Đọc truyện Quay Lại Vẫn Thấy Anh – Chương 30: Thu vây
Bao giờ cũng vậy, những ngày tháng càng vui vẻ, hạnh phúc thì trôi qua càng nhanh. Hai tháng quay phim lướt đi nhanh như thoi đưa. Mọi người đều thân thiết với nhau như gia đình. Chuyện gì cũng có thể trêu đùa. Ấy thế nên ban đầu người ta còn thấy Kiến Hoa không hề thích chụp ảnh mà bây giờ còn chụp nhiều ảnh hơn cả mấy diễn viên trẻ như Mã Khả, Từ Hải Kiều…và đương nhiên người anh chụp cùng nhiều nhất vẫn là Lệ Dĩnh. Chuyện nam thần Hoắc Kiến Hoa chụp ảnh tự sướng hay cười ngất không thấy trời đất cũng không còn là chuyện lạ trong đoàn làm phim nữa. Tâm ý của Kiến Hoa với Lệ Dĩnh, và tiểu đồ đệ đáng yêu kia có tình cảm gì đối với sư phụ của mình, mọi người trong đoàn đều nhận thấy. Người xưa nói không sai, đã là tình yêu thì không thể giấu. Bọn họ biết nhưng nửa như không biết nửa lại cố tình vun vào cho hai diễn viên chính. Nội tình là vậy, mà khi bất kỳ phóng viên nào phỏng vấn, như đã chuẩn bị sẵn câu trả lời, tất thảy đều trả lời một câu vô thưởng vô phạt rằng họ không biết. Giang Tử Đằng lại tách biệt với bên ngoài, người khác không thể vào đây nên phóng viên cũng chẳng moi được tin tức gì. Chỉ thỉnh thoảng chộp được vài ảnh trên phim trường, mà không hiểu sao tấm hình nào có cặp nhân vật chính thì phân nửa tấm hình đã bị che mất bởi người khác. Cả diễn viên lẫn nhân viên trong đoàn đều hiểu những phóng viên này muốn gì, họ chỉ mong chộp được tấm hình “lạ” nào đó, là có thể tô vẽ được một bài báo hay ho rồi.
Mục đích của mấy tay phóng viên rất rõ ràng, cũng không phải có cơ sở. Mà chính xác, đáng lẽ ra họ đã có cơ hội bắt được những khoảnh khắc “lạ” đó nếu như không có những kẻ ngáng đường. Chẳng là thầy trò nhà ai đó trên phim trường nếu không có cảnh quay chung thì thôi, nhưng nếu có cảnh chung đều không rời nhau nửa bước. Sư phụ thì lo lắng, chăm sóc cho đệ tử từng chút một. Còn đệ tử thì không biết có phải do ảnh hưởng từ phim hay không mà một bước cũng không muốn rời sư phụ của mình.
Mọi người đều thấy Kiến Hoa hết mực quan tâm đến Lệ Dĩnh, còn cô cũng tự nhiên hướng theo anh. Trong khi đóng phim đã đành, nhưng khi cảnh cắt rồi, bình thường Kiến Hoa vẫn có thói quen về một chỗ đọc lại kịch bản. Nhưng giờ thói quen của anh chính là Lệ Dĩnh. Còn nhớ cảnh quay trong tiên lao của Trường Lưu, Lệ Dĩnh đau đớn mơ hồ gọi tên anh. Không phải ai cũng biết, cảnh đó đạo diễn yêu cầu diễn lại thêm một lần vì cần Bạch Tử Họa phải đau khổ hơn nữa. Lúc đó hai người họ có thể tách nhau ra mà xem lại kịch bản. Vậy mà cả hai đều không chịu làm vậy, cũng không cần phải ra khỏi cái lồng sắt đó. Kiến Hoa vẫn ôm Lệ Dĩnh trong lòng, một tay anh cầm kịch bản, một tay nắm chặt bả vai cô, cả hai cùng chăm chú vào nó. Hành động đó không chỉ có một lần. Kiến Hoa cũng đã từng ôm cứng Lệ Dĩnh trong khi cô mải mê bấm điện thoại với điệu bộ rất cưng chiều. Cũng có lần, anh không ngại bế cô, nhấc bổng từ thuyền lên bờ sau những cảnh quay trên mặt nước…Nếu những khoảnh khắc đó mà lọt vào ống kính của mấy tay săn ảnh thọc mạch thì tin hot trên mấy tờ báo mạng sáng mai chắc chắn sẽ gọi tên hai người. Nhưng mọi chuyện lại không như vậy. Cứ mỗi lần như thế, để ý thấy có phóng viên trên phim trường, cả đoàn đều cố tình làm bia đỡ đạn cho thầy trò nhà nọ. Vì thế dù có cố gắng cỡ nào thì phóng viên cũng chỉ chộp được tấm hình mà Kiến Hoa và Lệ Dĩnh bị khuất sau ai đó, khi thì là Đan Phong, khi thì Tưởng Hân, lúc lại là Lý Thuần…nhiều khi vô duyên hơn lại là tấm hắt sáng của máy quay, hay thậm chí cả nhân viên hậu trường cũng cố ý làm vậy.
Mấy hôm trước, giờ nghỉ cả đoàn cùng thắc mắc vừa ăn cơm xong đã không thấy Kiến Hoa. Hỏi Lệ Dĩnh thì chỉ nhận được cái lắc đầu nhưng sự thích thú trên gương mặt cô lúc đó rõ tố cáo là cô biết nhưng vẫn giấu. Cả tiếng sau Kiến Hoa mới trở lại, vừa kịp cho cảnh quay buổi chiều. Mọi người còn tưởng anh có việc gấp gì mà gấp gáp rời phim trường như vậy. Nhưng chân tướng lại khiến mọi người té ngửa vì anh chỉ đơn thuần đi mua kẹo cho Lệ Dĩnh. Vậy mà khi phóng viên muốn phỏng vấn Kiến Hoa một chút, rồi fan của anh tới thăm…thì mọi người đều hiểu ý nhau nói Kiến Hoa bị đau lưng nên về phòng nghỉ một lát. Chuyện tình cảm này, cả đoàn ai cũng biết, chỉ có điều vì sự yêu mến Kiến Hoa và Lệ Dĩnh, và vì bộ phim, họ cùng nhau che giấu.
“Mọi người nhanh lên một chút. Sắp muộn mất rồi” – Tưởng Hân đứng chống nạnh dưới sân Giang Tử Đằng gọi lớn khiến cả hai dãy Thượng và Hạ, không ai là không nghe thấy tiếng cô. Tưởng Nhất Minh cứ đi qua đi nãy giờ tới chóng mặt, còn đám trẻ Lý Thuần, Từ Hải Kiều, Mã Khả thì rúc rích thì thầm to nhỏ chuyện gì đó, chốc lại chỉ chỉ phía sau lưng Tưởng Nhất Minh.
Lệ Dĩnh trong phòng mặc vội chiếc áo thun màu hồng nhạt với quần ngố lửng đến ống chân, chọn cho mình một đôi giày thật thoải mái. Tối nay cô có thể sẽ phải đi bộ rất nhiều. Thế nên đôi chân vẫn cần được ưu ái nhất. Xong xuôi cô mở cửa sổ, ngó sang bên Kiến Hoa, gõ nhẹ ba lần lên cửa sổ thúc giục:
“Sư phụ, chúng ta xuống thôi”
Kiến Hoa quay lại định gật đầu cười với cô thì đã không kịp. Lệ Dĩnh đã chạy mất, cô đóng rầm cửa một cái, rồi léo nhéo gọi với xuống chỗ Tưởng Hân.
“Hân tỷ đợi một lát. Sư phụ còn chưa có xuống”
“Ai da, mấy người thật lề mề. Thu Vây này một năm có một lần thôi đó” – Tưởng Hân càu nhàu. Tất cả cùng đi chơi mà cô đã ở dưới này gọi cả nửa tiếng rồi mà vẫn chưa có đông đủ.
Lệ Dĩnh hấp tấp nhảy hai bậc cầu thang một xuống bên dưới, Tưởng Nhất Minh thấy vậy liền há hốc miệng, trợn mắt can ngăn:
“Ấy ấy, Lệ Dĩnh, không vội, nhỡ em làm sao, sư phụ em lại kiếm bọn anh tính sổ”
Câu nói đùa chọc ghẹo của Tưởng Nhất Minh khiến Tưởng Hân đang tức khí thúc giục mọi người cũng bật cười theo.
Lệ Dĩnh tới nơi thấy sau lưng của Tưởng Nhất Minh liền che miệng cười khúc khích. Mà mấy người kia cũng nháy mắt với cô ra hiệu hùa theo.
“Em cười cái gì?” – Tưởng Nhất Minh nhận thấy chuyện gì đó không đúng liền dò hỏi Lệ Dĩnh.
Nhìn bộ mặt khổ sở không hiểu gì của Tưởng Nhất Minh cũng thật tội nghiệp, Lệ Dĩnh cũng muốn giúp anh lắm nhưng cô còn chưa kịp thực hiện ý định đó đã bị hội Lý Thuần túm lấy rồi. Đâm lao phải theo lao, lần này cô đành làm người xấu thôi. Lệ Dĩnh lắc đầu ra vẻ vô tội, nhưng gập bụng cười ngặt nghẽo.
Tưởng Nhất Minh nghi hoặc vờ tay ra sau lưng mình, túm được một tờ giấy. Vừa thấy nó nét mặt anh liền dúm lại, một cục tức hiện lên mặt. Trên tờ giấy đó có vẽ hình một bộ mặt đang cau có tức giận, rồi chèn thêm câu nói “Đúng chính là đúng, sai chính là sai”mang phong cách của Bạch Tử Họa được viết nguệch ngoạc, mà dám chắc là tác phẩm của Lý Thuần.
“Mấy đứa được lắm, dám chọc giận Thế tôn. Đứng lại!!!” – Tưởng Nhất Minh làm đúng y biểu cảm vẽ trên hình đuổi theo đám trẻ, mỗi người một hướng. Lý Thuần đã trốn sau lưng Hải Kiều, lấy cậu ta làm bia đỡ đạn rồi. Mã Khả, An Duyệt Khê chạy tán loạn. Tưởng Hân còn tặc lưỡi lắc đầu, người đâu già rồi mà còn không biết lượng sức đuổi theo bọn trẻ. Lát sức đâu mà còn chơi nữa. Trong mấy người đó, Lệ Dĩnh xem ra lại chậm chạp nhất, Tưởng Nhất Minh chuyển hướng sang đuổi theo cô. Nhưng hôm nay không phải ngày của anh rồi, đúng lúc đó Kiến Hoa đi từ tầng hai xuống, Lệ Dĩnh thuận đường thấy sư phụ, liền hớn hở. Kiến Hoa cũng bất giác chìa tay đón lấy cô, để Lệ Dĩnh ra sau mình với biểu cảm rất vui vẻ.
“Sư phụ, Minh ca đuổi theo em, em đâu có làm gì”
Kiến Hoa nhìn thấy bức họa xấu ghê gớm đó trên tay Tưởng Nhất Minh cũng vài phần hiểu ra, nhưng vẫn chống chế, lấp liếm cho qua:
“Sư huynh, Tiểu Dĩnh đâu có vẽ xấu như thế”
Tưởng Nhất Minh á khẩu, vẫn biết là sư phụ bảo vệ đồ đệ, nhưng như thế này cũng thật quá lộ liễu. Mà lại còn hùa nhau vào bắt nạt anh. Uổng công lâu nay anh làm shipper ẩn dật cho bọn họ.
Mọi người đều đông đủ cả, Tưởng Hân đẩy Tưởng Nhất Minh lên phía trước, cắt đứt sự hờn dỗi trẻ con của người đã đề huề con cái. Rồi ngoắc tay ra hiệu mọi người cùng đi.
“Chúng ta đi thôi”
Hai chiếc xe đợi bọn họ bên ngoài Giang Tử Đằng, vút một cái chiếc xe đã lao vào đêm tối.
…
Thu Vây là lễ hội truyền thống của người dân bản địa ở Quảng Tây, đặc biệt là những người làm nông nghiệp, quanh năm với cây cối, ruộng vườn. Mỗi năm vào thời điểm giao mùa, cuối hạ người dân ở đây sẽ cùng nhau tổ chức một lễ hội thật hoành tráng. Cả tỉnh Quảng Tây ngày đó đều ngập trong không khí lễ hội, từ sáng sớm hôm trước đến tận rạng sáng ngày hôm sau. Dù nó chỉ diễn ra trong một ngày và một năm chỉ có một lần nhưng họ ăn mừng Thu Vây còn lớn hơn Tết Nguyên Đán truyền thống. Vì người dân ở đây quan niệm rằng, cái gốc của cuộc sống ấm no của họ là từ nông nghiệp. Thu Vây là lễ hội, cũng là ngày dâng hương kính ngưỡng vị thần bảo hộ cho mùa màng, thiên nhiên ở vùng đất này. Chính vì thế, dù có bận bịu gì quanh năm thì cứ vào Thu Vây, tất cả đều dừng hết mọi việc chỉ ăn mừng ngày lễ đó. Ở Quảng Tây cũng có nhiều tộc người khác nhau, cũng rất rộng lớn, mỗi vùng cũng tổ chức lễ hội theo cách không giống nhau. Điểm chung duy nhất là ai có cơ hội một lần được tham dự lễ Thu Vây này sẽ không thể nào quên sự rực rỡ và náo nhiệt của nó.
Hoa Thiên Cốt quay tại Quảng Tây trùng hợp đúng vào thời điểm của lễ Thu Vây trong năm. Lễ hội này lại nổi tiếng như thế, người ham chơi như Tưởng Hân, Lệ Dĩnh…sao có thể bỏ qua. Đạo diễn cũng tâm lý đẩy nhanh tốc độ cảnh quay lên một chút. Vậy nên xong xuôi hết rồi, Tưởng Hân giục một loạt nhanh chóng cùng đi. Đám trẻ thì háo hức được lần đầu tiên dự lễ hội. Còn Kiến Hoa, bình thường anh vốn không thích những chỗ náo nhiệt. Nhưng bây giờ đã có Lệ Dĩnh, những cái bình thường của anh đã không còn bình thường nữa rồi. Anh cũng không thể chịu được cảm giác trong phòng một mình khi cô ra ngoài chơi, thế nên anh nhất định phải đi.
Mấy người họ rất nhanh chóng đã đến được khu Thác Bạt, nơi tổ chức lễ hội gần nhất so với Giang Tử Đằng. Khu Thác Bạt chạy dọc hai bên bờ Quây Sơn, cách Giang Tử Đằng không quá ba dặm. Chính vì ở ngay lưu vực sông Quây Sơn nên quang cảnh lễ hội ở đây đẹp một cách đặc biệt so với những nơi khác. Vài chục con thuyền kích cỡ lớn nhỏ đủ cả thắp đèn sáng rực lững lờ trôi trên sông. Trên mỗi con thuyền đều có vài người mặc quần áo rất sặc sỡ, hoa văn tỉ mỉ chơi nhạc cụ, nào sáo, nào đàn tranh, còn có cả chiêng, trống…không thiếu cái gì. Mỗi người lại chơi một bài khác nhau, tưởng chừng sẽ tạo nên một âm thanh hỗn tạp nhưng thực tế lại không phải vậy. Dù âm thanh là không giống nhau, nhưng dường như lại cùng phối hợp với nhau tạo thành một bản nhạc chung nhiều màu sắc. Hai bên bờ đuốc cháy sáng rực. Mọi người đua nhau ca hát, nhảy múa, chúc rượu quanh mấy cột lửa cháy cao đến cả chục thước. Nếu từ trên cao trông xuống, Thác Bạt giống như một biển ánh sáng đỏ rực, quyến rũ.
Đóng phim không phải là chưa bao giờ được thấy những cảnh lễ hội như vậy. Nhưng hầu hết đều là dàn dựng trên phim trường…so với quang cảnh đang thấy trước mắt bây giờ quả nhiên khác biệt quá lớn. Mấy cô gái đều choáng ngợp không thể tin vào mắt mình. Thác Bạt so với những nơi khác ở Quảng Tây thì rất nhỏ bé, không đáng kể gì, vậy mà không khí lễ hội ở đây đã cuồng nhiệt như vậy rồi. Họ không thể tưởng tượng được ở những nơi khác sẽ thế nào.
Kiến Hoa, Tưởng Nhất Minh để cho mấy cô gái đi trước, còn bọn họ đi sau theo dõi. Khỏi nói cũng biết Kiến Hoa luôn nhìn theo Lệ Dĩnh. Cả dòng người đông đúc như vậy, mà cô lại nhỏ bé, nhiều lúc còn lọt thỏm trong đám đông. Bảo anh sao có thể rời cô một khắc cho được. Người ta tới lễ hội với tâm trạng hưởng thụ chơi đùa, còn anh đi tới đây chỉ với tâm thế để dõi theo bước chân cô, vì anh lo lắng, tính bất cẩn của cô, anh còn lạ gì. Nhưng đổi lại, anh cũng không thấy hối hận vì bỏ mất thời gian nghỉ ngơi để đi tới đây. Thấy Lệ Dĩnh vui vẻ, háo hức như vậy, anh cũng không cầu gì khác.
Lệ Dĩnh, Tưởng Hân và Lý Thuần ban đầu còn nắm tay nhau cùng đi. Mỗi chỗ lại ngó qua một chút. Cái gì cũng thu hút bọn họ, Lý Thuần thì không nói nhưng đến Tưởng Hân cũng như con nít khi thấy những thứ lạ lẫm với mình. Nhưng rồi đám đông quá lớn, người trở ra, người trở lại…xô đẩy khiến cánh tay của Lệ Dĩnh yếu ớt bứt khỏi tay của Lý Thuần, rồi lạc mất trong đám đông.
Lệ Dĩnh cố kiễng chân hết sức, lách qua dòng người vẫn không thể thấy Tưởng Hân cùng Lý Thuần đâu cả. Mấy người kia cũng không thấy. Tiếng gọi của cô cũng bị át mất bởi âm thanh náo nhiệt xung quanh, nếu gọi ai đó căn bản không có tác dụng. Xung quanh cô bây giờ chỉ thấy toàn người xa lạ. Ai cũng cao lớn, Lệ Dĩnh có nhảy lên cũng không phát hiện ra ai trong đoàn cả. Mới vừa tới mà cô đã lạc mất họ rồi, Lệ Dĩnh chán nản, lại có chút hoang mang…một mình cô ở đây, bây giờ phải làm sao. Gương mặt cô thoáng chút e sợ.
“Lần sau những lúc như vậy nên chuyển sang gọi “sư phụ” đi” – Lệ Dĩnh đột nhiên nhớ lại câu nói vu vơ, nhưng dường như có ý dặn dò của Kiến Hoa hôm cô cùng anh lên núi Phổ Nghi bắt cá lăng hồng. Anh từng nói, nếu sau này gặp những chuyện như vậy, đừng bất giác gọi “mẹ” nữa mà hãy gọi anh. Lệ Dĩnh khi đó còn tưởng anh nói đùa hay chọc ghẹo thói quen của cô. Nhưng trong lúc này, người cô có thể nghĩ đến, chỉ có anh. Lệ Dĩnh quay tứ phía, chốc lại cố nhảy lên cao, miệng hô lớn nhất có thể:
“Sư phụ…sư phụ…sư phụ”
Đám đông xung quanh vẫn không có vẻ gì quan tâm đến cô, cũng không có dấu hiệu nào cho thấy sư phụ nghe thấy tiếng cô gọi cả.
“Dĩnh tỷ kìa, chúng ta qua đó đi” – Lý Thuần nghe thấy tiếng Lệ Dĩnh, kéo Tưởng Hân chỉ ra phía đó. Nhưng Tưởng Hân nhanh chóng kéo cô lại.
“Không cần chúng ta, đã có Hoa ca ở đó rồi” – Tưởng Hân nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Kiến Hoa, anh đang vội vàng đi qua dòng người tiến gần phía Lệ Dĩnh. Việc này không cần bọn cô phải lo. Đêm nay hai người kia sẽ có một lễ hội lớn nhất. Cô cứ thế kéo Lý Thuần rồi ra hiệu cho đám Từ Hải Kiều cùng đi theo. Còn thầy trò nhà họ, cứ để tự lo cho nhau thì hơn.
Lệ Dĩnh gắng hết sức thêm một lần nữa, trong lòng hy vọng Kiến Hoa sẽ xuất hiện.
“Sư phụ…”
Lệ Dĩnh nhìn quanh, vẫn không thấy anh. Cô thất vọng bỏ cuộc, nếu như đã không có ai, vậy chơi một mình còn ý nghĩa gì nữa. Lệ Dĩnh đành quay đầu với ý định trở lại ô tô. Tốt nhất là về đó đợi mọi người quay lại. Khỏi mất công lát bọn họ phải đi tìm cô. Bỗng một người đàn ông cao lớn vội vàng đi qua, đụng phải vai cô một cái rất mạnh. Lệ Dĩnh đau điếng, sợ hãi suýt ngã ra sau, thì cuối cùng người cô đợi cũng đã tới. Bàn tay mạnh mẽ của Kiến Hoa đã từ phía sau đỡ lấy cô, ghì chặt trong lòng anh. Lệ Dĩnh bất ngờ, ngoái đầu ra phía sau, là sư phụ, hơn nữa gương mặt anh bây giờ rõ ràng rất lo lắng cho cô. Lệ Dĩnh toàn thân bất động, vẫn không muốn rời khỏi vòng tay anh bây giờ, miệng run rẩy, khóe mắt còn long lanh giọt lệ, vì cú va chạm rất đau vừa rồi, mà cùng vì người cô đợi cuối cùng cũng xuất hiện.
“Sư..phụ…”
“Em làm tốt lắm…nhưng vẫn là để anh đi cùng mới được” – Kiến Hoa mặc dù rất lo lắng, nhưng lại cũng vui mừng. Lời dặn dò của anh, cô vẫn còn nhớ. Và trong lúc này, cô gọi anh, như vậy là điều mà anh vui nhất. Giọng điệu của Kiến Hoa có chút tán thưởng, khích lệ nhưng lại chứa sự chiều chuộng tiểu đồ đệ trong vòng tay mình. Trong đầu tự cảm thán, chuyến đi này, đáng lắm.
“Anh nói những lúc như vậy thì gọi sư phụ, nên…”
“Anh biết…anh cùng em đi chơi” – Kiến Hoa trông điệu bộ lúng túng ngượng ngùng của Lệ Dĩnh, dịu dàng gạt giọt lệ trên khóe mắt cô với cử chỉ sủng nịnh.
“Bây giờ chúng ta đi đâu?” – Lệ Dĩnh thắc mắc, mặc dù trong lòng cô bây giờ, dù anh có đưa cô tới đâu, cô sẽ đều theo anh.
“Có anh ở đây rồi. Em chỉ cần đi theo anh là được”
Kiến Hoa nắm chặt tay Lệ Dĩnh đi sâu vào dòng người đông đúc. Càng về đêm, lễ hội càng náo nhiệt hơn. Thu Vây đối với người dân Quảng Tây đã bắt đầu sớm nay rồi, nhưng đối với Kiến Hoa và Lệ Dĩnh, lễ hội…bây giờ mới chính thức bắt đầu.