Quay Lại Vẫn Thấy Anh

Chương 36: Xa


Đọc truyện Quay Lại Vẫn Thấy Anh – Chương 36: Xa

Tháng tám đến đem những tia nắng mỏng manh hắt bên khung cửa sổ Giang Tử Đằng. Không còn sự gay gắt của mấy tháng trước, thời tiết đã dịu hơn. Thỉnh thoảng cũng có những cơn mưa bất chợt. Bình minh của Giang Tử Đằng vẫn ngập thứ ánh sáng rực rỡ như vậy, nhưng đã có những chiếc lá bắt đầu úa, nhẹ đáp xuống sân trong những cơn gió thu man mác. Con đường hoa tử đằng ngập sắc tím quyến rũ nhưng lại heo hút đến khó tả. Không khí cũng trầm mặc hơn, ảm đạm hơn vì thiếu nụ cười của một cô gái.

Tưởng Hân bấu mạnh vào cổ tay Tưởng Nhất Minh một cái khiến anh đau điếng nhưng không dám thốt ra tiếng. Bọn họ đã dưới sân, chuyển bị di chuyển tới phim trường. Chỉ một câu nói thôi mà nãy giờ hai người đùn đẩy nhau chưa chịu nói. Cuối cùng Tưởng Nhất Minh đành lên tiếng:

“Lệ Dĩnh, đợi sư phụ của em một chút rồi cùng đi” – Anh vừa nói vừa thăm dò sắc mặt của Lệ Dĩnh, còn cố tình nhấn mạnh hai chữ “sư phụ” xem cô có phản ứng gì khác biệt không. Bình thường cứ nhắc đến sư phụ Lệ Dĩnh lại hồ hởi khác thường. Nhưng lần này lại không như vậy.

“Hoa ca có thể đi sau cùng những người khác. Chúng ta đi thôi” – Lệ Dĩnh buông một câu dứt khoát. Thường ngày di chuyển tới phim trường vẫn là cô đi cùng xe với anh. Nhưng từ hôm nay sẽ không cần nữa. Nét mặt cô còn không có chút chuyển biến nào, thanh âm lạnh lẽo cứ thế phát ra, y như lần đầu tiên cô nói chuyện với Nancy trong hành lang sau buổi họp mặt.

Tưởng Nhất Minh và Tưởng Hân cũng không còn cách nào khác đành đi theo. Hai thầy trò nhà họ, đúng thật khiến mọi người phải lao tâm khổ tứ. Trong phim cũng vậy, ngoài đời cũng không có gì khác. Mấy người đó đi khuất, Kiến Hoa mới từ từ xuất hiện sau hành lang dãy Thượng. Anh nghe thấy tiếng cô nhưng không thể lên tiếng. Anh nhìn thấy bóng lưng cô đi xa dần nhưng cũng không thể với lại. Khoảng cách này còn xa hơn lần đầu tiên hai người gặp nhau. Thanh âm của cô khi nhắc đến anh, còn “Hoa ca” nữa, ngay từ đầu cô đã gọi anh là sư phụ. Anh đã quen rồi. Nó khiến anh cảm thấy hai người có một mối liên kết vô hình nào đó mà dù không cần nói gì cũng có thể hiểu đối phương. Vậy nên cả hai cùng không quá vội vàng bày tỏ tình cảm, cứ để nó từ từ tự nhiên tiến triển. Nhưng bây giờ cô gọi anh như vậy, trong đó không hề chứa chút tình cảm nào.

“Tiểu Dĩnh, em lại muốn vạch ra một ranh giới nữa với anh sao?” – Kiến Hoa khổ tâm nhìn theo Lệ Dĩnh dần đi khuất. Từ hôm qua, cô chưa từng nhìn thẳng vào anh. Anh cũng không được nghe một tiếng “sư phụ”. Cái anh nhận được chỉ là sự lạnh nhạt. Lẽ nào cố gắng của anh bấy lâu nay đều vô nghĩa. Anh cảm thấy hối hận vì đã rời đây mấy ngày trước. Nếu không đi, bây giờ cô vẫn sẽ nắm cổ tay anh nũng nịu. Nếu không đi, có lẽ bây giờ câu nói kia cũng đã được nói ra. Mấy tháng qua, Giang Tử Đằng cho anh cái cảm giác đó là nơi anh muốn về, giống như nhà của mình, vì có cô ở đó. Nhưng giờ, trong chính “ngôi nhà” đó anh cảm thấy sự cô đơn bất tận.

“Chuẩn bị, phân cảnh 201, action…”


Kiến Hoa chĩa mũi kiếm vào chính cổ họng Lệ Dĩnh, làm vậy nhưng anh thật tâm rất lo lắng. Trong cuộc đời anh, viễn cảnh này chưa bao giờ anh dám nghĩ đến, và cũng không bao giờ muốn nghĩ đến. Trường Lưu rộng như vậy, xung quanh rất nhiều đệ tử đang theo dõi bọn họ, vậy nhưng Lệ Dĩnh không còn chú ý đến thân phận thầy trò nữa. Trước mặt là người cô yêu, lại cũng là người mà cô hận. Nhưng hận đến mấy, dù hận vì cô bị hủy dung, hay hận vì giờ đến chính miệng mình nói một câu với sư phụ mà cũng không được…thì cô vẫn không thể trốn khỏi tình yêu với sư phụ. Ánh mắt cô xoáy sâu vào Kiến Hoa, hiện rõ nỗi tuyệt vọng, sự trách móc. Trong đầu cô cũng có rất nhiều câu muốn hỏi, nhưng mũi kiếm đó chĩa đến cô, mọi thứ đều nuốt ngược vào trong.

“Con tưởng rằng sư phụ không dám giết con sao?” – Kiến Hoa dù đau khổ, dù thâm tâm muốn bảo vệ cô đến mức nào cũng vẫn phải dằn lòng lên tiếng. Nhưng thấy đáy mắt của Lệ Dĩnh đã trực trào nước mắt, anh lại chùn tay.

“Cắt. Kiến Hoa, cậu làm sao vậy? Bạch Tử Họa lúc này dù muốn bảo vệ Hoa Thiên Cốt nhưng vẫn phải đặt thiên hạ lên trên, hắn vẫn là rất giỏi che giấu cảm xúc. Còn biểu cảm của cậu vừa rồi, có chút rõ ràng quá với Lệ Dĩnh”

Kiến Hoa nghe từng lời đạo diễn nói nhưng vẫn không rời mắt khỏi Lệ Dĩnh. Dù đạo diễn vẫn đã hô “Cắt” nhưng hai người vẫn giữ nguyên trạng thái đó nhìn nhau. Nhưng cả hai đều đọng nỗi buồn thê lương. Rồi chính Lệ Dĩnh là người kín đáo gạt giọt nước mắt vừa rơi, quay đi. Cô không thể nhìn anh thêm chút nào nữa. Là cô nhầm lẫn tình cảm của anh. Không nên nhìn thêm, càng nhìn sẽ càng đau. Nếu không nhìn thì có thể mỗi ngày cô sẽ bớt yêu anh đi một chút. Dần dần sẽ không yêu anh nữa. Rồi cảm giác đau trong tim như bây giờ cũng theo đó mà biến mất.

Kiến Hoa nắm chặt tay, tim anh dường như cũng theo tâm trạng của chủ nhân mà đập mạnh hơn. Anh nên làm gì khi mà hai người đang đối diện nhau nhưng lại như xa cả vạn dặm. Cả ngày quay phim, cô luôn tránh mặt anh. Dứt cảnh quay liền cùng trợ lý ra góc nào đó, không để cho anh cơ hội lại gần cô. Đến bây giờ, một cái nhìn anh cô cũng không muốn. Anh chỉ trông đợi vào những cảnh quay giả để đưa cảm xúc thật của mình, để có thể thấy cô, để ôm cô trong lòng mình mà không chịu sự kháng cự vô tình đó. Nhưng mỗi lần đạo diễn hô bắt đầu, thì cái mà anh thấy trên gương mặt cô chỉ là nỗi buồn ngày một sâu thêm.

Một ngày dài dằng dặc trôi qua, phim trường vẫn có tiếng cười, nhưng bớt đi nhiều. Anh vẫn thấy cô cười với mọi người nhưng trong số “mọi người” đó lại không có anh. Mà nụ cười đó, không phải là của Tiểu Dĩnh trong tâm trí anh.


“Em có sao không?” – Tiếng hô “Cắt” cuối cùng trong ngày của đạo diễn vang lên, Lệ Dĩnh đang nằm bẹp trên sàn, cố gắng trở dậy trong bộ y phục lùng tùng vướng víu. Kiến Hoa luôn dõi theo cô, như phản xạ tự nhiên anh lại gần đỡ cô dậy, nhưng phản ứng của Lệ Dĩnh lại như một nhát dao cứa vào tim anh.

“Hoa ca, cảm ơn anh, em tự đi được rồi” – Lệ Dĩnh rụt tay lại, nở cụ cười gượng gạo mà vẫn quyết tâm không chịu nhìn Kiến Hoa, cô tự mình về trước, mặc Nancy vội vàng theo sau.

Cuối cùng cái mà Kiến Hoa thấy nhiều nhất vẫn là bóng lưng của Lệ Dĩnh ngày càng xa anh:

“Tiểu Dĩnh, quay lại nhìn anh một lần…cũng khó vậy sao?” – Mười năm trước anh không có cam đảm để theo đuổi tình yêu. Anh đã bị tổn thương. Mười năm sau, anh có can đảm để đuổi theo hạnh phúc mà anh muốn, nhưng cái anh nhận được vẫn là tổn thương, mà tổn thương này còn lớn hơn rất nhiều.

“Không được quay lại…không được nhìn…không được…” – Bước chân Lệ Dĩnh ngày một gấp gáp, vừa đi vừa nắm chặt tay tự nhủ. Không thể quay lại nữa, nếu quay lại nhìn anh, cảm xúc cô kìm nén mấy hôm nay sẽ bộc phát.


Chưa bao giờ màn đêm Giang Tử Đằng lại im lìm đáng sợ đến như vậy. Lệ Dĩnh thu mình trên giường, trước mặt cô, hai con thú bông hình thỏ trắng và con dê đặt cạnh nhau. Cả hai đều có điệu bộ rất vui vẻ. Rất tiếc là cô và sư phụ lại không được như vậy.

“Sư phụ, sau này em không thể gọi anh là sư phụ nữa” – Lệ Dĩnh nói với con dê đó, cô phải thay đổi thôi, gọi anh là Hoa ca mới theo lẽ thường được. Nếu còn gọi sư phụ, cô vĩnh viễn sẽ không quên được anh. Cùng với câu nói đó, Lệ Dĩnh cười cợt chính bản thân mình, ngay từ đầu là cô vạch ra ranh giới với anh, vậy mà cô lại rơi vào bẫy của chính mình. Và cũng chính là cô lầm tưởng tình cảm của anh dành cho mình. Tất cả là do cô tự chuốc lấy, kết cục này không thể trách ai. Cô vẫn tưởng nước mắt của mình vốn khô rồi, chẳng có việc gì khiến cô khóc được nữa, vậy mà giờ, nước mắt của cô không ngừng rơi. Vì anh, cô đã thay đổi quá lớn rồi. Liệu có thể quên được không? Liệu có thể bớt yêu anh đi được không?

Phòng Lệ Dĩnh vẫn sáng đèn, nhưng bên phòng Kiến Hoa từ đêm qua luôn tối om. Ánh sáng của anh đến từ cô. Bây giờ cô đã vuột mất khỏi bàn tay anh, thì đèn cũng đâu còn quan trọng. Anh vẫn đứng bên khung cửa sổ, nhìn sang phòng cô, khung cửa đối diện đã đóng, như chính cô đã một lần nữa khép lại trái tim mình.

“Tiểu Dĩnh, đã ba ngày rồi, em thực sự không muốn nhìn anh sao?” – Đã ba ngày rồi, anh nhớ cô bao nhiêu, anh muốn thấy nụ cười của cô bao nhiêu…nhưng đáp lại chỉ là sự lạnh lùng đến cực điểm bấy nhiêu. Đắn đo một hồi, cuối cùng Kiến Hoa quyết định gõ cửa sổ phòng Lệ Dĩnh. Anh muốn giải thích cho cô hiểu, nhưng cô vẫn không cho anh cơ hội để nói.

“Cốc!Cốc!Cốc”

Ba tiếng gõ cửa vang lên, nhưng vài giây sau vẫn không có động tĩnh gì. Lệ Dĩnh ngồi trong phòng mặc dù thấy nhưng vẫn coi như không nghe thấy. Cô ôm chặt con thỏ trong lòng mình, vớt vát chút cảm giác ấm áp trong đêm tối lạnh lẽo.

“Tiểu Dĩnh” – Kiến Hoa lên tiếng, đợi thanh âm ngọt ngào từ người bên kia tấm vách nhưng vẫn không có gì. Lệ Dĩnh hướng mắt ra cửa sổ, nhưng cô không muốn lại đó, bàn tay bấu chặt xuống nệm. Nếu là mấy đêm trước cô sẽ ngay lập tức ra mở cửa. Nhưng bây giờ cô không thể làm thế.


“Là anh” – Kiến Hoa níu kéo một chút hy vọng, cuối cùng Lệ Dĩnh cũng chịu mở lời. Nhưng giọng điệu của cô, anh lại không hề muốn nghe.

“Hoa ca, có chuyện gì không?” – Lệ Dĩnh trong lòng quan tâm nhưng thanh âm của cô lại cố tỏ ra bất cần.

“Anh chỉ muốn biết em thế nào thôi” – Lệ Dĩnh lên tiếng đáp lời anh, Kiến Hoa cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, nhưng sự nhàn nhạt của âm điệu, cũng như ý tứ trong lời nói của cô thật khiến anh khó chấp nhận. Không có việc gì thì anh không thể gọi cô sao. Lâu nay đâu phải như vậy. Kiến Hoa rướn người chếch sang gần cửa sổ bên phòng Lệ Dĩnh, chỉ thiếu điều anh nhảy qua bên đó thôi.

“Em vẫn bình thường, chúc anh ngủ ngon” – Lệ Dĩnh muốn dứt khoát một lần, cô cứ nghĩ rằng càng như vậy sẽ càng dễ quên. Ít nhất bây giờ là cô tự dối mình với cái lý do ngây thơ đó.

Cùng với câu nói cuối cùng của Lệ Dĩnh, đèn phòng cô cũng tắt phụt. Anh hiểu là cô không muốn tiếp tục cuộc nói chuyện này nữa. Hiện giờ hai người chỉ cách nhau vài thước, khoảng cách rất gần nhưng ranh giới lại quá xa. Một người muốn đưa tay nắm lại, nhưng một người lại cố tình trốn chạy. Cứ thế cứ thế nó kéo hai người càng xa, càng xa hơn nữa. Kiến Hoa bất lực

nhìn lên khung cửa sổ mà ba đêm trước hai người còn vui vẻ tâm sự với nhau tự hỏi:

“Tiểu Dĩnh, anh phải giải thích với em thế nào đây?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.