoa giơ chiếc chìa khóa lên trước mặt, ngắm qua ngắm lại. Còn vài ngày nữa mới đến sinh nhật của anh. Nhưng đây rõ ràng là món quà có ý nghĩa nhất mà anh từng được nhận.
Kiến Hoa mỉm cười mãn nguyện, miệng thì thầm.
“Lần sau đến, không cần phải đứng ngoài nữa”