Đọc truyện Quay Lại Vẫn Thấy Anh – Chương 4: Nỗi đau và kiềm nén
Lệ Dĩnh còn chưa hết bất ngờ, hai mắt tròn xoe nhìn Kiến Hoa, nhưng anh cố tình tránh ánh mắt đó. Cảm xúc của anh bây giờ đang bất định, nếu như còn nhìn vào mắt cô, anh sợ sẽ không thể kiểm soát được hành động của mình.
– Em đừng động đậy nữa. Nếu không tới sáng cũng không về được nhà đâu.
Rõ ràng là còn có Khang Vũ đang lái ô tô bên kia, có thể nhanh chóng đưa Lệ Dĩnh về nhà. Vậy mà anh lại muốn đích thân bế cô về. Là anh quên mất hay là cố tình muốn níu kéo mùi oải hương của cô bên mình.
Chân Lệ Dĩnh đang đau, bước chân của Kiến Hoa cũng không thong thả như trước. Anh nhanh chóng bế cô hướng Vĩnh Hà viên đi tới. Lệ Dĩnh lại thêm một bất ngờ khác:
– Sư phụ, sao anh biết nhà của em?
– Anh không biết. Xung quanh đây chỉ có một khu này. Em đi bộ ngoài đó thì không ở đây còn có thể ở đâu nữa. – Kiến Hoa nói dối trắng trợn. Rõ là hôm qua và cả hôm trước nữa anh còn đi theo người ta về tận nhà thế nên mới biết cô ở đây. Vậy mà một lời nói xạo này Lệ Dĩnh cũng không suy xét gì tin ngay.
– Vậy phiền anh tới nhà số 10.
Hôm trước tới đây Kiến Hoa chỉ chú ý đến Lệ Dĩnh nên căn nhà trông thế nào anh cũng không biết. Bây giờ mới có dịp để ý. Căn nhà hai tầng, không quá rộng màu tím nhạt, bên ngoài còn có một khu vườn nhỏ trồng mấy loại hoa mà cả màu sắc và hương thơm đều giống như chủ nhân của nó. Ngọt ngào, đáng yêu nhưng không kém phần ưu nhã. Anh có thế thấy được rằng Lệ Dĩnh thích hoa oải hương, vì mùi hương trên người cô, cũng vì oải hương chiếm một góc lớn trong vườn. Mà Lệ Dĩnh đúng là rất thích hợp với màu tím của nó.
Đến cửa nhà rồi, Kiến Hoa vần chưa thả cô xuống.
– Đưa chìa khóa cho anh
Nếu cảnh này chẳng may lọt vào ống kính của mấy tay săn ảnh chắc chắn một cơn sóng gió vô tận sẽ lại nổi lên. Nhưng chuyện đó sẽ không xảy ra. Khu biệt thự này rất yên tĩnh, cũng không hề ai biết cô mua nhà ở đây, nó tách biệt hẳn với trung tâm Bắc Kinh phồn hoa náo nhiệt. Lúc này, cái ý nghĩ muốn tạo khoảng cách với Kiến Hoa của Lệ Dĩnh cũng không thể chống cự lại vòng tay mạnh mẽ của anh. Cô đành tự trấn an mình “Tình cờ thôi.” Có lẽ anh có việc gì đó quanh đây rồi vô tình gặp cô. Cô bị trẹo chân, anh đưa về, đồng nghiệp cũng có thể làm như vậy được. Sau này cô sẽ cẩn thận hơn một chút.
Kiến Hoa một tay đưa ra tra chìa vào ổ. Cửa mở ra, Lệ Dĩnh cũng với tay ra sau lưng Kiến Hoa bật đèn. Nhưng khoảng cách quá xa, tay cô không với tới được. Vô thức Lệ Dĩnh ôm cổ Kiến Hoa kéo sát khoảng cách giữa hai người, kéo cô thẳng dậy, như vậy tay cô mới có thể chạm đến công tắc. Lệ Dĩnh thì chỉ chú ý đến cái bóng đèn. Còn Kiến Hoa lại bối rối vì sự tiếp xúc gần gũi đó. Hơi thở và cả nhịp tim của cô anh đều cảm nhận được.
Một tiếng “Tách” vang lên, ánh sáng đã len lỏi khắp ngóc ngách của căn phòng. Đơn giản và tinh tế là những gì anh thấy bên trong ngôi nhà. Tất cả không có dấu vết gì của một ngôi sao cả, chỉ là một cô gái bình thường. Trên kệ còn có mấy tấm ảnh cô chụp chung với hai người trông khá nhiều tuổi, có lẽ là ba mẹ cô. Kiến Hoa đặt cô ngồi xuống trên sofa rồi tìm kiếm tủ lạnh lấy đá chườm chân cho cô.
– Em tháo giày ra.
Lệ Dĩnh răm rắp làm theo lời Kiến Hoa. Giày với tất tháo ra, giờ cô mới thấy chân mình sưng tấy thế nào. Cả khớp cổ chân đỏ ứng lên, sưng một cục lớn. Cô lại gõ đầu tự trách mình, đang yên đang lành lại cao hứng hát hò làm gì, mà hát thì cũng thôi đi, lại còn nhảy nhót nữa. Nếu mấy hôm nữa không khỏi thì làm sao quay phim.
– Sư phụ, nó…nó…chân em…có bị làm sao không?
Kiến Hoa nén cười vì biểu cảm của Lệ Dĩnh, có gan chơi đùa mà giờ bị thương lại trông sợ sệt như vậy.
– Không sao, bị trẹo chân một chút. Anh chườm đá cho em. Có điều hai ba ngày tới không có nhảy nhót như thế nữa
– Anh nhìn thấy rồi.
– Phải. Anh chỉ tình cờ đi ngang thôi. – Kiến Hoa lại nói dối nữa. Không lẽ lại nói với cô anh cố tình ở lại bên hồ đó đợi cô xuất hiện.
– Á! – Lệ Dĩnh kêu một tiếng đau điếng khi bọc đá và bàn tay anh nắn vào cổ chân cô.
– Đau không? – Thấy vậy Kiến Hoa chợt dừng lại, dịu dàng hỏi cô.
Lệ Dĩnh gật đầu. Anh còn hỏi như vậy được. Đã sưng như thế rồi sao có thể không đau.
– Bình thường nếu đau như vậy phải khóc. Vì em không như vậy nên anh cứ nghĩ không sao?
– Em không thích, mà cũng khóc không nổi. Hơn nữa khóc cũng đâu có khỏi được.
Cô không thể khóc, mà cũng không muốn khóc. Bao năm nay, nỗi đau nào cô cũng từng trải qua. Nước mắt cũng vì thế mà hết rồi. Đã có lúc tưởng chừng cô không thể bước tiếp được nữa, nhưng rồi cô đã vượt qua được. Tất cả những tổn thương mà cô chịu bao lâu nay, tất cả nước mắt đều chảy ngược vào trong…Chúng hình thành một thứ sức mạnh phản kháng lại mãnh liệt. Thế nên dù đối mặt mới việc gì, cô cũng đem theo nụ cười đó. Nụ cười có thể tan chảy mọi sự băng giá. Nhưng trong trái tim cô lại cũng có một sự lãnh lẽo vương vấn.
– Lệ Dĩnh, một cô gái khóc cũng không có gì sai cả. Điều đó cho thấy ít nhất còn có tình cảm. Nếu cứ kìm nén như thế một ngày nào đó em sẽ rất mệt mỏi. – Hai người đều chung một xuất phát điểm như nhau, một hoàn cảnh giống nhau và cũng trải qua những khó khăn tương tự. Anh biết cảm giác khó chịu khi cố cất giấu cảm xúc trong lòng. Một ngày nào đó nếu nó bùng phát, sợ rằng sẽ khó mà chịu nổi. Anh có thể chịu được, nhưng còn cô, có thể không?
– Đến lúc đó hãy nói, bây giờ em vẫn chống đỡ được. – Lệ Dĩnh ngơ ngẩn mân mê chậu hoa cảnh bên cửa sổ sau ghế sofa. Cô vẫn đang làm tốt đấy thôi.
– Lệ Dĩnh…Lệ Dĩnh…Lệ Dĩnh.
Kiến Hoa gọi lớn tiếng dần, Lệ Dĩnh đang chìm trong suy nghĩ của riêng mình bỗng bất ngờ vì bàn tay lay cô kéo cô khỏi đống suy nghĩ vẩn vơ đó.
– Á
– Anh gọi tên em mỏi cả miệng mà em không phản ứng. Còn đau nữa không?
Tên của Lệ Dĩnh khiến người khác gọi cô sẽ kèm theo đó khẩu hình như một nụ cười. Âm đầu mở nhỏ, tới âm sau sẽ kéo cả quai hàm họ mới gọi hoàn chỉnh được tên cô. Ba mẹ cô từng nói đặt cho cô cái tên như vậy để mỗi khi có ai gọi cô thì cô sẽ thấy một nụ cười trên môi họ. Nhưng nếu quả thật gọi liên tiếp mấy tiếng cũng có chút cứng môi.
Lệ Dĩnh lắc đầu, đã sớm bớt đau rồi, chỉ là cảm giác anh nắn chân và chườm đá cho cô có chút thoải mái nên cô cứ mặc vậy thôi:
– Anh có thể gọi em là Tiểu Cốt mà.
– Cảnh cắt anh sẽ ngay lập tức thoát khỏi vai diễn, vì thế anh cũng không muốn gọi người khác bằng tên nhân vật
– Thế anh muốn gọi là gì?
Kiến Hoa suy nghĩ hồi lâu. Sao anh lại băn khoăn việc gọi cô là gì như vậy. Mọi người đều gọi cô là Lệ Dĩnh mà, anh cứ thế mà theo thôi.
– Nếu em đã gọi anh là sư phụ vậy thì anh gọi em là Tiểu Dĩnh được không?
Lệ Dĩnh cảm thấy gọi thế này cũng rất hay. Ba mẹ cô đều gọi cô như vậy. Bây giờ cô gọi anh là sư phụ. Anh gọi cô là Tiểu Dĩnh. Rõ ràng cách gọi đã phân vai vế như thế. Sau này sẽ khó bị đồn đại gì nhiều. Lê Dĩnh nghĩ như vậy liền đồng ý.
– Vậy gọi Tiểu Dĩnh đi. – Cô gật đầu kèm theo một nụ cười bừng sáng trong đêm tối. Cuối cùng cô cũng tặng nụ cười đó cho anh.
Lệ Dĩnh nghĩ như vậy, nhưng đối với Kiến Hoa lại có suy nghĩ hoàn toàn khác. Vì sao anh không gọi cô bằng cái tên như mọi người vẫn gọi. Tiểu Dĩnh – đó không phải là thói quen của anh từ xưa đến giờ. Anh nói vì cô gọi anh là sư phụ, đó thực ra chỉ là một cái cớ mà thôi. Một người đàn ông sẽ không bao giờ gọi cô gái khác là Tiểu Dĩnh nếu quan hệ giữa họ không thân thiết. Anh cũng chưa từng gọi ai như thế. Vậy anh là đang có ý gì? Đến bản thân anh bây giờ cũng không hiểu nổi.
Đã gần một giờ sáng, hai người cũng mới gặp nhau không lâu, nhận thấy sự xuất hiện của mình có chút bất tiện. Kiến Hoa cũng cẩn thận xem xét lại chân của Lệ Dĩnh và rời khỏi. Trước khi đi còn dặn dò cô phải cẩn thận từng mấy ngày tới. Không khí lại ngập lên chút bối rối, khó xử.
– Sư phụ, cảm ơn anh.
– Ngủ ngon Tiểu Dĩnh. – Kiến Hoa không nhìn cô chỉ gật đầu cười nhẹ.
Kiến Hoa rời khỏi căn nhà đó, nhưng ánh mắt của anh vẫn hướng vào bên trong. Đứng bất động bên ngoài hồi lâu, tới khi ánh đèn bên trong căn nhà tắt ngấm anh mới lên xe ô tô đi khỏi.
—-
Trên xe trở về khách sạn, nhưng Kiến Hoa không ngừng nghĩ về Lệ Dĩnh, thì ra cô đã chịu nhiều tổn thương như vậy, cũng kìm nén nhiều như vậy nên mới hình thành tâm lý tự bảo vệ mình trước tin đồn. Anh biết cảm giác đó như thế nào, nhưng một cô gái bé nhỏ như thế trong mấy năm ngắn ngủi mà chịu quá nhiều nỗi khổ. Vậy mà cô vẫn có thể cười tự nhiên được. Anh vẫn là phục điều đó ở cô.
– Hoa ca, có phải… – Trong câu nói của Khang Vũ có ý thăm dò. Ba hôm nay Kiến Hoa đã làm những việc anh chưa bao giờ làm. Liệu có phải…?
– Chỉ là sư phụ đối tốt với đồ đệ thôi. Dù sao cô ấy cũng có lòng gọi tôi một tiếng sư phụ.
Khang Vũ dù còn trẻ, cũng chỉ là trợ lý cho Kiến Hoa một năm nay nhưng tâm tư của Kiến Hoa thế nào anh đều rất hiểu. Kiến Hoa sẽ không bao giờ bỏ lỡ một cơ hội nào để trở về với thế giới riêng của mình. Vậy mà ba ngày này lại ở trong thế giới của Lệ Dĩnh. Rõ ràng ít nhiều đã không còn là quan tâm bình thường nữa.
Miệng anh cố tình phủ nhận, nhưng lúc này trong trái tim anh chắc chắn không nghĩ như vậy.