Quay Lại Vẫn Thấy Anh

Chương 17: Cơn ghen của sư phụ


Đọc truyện Quay Lại Vẫn Thấy Anh – Chương 17: Cơn ghen của sư phụ

“Yêu thần ánh mắt ma mị, toàn thân đỏ rực xuất hiện. Ánh mắt cô xoáy sâu vào Bạch Tử Họa, có sự đau khổ, có sự cố chấp, có sự trách móc. Biến thành ngày hôm nay, cô chỉ mong sư phụ thừa nhận một tiếng yêu mình. Vậy mà sư phụ một việc nhỏ như vậy cũng không chịu thành toàn. Yêu chàng, cô chấp nhận chịu mọi điều tiếng của thiên hạ, chỉ cần biết trái tim dành cho sư phụ là được. Nhưng yêu nàng, sư phụ luôn phủ nhận, thậm chí còn gạt đi ý nghĩ đó một cách tàn nhẫn. Người thà đau đớn dóc đi lớp da thịt bị hủy vì nước tuyệt tình, vì đã động tình với tiểu đồ đệ…chứ ngàn lần không thừa nhận tình yêu nghiệt ngã này. Làm như vậy, chàng vẫn là thượng tiên băng lãnh cao cao tại thượng. Nhưng cũng chính vì làm vậy, mà đồ đệ duy nhất của chàng đã hóa yêu thần, người trước mặt đã không còn là Tiểu Cốt đáng yêu của chàng nữa.”

Kiến Hoa chăm chú đọc từng dòng miêu tả trong kịch bản, dường như có một áp lực nào đó bóp nghẹt trái tim anh. Trước đây khi đọc nguyên tác, anh có thể dễ dàng tưởng tượng Lệ Dĩnh thế nào khi biến thành Hoa Thiên Cốt. Cũng không quá khó khăn với anh vì theo như anh từng nói, cô chính là Tiểu Cốt trong lòng anh. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc mọi sự hành hạ, mọi nỗi đau khiến cô phải biến thành yêu thần, chịu những sự dày vò cả về thể xác lẫn tinh thần, anh lại cảm thấy khó chấp nhận. Cũng giống như Bạch Tử Họa, hắn chỉ muốn Tiểu Cốt có thể suốt đời vui vẻ, hàng ngày nấu canh hoa đào cho hắn. Kiến Hoa cũng chỉ muốn được thấy Tiểu Dĩnh có thể vô tư khi ở bên anh. Vẫn biết có sự khác biệt giữa vai diễn và đời thực, anh chính là người phân biệt rạch ròi nhất, nhưng lần này, diễn lại mối tình sư đồ cấm luyến kinh thiên động địa với Lệ Dĩnh, dù anh không muốn, nhưng cũng không thể ngăn nổi cảm xúc của nhân vật trong từng cảnh quay theo anh về với thực tại.

Hai người nằm dưới nền đất lạnh tanh, Lý Thuần nhìn cảnh tượng trước mặt với ánh mắt ánh lên sự độc ác, Bảo Thiên Kỳ đóng vai Khinh Thủy lộ rõ sự kinh hãi, còn Từ Hải Kiều chỉ còn cách bất lực đứng nhìn.

Lệ Dĩnh ánh mắt đờ đẫn nhưng đã ngập những dòng lệ chua xót. Đến người thân thiết cuối cùng của cô đã ra đi rồi. Cô bị giam giữ ở Vân Cung cũng không sao, chỉ cần biết Đường Bảo vẫn an toàn thì cô có thể tiếp tục chịu đựng sự dày vò này. Nhưng cái chết của Đường Bảo, đã phá nát giới hạn cuối cùng trong sự chịu đựng của cô.

Lệ Dĩnh hét lớn một tiếng ngân dài đau thương, đôi mắt cô chợt hiện lên sắc lạnh. Y phục đột ngột chuyển thành màu tím, dấu ấn đỏ như lửa giữa mi tâm xuất hiện. Phong ấn được giải, Lệ Dĩnh hóa yêu thần, còn Kiến Hoa bị phản lại phép do chính mình thực hiện, nay anh đã không còn thượng tiên nữa, chỉ là một người bình thường mà thôi.

Thanh âm lạnh lẽo, lẫn oán trách, lẫn đau khổ tới cực điểm của Lệ Dĩnh cùng lúc kéo đến, khiến mọi người xung quanh đang theo dõi vô thức rợn tóc gáy:

“Bạch Tử Họa, một trăm linh một nhát kiếm, mười bảy lỗ thủng, sẹo khắp người ta, không chỗ nào không phải chàng tặng. Giam giữ ta bao năm, thêm hai mạng người kia nữa, những gì nợ chàng ta sớm đã trả hết. Cung linh đã nát, Đoạn Niệm đã tàn, từ nay về sau, ta và chàng, sư đồ ân đoạn nghĩa tuyệt!”

“Tiểu Cốt, đừng…quay lại đi” – Bị phản phệ lại phong ấn, Kiến Hoa không còn chút sức lực nào, anh phóng ánh mắt cầu khẩn níu kéo tiểu đồ đệ của mình. Trong thâm tâm anh, anh giam cầm cô ở đây bao năm, không phải vì trừng phạt cô, mà là vì anh ích kỷ muốn cô luôn ở bên mình, luôn trong tầm mắt của anh. Vì như vậy, anh mới có thể bảo vệ cô khỏi sự công kích của người trong thiên hạ. Nhưng xem ra bây giờ đã không được nữa rồi.

Lệ Dĩnh vẫn lạnh lùng phất tay áo rồi biến mất để lại Kiến Hoa trong sự bất lực lẫn đau khổ lên đến đỉnh điểm.


“Cắt! Tốt lắm mọi người. Chiều chúng ta chuyển sang Thất Sát điện”

Cảnh quay đánh dấu một bước ngoặt mới của bộ phim, nội tâm nhân vật, đặc biệt là Kiến Hoa và Lệ Dĩnh được đẩy lên một cao trào mới. Đối với Lệ Dĩnh là sự chuyển mình về tạo hình, lẫn cái nhìn của Hoa Thiên Cốt đến nhân thế, đến tình yêu dành cho Bạch Tử Họa. Bây giờ nàng sẽ không cần phải che giấu tình cảm này nữa. Còn đối với Kiến Hoa, nhân vật Bạch Tử Họa của anh lúc này đã cảm nhận được một sự mất mát lớn, và nguyên nhân một phần đến từ chính anh. Khẩu lệnh của đạo diễn chấm dứt không khí căng thẳng nhưng vô cùng cuốn hút vừa rồi, dù vậy, Kiến Hoa, người đáng lẽ phải thoát khỏi nhân vật sớm nhất lại không thể làm việc đó.

Lệ Dĩnh đã lại trở về là chính mình, nụ cười lại thường trực trên môi cô. Nhưng Kiến Hoa vẫn giữ môt ánh mắt nhìn cô đến kỳ lạ.

“Sư phụ…sư phụ…” – Lệ Dĩnh lay nhẹ vai Kiến Hoa, mọi người đều đã chuẩn bị về rồi, nhưng anh vẫn chôn chân tại chỗ.

“Tiểu Cốt, sư phụ xin lỗi…” – Kiến Hoa run rẩy, bàn tay anh lạnh ngắt đặt lên má cô. Anh không thể chấp nhận được tiểu đồ đệ của mình biến thành bộ dạng như vậy.

“Sư phụ, em là Tiểu Dĩnh mà”

Lệ Dĩnh ngơ ngác, một tay nắm tay bàn tay run rẩy của anh đang đặt trên má cô, còn một tay đưa qua đưa lại trước mặt anh. Thì ra sư phụ vẫn còn nhập vai. Chắc cảnh vừa nãy đã đả kích quá rồi. Nụ cười giòn rụm của cô cuối cùng cũng khiến anh giật mình, trở về với thực tại.

“Phải…anh quên mất… là Tiểu Dĩnh, chúng ta về thôi”


Mọi người đều đã trở về Giang Tử Đằng nghỉ ngơi, chiều sẽ chuyển bối cảnh. Cũng chẳng còn ai ở lại chú ý đến sư đồ họ, ngoài hai vị trợ lý đứng đằng xa theo dõi nhưng một câu cũng không hề lên tiếng. 

Kiến Hoa tức giận kéo theo Lệ Dĩnh vào phòng, xung quanh thắp nến, sáng một màu hư ảo. Trước đây anh không biết Thất Sát Điện có thể đẹp đến như vậy. Anh cũng chưa từng nghĩ sẽ tới đây, nhưng vì ở đây có tiểu đồ đệ mà anh yêu thương, nên mấy ngày nay, căn phòng này cũng chính là phòng của Kiến Hoa. Anh làm gì, nói gì cũng đều phải theo ý Lệ Dĩnh.

“Buông tay ra. Bạch Tử Họa, chàng đừng quên, bây giờ chàng đã không còn là sư phụ của ta. Chàng chỉ là một người hầu, tùy ý ta sai bảo”

Mặc cho ánh mắt Kiến Hoa ánh lên sự tức giận khó kiếm soát, Lệ Dĩnh vẫn cứng miệng cự lại. Lời nói của cô, từng chữ, từng chữ như muốn chọc tức, khiêu khích anh. Cô làm gì đâu có liên quan gì tới anh. Mà phản ứng của cô bây giờ càng làm anh mất tự chủ.

Bao năm qua, anh đã quen với sự có mặt của cô ở Tuyệt Tình Điện, đã quen với nụ cười đáng yêu của cô. Đã quen với việc chính anh là người duy nhất, là người quan trọng nhất với cô. Vậy mà vừa rồi Lệ Dĩnh còn suýt nữa trao nụ hôn cho một người khác. Trong phút chốc, những hình ảnh Lệ Dĩnh vui vẻ trở về sau khi gặp Trác Hạo, rồi những sự ghen tị tích tụ của Kiến Hoa chợt bùng phát. Anh nắm chặt hai vai cô, Lệ Dĩnh rùng mình, sư phụ chưa bao giờ có cử chỉ như vậy. Kiến Hoa không nói không rằng bất ngờ choàng tay ôm chật Lệ Dĩnh trong lòng, nhanh như chớp hôn cô khiến Lệ Dĩnh bàng hoàng không kịp phản ứng lại. Trong khi Lệ Dĩnh còn chưa khỏi bất ngờ, cánh tay yếu ớt của cô không ngừng đẩy Kiến Hoa ra thì anh lại ghì chặt cô hơn nữa, Lệ Dĩnh không thể chống cự. Môi anh tham lam quấn lấy môi cô, một khắc cũng không chịu rời đi.

Toàn thân Lệ Dĩnh mềm nhũn, cô giờ vẫn còn đứng vững đều là do Kiến Hoa đang ôm chặt cô. Kiến Hoa chỉ nhẹ nhàng xoay người một cái, hai người đã ở trên giường, cô nằm gọn dưới thân anh. Môi anh vẫn quyến luyến không rời, hơi thở của cô dường như cũng bị anh rút cạn. Cô chỉ có thể để mặc cơn ghen của một người đàn ông lên tới đỉnh điểm. Bàn tay anh quá mạnh, từng ngón tay đan chặt vào bàn tay nhỏ bé của cô. Đây không phải là điều mà cô vẫn mong chờ sao, lần này sư phụ không phải trúng độc, là anh chủ động hôn cô…những sự chống cự cuối cùng của Lệ Dĩnh biến mất, cô ôm lấy bờ vai rắn chắc của anh, nhắm mắt cuồng nhiệt đáp lại nụ hôn của Kiến Hoa. Để mặc cho sự nóng bỏng dần tiến tới bao trọn lấy hai người.

“Quỷ thần ơi! Ghen thế này cũng thật ác liệt quá đi” – Đạo diễn Lâm chăm chú theo dõi từng cử chỉ nhỏ nhất trong khung hình thì thầm. Thế này thì cửa của Cục kiểm duyệt còn chưa tới, chứ nói chi đến được qua cửa. Nhưng nói gì thì nói, cảnh này thậm chí còn vượt cả mong đợi của đạo diễn rồi.


Hai thân hình một trắng một đỏ rực quấn lấy nhau, lăn qua lại trong sự im lặng cao độ, chỉ có tiếng thở dốc của Lệ Dĩnh, tiếng “soạt soạt” của vạt áo, thỉnh thoảng lại có tiếng run rẩy của những người đang theo dõi. Chỉ tới khi đạo diễn hô lớn “Cắt”, cái không khí nóng bừng đó mới tạm thời hạ nhiệt.

Kiến Hoa có vẻ miễn cưỡng rời đôi môi của Lệ Dĩnh, lúc này đã đỏ mọng lên vì nụ hôn quá cuồng nhiệt vừa rồi. Anh đỡ cô dậy, kín đáo kéo tấm áo choáng bên ngoài đã bị tuột ra vô tình để lộ bờ vai trắng muốt của cô. Cảnh quay khi nãy, là anh đã không tự chủ được cảm xúc của mình mới khiến cô trông ủy khuất như vậy.

“Sư phụ, em không sao” – Trống ngực Lệ Dĩnh đánh liên hồi, nói không ngoa mặt cô bây giờ cũng chuyển sang màu đỏ gần như y phục cô đang mặc ấy. Cô né tránh ánh mắt của Kiến Hoa, đã đóng nhiều phim, cảnh hôn cũng đóng quá nhiều. Nhưng lần này, cô có một cảm giác rất thật, thật là vì cô cảm thấy dường như nụ hôn của Kiến Hoa vừa rồi không chỉ là dành cho nhân vật, anh cũng không phải Bạch Tử Họa. Mà anh là Kiến Hoa, và nụ hôn vừa rồi là dành cho cô, chỉ mình cô. Cả hai không ai bảo ai, cùng đứng dậy đi về phía trợ lý của mình, mặc dù muốn nhưng cũng không dám quay lại nhìn đối phương.

Sau cảnh quay này sẽ tới cảnh Lý Thuần đấu với Lệ Dĩnh. Thế nên cô đứng bên ngoài căng mắt theo dõi. Mà tới khi đạo diễn hô “Cắt”, Lý Thuần trông như vừa phát hiện chuyện gì động trời vội vàng rút điện thoại ra lúi húi vào đó.

“Thuần Thuần, chuyện gì thế?” – Tưởng Nhất Minh thấy cô bé chúi đầu vào chiếc điện thoại, lại gần dò hỏi.

“Gian tình” – Lý Thuần đang mải mê vào đoạn video trên điện thoại, chỉ đáp một câu ngắn gọn, nhưng lại khiến Tưởng Nhất Minh nổi hứng tò mò.

“Gian tình ở trước mặt kia, chứ đâu ở trong điện thoại” – Nói vậy nhưng anh cũng lại gần xem có chuyện gì lại khiến cô bé nhắng nhít như Lý Thuần chú tâm như vậy.

Anh ghé đầu theo dõi, kéo theo sau đó là một cái lắc đầu, rồi gõ nhẹ vào trán Lý Thuần một cái.

“Con bé này, không lo cảnh quay tiếp mà ởđây xem người ta hôn nhau”

Màn hình điện thoại phát cảnh quay của Kiến Hoa trong những bộ phim anh từng đóng, đều là những đoạn hậu trường cảnh hôn với rất nhiều diễn viên khác nhau.


“Ai da, Minh ca. Anh để ý xem, có gian tình thật mà” – Lý Thuần phụng phịu, cô thấy khác biệt rõ ràng vậy mà. Không lẽ chỉ có cô là nhận ra.

Lý Thuần vốn là fan của Kiến Hoa từ khi còn học trung học. Ngày họp mặt đoàn làm phim, tới chào hỏi Kiến Hoa, cô còn nói rằng đã xem phim của anh mà lớn. Thế nên, một fan cứng như cô, bao nhiêu cảnh hôn của Kiến Hoa trong phim, dám chắc cô còn có thể ngồi không mà đọc thuộc vanh vách ấy chứ. Còn chưa kể, xưa nay Kiến Hoa có biệt danh “hôn một lần”, mà quay cảnh hôn với Lệ Dĩnh lại NG không ít. Mỗi lần anh hôn bạn diễn đều tránh trực diện, nếu không phải là dùng thủ thuật che mất, thì cũng chỉ là hôn lên tay của chính mình. Còn nếu trong những tình huống cần quay trực diện anh cũng chỉ hôn thoáng qua. Vậy mà cảnh quay vừa rồi, anh không những không né tránh, mà còn cuồng nhiệt như vậy, làm cho người khác có cảm thấy sự chiếm hữu, cảm nhận được cơn ghen cuồng nộ của sư phụ. Đó không đơn giản chỉ là diễn xuất, vì diễn viên có giỏi tới mức nào, thì cảnh quay khó thế này cũng không thể ngay lần đầu tiên hoàn thành quá chân thật, từ cảm xúc, đến nét mặt, đến sự mãnh liệt…tất cả đều quá hoàn hảo. Nếu không có cảm xúc thật ở đây, dám chắc khó lòng diễn ra nổi nhân vật.

“Gian tình thế nào?” – Tưởng Nhất Minh đã hiểu cô bé này muốn nói đến chuyện gì rồi nhưng vẫn cố tình chọc thêm. Anh vẫn là muốn xác nhận xem, suy nghĩ của mọi người có giống như anh với Tưởng Hân hay không. Dù không nói ra, nhưng họ hiểu ngầm với nhau rằng, chí ít Kiến Hoa cũng có chút tình cảm quan tâm nào đó trên mức bạn diễn với Lệ Dĩnh, những cử chỉ rất đỗi bình thường đến mức tự nhiên của Kiến Hoa đã tố cáo tất cả.

“Anh nhìn đi, mấy cảnh này, so với cảnh từ nãy…Hoa ca, trông giống như…”

“Trông giống thế nào?”

Lý Thuần đắn đó với suy nghĩ đó, nhưng trước sự dò hỏi của Tưởng Nhất Minh cũng quyết định nói ra.

“Giống như…giống như…người đang ghen vậy đó”

Tưởng Nhất Minh nở điệu cười rung rung hai hàng ria con kiến của mình, thả một ánh mắt ẩn ý xác nhận, rồi cười ngất bỏ đi, miệng còn lẩm bẩm:

“Thì đúng là sư phụ đang ghen mà”

Cô nhóc này cũng thật là tinh ý. Xem ra anh nghi ngờ không sai. Sự xuất hiện chớp nhoáng của Trác Hạo hôm trước tại Giang Tử Đằng đã khiến một người vốn bình lặng như Kiến Hoa nổi cơn ghen rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.