Đọc truyện Quay Lại Nhìn Tôi Cười – Chương 56
=Edit: Tiểu Ma Bạc Hà=
Lý Khách và cô gái áo đỏ qua lại với nhau thời gian dài, hai người không còn đến cầu vượt ngẩn người nữa mà đi tìm chuyện gì đó làm và tán gẫu giải trí. Khi trời đổ mưa to, hai người trốn trong căn phòng thuê nhỏ vẽ tranh sơn dầu.
Căn phòng do Lý Khách thuê, vì nhà anh từng xảy ra chuyện không hay ho gì nên đã bán đi. Căn phòng này nằm trong khu phố cổ, tường đỏ mái xanh phủ kín dây thường xuân. Trong phòng mùa đông thì lạnh mùa hạ lại ấm, ở chẳng dễ chịu tí nào. Nhưng Lý Khách hoàn toàn không quan tâm, anh biến cuộc sống của mình thành cuộc sống của một người tu hành.
Cô gái ngồi trên giường, đôi chân trắng như tuyết thả xuống đất, tay cầm cọ tô tô vẽ vẽ trên vải vẽ tranh sơn dầu. Lý Khách cầm một bó cọ vẽ rất to ngồi chồm hổm ngoài hiên lấy nước mưa rửa màu vẽ.
Anh bỏ cọ vẽ đã được rửa sạch vào hộp màu, lấy một cái khăn lau mặt rồi mở máy tính lên, nhấn vào trang hàng xem thử, anh nói với cô: “Tranh của chúng ta không bán được.”
Hai người họ tự học vẽ tranh rồi bán tác phẩm của mình trên mạng, vì giá được ép xuống rất thấp nên lúc đầu cũng có kha khá đơn đặt hàng. Vài ngày sau họ lại nhận về một đống bình luận không tốt.
Cô gái cầm bức tranh sơn dầu tối đen lên, chu miệng thổi rồi yêu quý đặt nó ở góc tường. Cô mở tủ lấy máy chụp hình ra định chụp ảnh. Lý Khách đứng trước bức tranh sơn dầu vuốt cằm quan sát, anh không nhìn ra được gì nên mở miệng hỏi: “Bức tranh này là gì?”
Cô gái ngẩng đầu lên hình bầu trời sao, một lát sau cô ấy đặt máy ảnh xuống, cầm điện thoại đánh một hàng chữ đưa cho Lý Khách xem: “Thi nhân và ánh trăng.”
Lý Khách lại càng ngạc nhiên, cuối cùng anh chỉ nhìn ra thuốc màu khô và ẩm không đều nhau và nước tương dính lên trong lúc ăn cơm không cẩn thận từ bức tranh thôi.
Tạnh mưa, Lý Khách mở dù đưa cô về. Hai người ở cùng nhau rất lâu nhưng đến nay vẫn chưa biết tên nhau, nhưng cũng chẳng sao vì bọn họ không có nhiều hứng thú với đối phương lắm và cũng chẳng có ý định tìm hiểu sâu hơn.
Vũng nước đọng rất lớn, lúc đi ngang qua một vũng nước thì cô gái dừng bước, hơi lúng túng vì cô đang mặc đôi tất đen mới tinh và giày cao gót. Lý Khách không hề do dự trực tiếp ôm cô ấy lên bước vào vũng nước.
“Sao cô lại nặng thế hả?” Lý Khách nghẹn đỏ mặt, anh thấy cơ thể cô ấy rất gầy yếu, không ngờ lại rất nặng.
Cơ thể cô gái cứng đờ biến thành con rối gỗ, cô ấy không trả lời. Lý Khách vẫn ôm cô ấy đi về phía trước. Anh thấy đôi giày trên chân cô rất đẹp nên nói: “Hay cứ để tôi ôm cô đi, đôi giày này bị bẩn thì tiếc quá.”
Vẻ mặt cô gái khẽ thay đổi, ngón tay bé nhỏ chỉ vào đầu, cô ấy ngẩng lên nhìn Lý Khách, ánh mắt êm đềm và đen nhánh như đứa trẻ. Một lát sau cô ấy dằng ra một tay vất vả gõ một hàng chữ: “Ngốc quá, anh không biết gọi xe à?”
“Tôi đâu có tiền đâu.” Lý Khách hỏi: “Cô có hả?”
Cô ấy lắc đầu đổi một tư thế khác trong vòng tay Lý Khách.
“Tại sao một cô gái tốt như cô lại bắt chước tôi lêu lổng vậy?” Lý Khách vừa đi vừa nói chuyện: “Còn trẻ như thế, lại xinh đẹp, có khúc mắc gì không gỡ được chứ?”
Cô gái nghiêng mặt đi, cười khổ lắc đầu.
“Hôm nào trời nắng chúng ta đi chơi xa đi, trong thành phố cũ có rất nhiều nhà máy và nhà bỏ hoang chơi rất vui.”
Cô gái hào hứng gật đầu.
Cuối cùng Lý Khách cũng thả cô gái xuống, tay anh đau muốn tê cứng, anh vừa liều mạng lắc lắc tay vừa tạm biệt cô gái: “Ngày mốt đến nhà tôi, mang theo ấm nước và thức ăn nhé.”
Cô ấy ngước mặt lên suy nghĩ, gương mặt cô ấy rất non nớt, trên đó vẫn còn những sợi lông tơ nhàn nhạt, rất dễ để liên tưởng tới một con thú mới sinh. Lý Khách không thích con gái, nhưng nhìn cô bé này lòng anh lại dâng lên cảm giác trìu mến.
“Anh mang cho em ít caramen được không?” Cô ấy đưa màn hình điện thoại cho anh xem.
Lý Khách cười cười đưa tay vuốt má cô ấy: “Được chứ.”
Đó chỉ là một hành động vô tâm nhưng cả hai người đều ngơ ngác rồi lập tức tách ra bỏ đi.
Cố Thần hẹn hò với cô gái kia được mấy lần thì kết thúc. Anh rất sầu não, trong đầu anh có một suy nghĩ rất đáng sợ, vì không dám nói ra nên anh cứ đi qua đi lại trong phòng như một con thú bị nhốt.
An Lan đang ngồi trong phòng khách cầm máy tính xách tay tính toán, hắn bị tiếng bước chân của anh làm phiền nên đã tính sai rất nhiều lần. Cuối cùng hắn úp máy tính xuống, dịu dàng nói với Cố Thần: “Hay là anh ra ngoài hẹn hò đi, cứ ở mãi trong nhà thì chán lắm.”
Mặt Cố Thần tối đen nói: “Chia tay từ lâu rồi, không có ai để hẹn.”
An Lan thầm vui vẻ nhưng hắn không thể hiện ra ngoài, chỉ thong thả cởi khuy áo cổ áo sơ mi, dịu dàng nói: “Vậy thì tìm một người, chọn một người hợp ý anh ấy.”
Cố Thần do dự: “Hợp ý……..” Anh giương mắt nhìn An Lan, thích thú nhìn hắn một lát, gật đầu nói: “Cậu nói rất đúng.”
An Lan cười: “Đúng cái gì?”
Cố Thần im lặng cầm áo khoác bỏ ra ngoài, nói: “Tôi ra ngoài đây, tối không cần phải chờ tôi.”
An Lan cảm thấy Cố Thần rất khó hiểu, hành động và lời nói của anh có sự sốt ruột và lo lắng nhưng An Lan không hiểu nói một nhà kinh doanh thành công như anh thì sẽ lo lắng vì cái gì.
Tối hôm đó, quả nhiên Cố Thần về rất khuya. An Lan nằm trên sô pha lười biếng liếc anh, mơ màng hỏi: “Anh về rồi à? Ăn cơm tối chưa?”
Cố Thần cởi áo khoác, mặt tối đen nhìn An Lan, anh bỏ về phòng ngủ không thèm trả lời.
Mấy ngày tiếp theo Cố Thần hành động rất thần bí, cảm xúc cũng khá thất thường. An Lan hỏi anh bị gì thì một là anh không trả lời, không thì dùng ánh mắt âm u nhìn An Lan làm hắn sợ tới mức không dám hỏi lại.
Một hôm khi trời nhá nhem tối, An Lan đang đứng ngoài ban công phơi quần áo thì dưới lầu có tiếng động cơ xe. Xe Cố Thần chậm rãi chạy vào khu phố nhưng nó không đi đến bãi đỗ. Cố Thần bước ra vẫy tay với người trong xe, một cậu trai trẻ có dáng người thon thả bước ra từ ghế phụ, cậu ta thoải mái đi đến gần Cố Thần nói gì đó bên tai anh.
Cố Thần cười vỗ lưng cậu ta, chàng trai trẻ nợ nụ cười mở cửa xe ngồi vào rồi lái xe đi mất.
Cố Thần đứng đó một lát mới xoay người lên lầu.
An Lan đứng đó ngẩn ngơ, quần áo trong tay rơi xuống đất, hắn ngồi xuống nhặt như một chiếc máy định treo chúng lên lại. Đúng lúc đó bên ngoài có tiếng mở cửa. Tay chân An Lan lạnh buốt, ngực hắn bị một ngọn lửa thiêu đốt. Hắn cầm móc treo không thể kiềm chế được cơn giận vọt vào phòng khách. Vừa liếc mắt trông thấy Cố Thần hắn đã ném hết tất cả những thứ trong tay vào người anh.
Cố Thần đang khom lưng đổi giày thì bị móc treo và quần áo quăng trúng, anh chẳng sứt mẻ gì tiếp tục đổi giày, ngạc nhiên nhìn An Lan: “Cậu lên cơn gì vậy.”
An Lan siết chặt tay, mắt đỏ ngầu nhưng lại ấp úng không nói nên lời. Một lúc sau hắn mới lên tiếng: “Anh anh anh, người ngồi trên xe anh lúc nãy là ai đấy?”
Tay Cố Thần khựng lại, anh vẫn nói như không có gì: “Một người bạn tôi mới quen.”
“Anh tưởng em mù chắc, hai người chỉ thiếu nước dính lấy nhau.”
“Liên quan gì tới cậu?” Cố Thần mất kiên nhẫn. Anh thấy An Lan giận đến mức mặt đỏ bừng nên đành phải dịu giọng xuống nói: “Chính cậu là người bảo tôi đi tìm một người hợp ý mình, vậy nên tôi mới thử……. Nam và nữ…….”
Cố Thần nói rất mơ hồ nhưng An Lan đã hiểu ý anh.
Hắn cúi đầu suy nghĩ rồi bước đến chỗ anh như đã quyết định một chuyện gì đó. Hắn kéo cà vạt đẩy anh vào tường. Cố Thần bị tập kích bất ngờ lui về sau dán người vào tường, thấy An Lan nhào tới nhưng anh không đẩy ra, chỉ gằn giọng hỏi: “Cậu làm gì vậy?”
An Lan cúi đầu, hai hắn đỏ lên, hai vai hơi run nhưng tay cởi thắt lưng, cởi quần anh lại không hề do dự.
Cố Thần nổi giận, anh định đá hắn nhưng An Lan bỗng quỳ xuống, cách một lớp vải ngậm lấy nó. Đầu gối Cố Thần chợt khuỵu xuống rồi lập tức thẳng lại, anh hít thật sâu, nghiêm khắc nói: “An Lan, đừng làm vậy, buông ra.”
An Lan vẫn quỳ xuống ôm lấy chên anh, tay hắn mò lên cầm tay Cố Thần. Ẩm ướt và khô ráo, mềm mại và thô ráp. Tay Cố Thần giãy ra khỏi tay hắn, ngừng lại một lát, tay anh cầm ngược lại cổ tay hắn rồi mười ngón tay quấn lấy nhau. Cuối cùng nó siết chặt tạo ra một vết hằn rất sâu.
Trán An Lan lấm tấm mồ hôi, hai mắt ngấn nước. Hắn nương theo tay Cố Thần đứng dậy che miệng vọt vào nhà vệ sinh.
Cố Thần thở gấp, anh tùy tiện chỉnh lại quần áo, đầu óc trống rỗng, hoang mang chạy theo An Lan. Anh dừng lại trước cửa nhà vệ sinh.
An Lan đang súc miệng ở bồn rửa mặt, hắn vô tình ngẩng đầu lên trông thấy Cố Thần trong gương thì vội cúi đầu xuống, hai má đỏ ửng. Tuy lúc nãy làm liều ép Cố Thần khẩu giao* nhưng bây giờ tỉnh táo lại hắn xấu hổ hận không thể chui xuông đất.
Đang cúi đầu rửa mặt thì có một nguồn lực chạm vào lưng, hắn đứng thẳng dậy, cả người bị ôm lấy, hông bị xoa nhẹ.
“Sao anh lại……” An Lan hơi ngạc nhiên đẩy anh ra.
Cố Thần đến gần tai hắn, anh hé miệng nói những lời chỉ hai người mới nghe thấy: “Tôi muốn thử với em, được không?”
“Được.” An Lan đáp theo bản năng. Đáp xong hắn mới bắt đầu vui sướng và thẹn thùng. Hắn xoay người nhìn Cố Thần, một tay vòng lấy cổ Cố Thần, tay kia cởi khuy áo sơ mi. Một mặt là để giảm căng thẳng, mặt khác là để tán tỉnh.
Nhưng Cố Thần là người không hiểu phong tình, anh dứt khoát khiêng lên vào phòng ngủ bắt đầu chiến đấu anh dũng.
Sau một hồi làm tình, hai người ôm lấy chăn bông thở dốc. Quần áo An Lan vẫn chưa được cởi hết, hắn xắn tay áo sơ mi ngồi dậy, dè dặt nhìn Cố Thần cười xòa: “Đổ mồ hôi nhiều quá.”
Cố Thần để trần ngồi trên giường, mặt anh vẫn không có biểu cảm gì, cũng chẳng để ý tới An Lan.
An Lan đành phải lại gần anh hỏi: “Anh thấy thế nào?”
Vẻ mặt An Lan hơi đáng thương, hẵn nghĩ nếu Cố Thần lại bảo mình ‘cút’ thì chắc hắn sẽ điên mất.
Cố Thần suy nghĩ, anh nhìn An Lan bằng ánh mắt sâu thẳm nặng nền. Sau đó anh chuyển tầm mắt đè cổ An Lan, dùng sức khiến An Lan nằm xuống.
“Tôi muốn thử lại lần nữa.” Cố Thần khẽ nói: “Em nằm xuống đi.”
An Lan giơ tay lặng khẽ kháng nghị nhưng hoàn toàn không có tác dụng. Hắn giơ tay mò mẫm trên người Cố Thần nghĩ anh đúng là ngựa đực. Tưởng tượng đến cuộc sống tính phúc của mình sau này, hắn không nhịn được nở nụ cười. Cười được một nửa lại bắt đầu rên rỉ cầu xin tha thứ.
Cố Thần cắn răng thật chặt, đôi mắt sâu thẳm và nghiêm túc. Anh đi tìm kiếm chính con người mình với tinh thần phải tìm ra sự thật, sau đó anh phát hiện ra khuynh hướng giới tính của mình không sao cả, chẳng qua trùng hợp là anh cảm thấy hứng thú với cái người tên An Lan này. Dù sao An Lan cũng sống chết yêu anh, vậy thì anh cứ cố chấp nhận hắn là được rồi.
~Hết chương 56~CHÚ THÍCH:
Khẩu giao: Quan hệ bằng miệng