Đọc truyện Quay Lại Vẫn Thấy Anh – Chương 34: Xóa
Hai ngày về Đài Loan ngắn ngủi nhưng Kiến Hoa lại cảm thấy nó kéo thật dài. Mọi khi xong công việc anh chỉ việc tìm một chỗ yên tĩnh, nhắm mắt lại, thời gian cứ thế trôi đi anh cũng đuổi không kịp. Thế nên anh cô đơn một mình thoáng chốc đã qua mười năm. Vậy mà giờ hai ngày đối với anh lại dài như vậy. Đáng ra, hoàn thành công việc của mình ở Đài Loan, anh vẫn có thể ở nhà thêm một chút, sáng ngày hôm sau tới lại tới Quảng Tây cũng không hề gì vì đến chiều hôm đó anh mới có cảnh quay. Thế nhưng Kiến Hoa lại kêu Khang Vũ đặt vé máy bay cho anh chuyến bay ngay đêm hôm đó.
Mẹ anh, Tố Thu, Tuấn Kiệt…ai cũng đều biết lý do là gì. Tuy nhiên cũng chỉ trao nhau cái nhìn đầy ẩn ý. Để cả nhà trai lẫn nhà gái tiện đôi đường thì đương nhiên mỗi bên phải có chân trong đắc lực rồi. Thế nên Hạ Tuyết Lan đã nói cho Tố Thu biết toàn bộ chuyện năm xưa, cũng nói cho cô bà biết Lạc Thành là ai. Không phải nói cũng biết Tố Thu kích động như thế nào khi mẹ cô tiết lộ chuyện như vậy. Mẹ cô cũng không định nói sớm, nhưng thấy con gái mình thích Lạc Thành, liền ra tay giúp một phen. Giang Chấn đương nhiên đồng ý. Vì thế mà Tố Thu dễ dàng biết được Lạc Thành ở đâu, làm gì…đôi khi còn chặn đường Lạc Thành gây rối, mà tất cả đều từ Giang bá bá của cô mà ra.
Hiện giờ chuyện của Kiến Hoa và Lệ Dĩnh, mối thâm giao giữa ba nhà Triệu – Giang – Hoắc, tất cả đều biết. Chỉ duy nhất hai nhân vật chính lại không biết gì cả. Mà chính vì không biết nên rắc rối mới xảy ra, mà nó lại lựa ngay lúc Kiến Hoa không có mặt. Câu nói kia, đêm hôm đó anh đã không nói vì muốn hai ngày sau sẽ nói với Lệ Dĩnh. Nhưng giờ lại không thể nói được nữa.
Vừa bước xuống sân bay Quảng Tây, Kiến Hoa đã nhanh chóng bắt xe đến Giang Tử Đằng. Biết đoàn làm phim còn chưa nghỉ, anh cũng tới phim trường coi một chút. Mọi người đều đang tập trung cao độ vào cảnh quay cuối cùng trong ngày, nên không ai để ý đến sự xuất hiện của Kiến Hoa. Tất cả máy quay đều đang đặc tả tâm trạng của Hoa Thiên Cốt.
Một bên mặt của Lệ Dĩnh bị cố tình che mất vì vết sẹo do nước tuyệt tình, ánh mắt cô vô hồn, xa xăm trong đêm tối. Bên cạnh có một nam nhân trái tim sẵn sàng hướng về cô nhưng cô lại chỉ duy nhất hướng về một người khác.
“Trong thế giới của ta trước giờ không có gì có thể so sánh được với người” – Lời nói từ trong tim cô có mãnh lực cứa một vết hằn sâu lên trái tim người đang đứng bên cạnh. Còn người cô yêu sẽ chẳng bao giờ nghe được câu nói này. Ánh mắt Lệ Dĩnh hiện rõ sự đau khổ, bất lực, oán trách, cô không can tâm, sư phụ vốn chỉ là của một mình cô…không thể chấp nhận được sự xuất hiện của người thứ hai. Một hàng lệ cũng chiến thắng được sự chống cự của cô lăn trên má, lấp lánh ánh sáng trong đêm.
Kiến Hoa theo dõi toàn bộ cảnh đó không bỏ sót một giây nào. Đáng ra những cảnh như vậy anh sẽ không có cơ hội xem. Nhưng giờ anh đã biết cô bỏ bao nhiêu cảm xúc vào trong đó. Anh thầm nghĩ, đối với anh, cô là duy nhất, bây giờ hay sau này cùng đều như vậy. Tuyệt đối sẽ không thể có người thứ ba.
“Cắt. Lệ Dĩnh, hôm nay cảm xúc của em tốt lắm”
Cả ngày hôm nay quay toàn cảnh ngược tâm, Lệ Dĩnh phải diễn tả mọi cung bậc của sự đau khổ, từ dằn vặt, kìm nén đến bộc phát. Đạo diễn vô cùng hài lòng, nhưng cũng chính vì mấy cảnh quay đó mà không khí đoàn làm phim vô cùng nặng nề. Bình thường cảnh quay có ngược đến mức nào, đạo diễn chỉ cần “OK” một tiếng thì dù có đang ngược đang thế nào thì Lệ Dĩnh đều lại cười giòn tan, thế nhưng hôm nay, cảnh quay đã dứt rồi mà Lệ Dĩnh vẫn dường như không chịu thoát khỏi nhân vật, ánh mắt của Hoa Thiên Cốt, đau khổ của Hoa Thiên Cốt vẫn đang hiển hiện trên gương mặt cô. Mà cũng có thể, đó là cảm xúc của chính cô bây giờ.
Lần đầu tiên kết thúc cảnh quay trong ngày mà Lệ Dĩnh không chào tạm biệt, hay cảm ơn mọi người trong đoàn. Cô cũng mặc Đan Phong bên cạnh mà lững thững trở về. Lệ Dĩnh rời khỏi đó, Nancy cũng nhanh chóng đi theo. Kiến Hoa dường như vẫn chưa nhận sự bất thường ở Lệ Dĩnh. Cô đang tiến ngày một gần hơn về phía anh, Kiến Hoa mỉm cười, cuối cùng anh cũng có thể nhìn thấy cô. Hai ngày này cũng thật quá dài. Trong mắt anh bây giờ chỉ để ý đến Lệ Dĩnh nên cũng không hề phát hiện người trong đoàn đều đang quan sát bọn họ với ánh mắt ái ngại cùng lo lắng. Chàng trai trẻ lần trước thắc mắc vì sao Kiến Hoa và Lệ Dĩnh nấu ăn thôi mà cũng vui như vậy bây giờ cũng đã hiểu, khi người ta yêu, ở bên nhau thì làm chuyện đơn giản nhất cũng thấy hạnh phúc. Còn khi tình yêu đã mất rồi, chuyện gì cũng không khiến người ta để trong mắt. Tất cả bọn họ đều muốn biết hai người đó sẽ làm gì tiếp theo. Cả Nancy bên cạnh cũng rất căng thẳng theo dõi từng động thái của Lệ Dĩnh.
“Tiểu Dĩnh, anh về rồi” – Lệ Dĩnh chỉ còn cách anh chừng hai thước, Kiến Hoa dịu dàng lên tiếng. Tất cả mọi người ở đây hiện tại, chỉ có anh là vẫn thoải mái như vậy. Đến cả đạo diễn hôm nay dù đã ghi hình biết bao cảnh ngược, nhưng đến thực tế lại không dám nhìn dù chỉ một chút.
Kiến Hoa trông đợi một nụ cười, một gương mặt háo hức, một câu nói “Sư phụ” ngọt ngào ngay lập tức nhưng kỳ lạ, nó lại không vang lên như anh mong đợi. Mà dường như trong đáy mắt của Lệ Dĩnh giờ đây cũng không thấy hình bóng anh.
“Hoa ca” – Nancy bên cạnh lí nhí chào hỏi, nhưng ánh mắt lại không ngừng dò xét biểu cảm của Lệ Dĩnh bên cạnh mình.
Kiến Hoa là lần đầu tiên thấy Lệ Dĩnh như vậy. Cô đang đứng ngay trước mặt anh mà anh lại cảm thấy với tay không thể tới. Ngay cả lần đầu gặp ở buổi họp mặt anh cũng không có cảm giác cô xa cách với anh như vậy.
“Tiểu Dĩnh là anh đây, em không khỏe sao?”
Cô nhìn thấy anh mà không chịu nói gì chính là điều mà anh lo sợ nhất. Và bây giờ điều đó đang xảy ra, Lệ Dĩnh dường như cứ vô thức bước tiếp mà không quan tâm đến chuyện gì khác. Kiến Hoa cũng không cần chú ý đến mọi người xung quanh nữa, anh lo lắng nắm lấy tay Lệ Dĩnh, cúi xuống gần ngang với cô, gọi một lần nữa, thanh âm khẩn thiết hơn rất nhiều.
“Tiểu Dĩnh…”
Kiến Hoa cảm nhận được lạnh lẽo lẫn run rẩy khi anh nắm bàn tay Lệ Dĩnh. Đôi mắt cô vốn trong vắt như vậy, bây giờ đã nhòa đi. Cuối cùng Lệ Dĩnh cũng chịu đẩy mắt nhìn Kiến Hoa, tưởng chừng như hai tiếng “sư phụ” sẽ lại thốt ra từ khuôn miệng đáng yêu của cô, thế nhưng Lệ Dĩnh vẫn giữ gương mặt đó, nhàn nhạt lên tiếng:
“Hoa ca, chào anh” – Câu này Kiến Hoa vẫn thường nghe thấy thường ngày, nhưng nó không còn bình thường nữa nếu người nói ra câu nói đó là Lệ Dĩnh. Cái tên mọi người vẫn hay gọi anh, anh chưa từng mong muốn nó phát ra từ miệng cô. Anh còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tại sao mới hai ngày anh rời khỏi Lệ Dĩnh đã thay đổi như vậy. Nhưng chỉ một câu nói cùng với vẻ mặt hờ hững không quan tâm của Lệ Dĩnh khiến anh điếng người, tay anh bất chợt buông tay cô ra, Lệ Dĩnh cứ thế tiếp tục bước đi mặc ánh mắt của Kiến Hoa vẫn dõi theo bóng lưng nhỏ bé của cô. Anh mong đợi cô sẽ quay đầu lại nhìn anh, và những chuyện vừa rồi chỉ là một trò đùa. Không, Lệ Dĩnh vẫn chậm rãi bước đi, anh nhận thấy sự lạnh lùng trong từng cử chỉ cô và cô cũng không chịu quay lại nhìn anh, dù chỉ một lần.
Sự mong đợi, sự háo hức từ khi xuống sân bay của Kiến Hoa trong phút chốc đã biến mất, mà ngay cả anh cũng không biết nguyên nhân. Anh chỉ biết, Lệ Dĩnh đang quay lưng về phía anh. Màn đêm huyền ảo, lãng mạn của Quảng Tây những đêm có cô ở bên cũng không còn nữa. Anh cảm thấy một sự tĩnh mịch, cô quạnh đến đáng sợ.
…
Lệ Dĩnh thất thần đứng bên cạnh khung cửa sổ đã đóng kín. Mới hai ngày trước, Kiến Hoa và cô còn tâm sự ở đó. Anh đã nói hai ngày sau có một câu nữa muốn nói với cô. Và cô đã rất mong đợi. Hai ngày trước, cô cũng đã muốn cánh cửa này không cần phải đóng nữa. Vì trái tim cô đã mở ra vì anh. Cũng hai ngày trước, cô đã có cảm giác anh là người mà cô muốn giao phó. Vậy mà chỉ hai ngày sau, mọi thứ đều vô nghĩa.
“Sư phụ, là em nhầm rồi sao?” – Lệ Dĩnh lẩm bẩm nhìn khung cửa. Khoảng cách giữa cô với anh vốn đã có thể thu hẹp lại. Anh ở ngay sau cánh cửa đó. Nhưng bây giờ, đây lại là khoảng cách xa vời nhất. Không lẽ chỉ một mình cô cảm nhận được tình yêu này? Không lẽ anh đơn thuần chỉ coi cô là đồ đệ? Không lẽ tất cả chỉ đều do cô tự ngộ nhận? Cô đã nhầm sao?
Từ khi từ phim trường trở về, Lệ Dĩnh cứ đứng bất động như vậy trước cửa sổ. Cô lòng cô muốn mở nó ra, nhưng lý trí bây giờ lại nói rằng tốt nhất không nên mở nếu cô không muốn bị tổn thương. Nancy mặc dù tay vẫn xếp đồ đạc xung quanh, nhưng ánh mắt lại đặt nơi Lệ Dĩnh. Từ đêm hôm Lệ Dĩnh khóc hỏi cô có thể thích Kiến Hoa hay không, hôm nay gương mặt đó của Lệ Dĩnh cô lại nhìn thấy. Từ khi thấy mấy tin tức trên báo đó chiều hôm nay, mọi người đều lo lắng cho Lệ Dĩnh. Cũng từ chiều hôm nay, họ cũng chưa thấy cô cười một lần nào. Vô hình chung không khí đoàn làm phim cũng chùng xuống. Mọi người đều mong sự xuất hiện của Kiến Hoa, nhưng dường như ngay cả Kiến Hoa đã tới, Lệ Dĩnh cũng vẫn không chút thay đổi. Trong phòng hiện giờ rõ ràng có hai người, nhưng Nancy lại không dám phát ra âm thanh gì tác động đến Lệ Dĩnh, sự im lặng lạnh lẽo này kéo đến khiến Nancy cũng thấy khó chịu.
“Nancy” – Bỗng đột nhiên Lệ Dĩnh lên tiếng, Nancy giật mình làm rơi cả điện thoại xuống sàn.
“Lệ Dĩnh, em cần gì?”
Lệ Dĩnh im lặng hồi lâu, rồi cuối cùng cũng chịu nói ra những suy nghĩ quanh quẩn trong đầu cô nãy giờ.
“Nếu như..nếu như… mỗi ngày em thích sư phụ ít đi một chút, có phải một ngày nào đó sẽ quên được anh ấy không?”
“Cái này, chị…” – Nancy chần chừ, câu hỏi này cô không thể trả lời, mà cũng không biết trả lời như thế nào.
“Phải, là như vậy. Mỗi ngày xóa một chút, rồi sẽ có ngày xóa hết” – Lệ Dĩnh tự trấn an bản thân mình. Cô sẽ làm được thôi. Điều cô cần làm bây giờ là phải xóa hình bóng của anh khỏi trái tim mình.
Cùng lúc đó, Kiến Hoa ở trong phòng nhưng đèn cũng không buồn bật. Hiện giờ đối với anh, Lệ Dĩnh mới là mối quan tâm lớn nhất. Và phản ứng của cô hôm nay khi gặp lại anh là điều khiến anh lo lắng nhất. Anh còn hy vọng tối nay khi gặp lại, cô sẽ không ngừng hỏi anh về câu nói dang dở đêm hôm trước. Vậy mà thực tế chỉ có vỏn vẹnChương 36: Xóa
hai tiếng “Hoa ca” không chút cảm xúc. Lại quay về lúc ban đầu, anh đứng bên khung cửa sổ, nhìn sang bên đó, anh thấy bóng dáng của cô in trên tấm vách, rất gần..rất gần anh, nhưng anh không thể nào chạm tới, cũng không dám gõ cửa. Khúc mắc trong lòng anh bây giờ cũng chưa có lời giải.
“Tiểu Dĩnh, vì sao…”
“Reng!!!” – Tiếng chuông điện thoại reo lên. Nãy giờ không dưới ba lần, Kiến Hoa nghe thấy nhưng không chịu bắt máy. Vậy mà người gọi dường như vẫn không có ý định bỏ cuộc. Xem chừng có vẻ gấp gáp, Kiến Hoa đành lại gần đó, người gọi đến là Khang Vũ.
“Tôi đây”
Cuối cùng Kiến Hoa cũng chịu nghe điện thoại, giọng điệu Khang Vũ có đôi phần nghiêm trọng.
“Hoa ca, có chuyện rồi”