Quay Lại Nhìn Tôi Cười

Chương 50


Đọc truyện Quay Lại Nhìn Tôi Cười – Chương 50

=Edit: Tiểu Ma Bạc Hà=

Đêm đó ánh sao rất sáng, suối nước nóng dã ngoại lộ thiên tản ra làn sương trắng, mùi lưu huỳnh nhàn nhạt lơ lửng trong không khí. Khách du lịch tụm năm tụm ba ngâm mình trong nước hoặc ngồi xung quanh tán dóc.

An Lan thay quần đùi trắng, ôm một chiếc túi lưới to tìm tìm kiếm kiếm hồ suối Cố Thần đang tắm. Nước hồ ánh lên những cơn sóng sáng dưới ánh sao. Phiên dịch viên nằm ngửa trên thành ao, lấy khăn che mặt không nhúc nhích. Cố Thần đang nhàm chán, thấy An Lan đến thì rất vui vẻ: “Cái cậu này, gì mà cầm cả túi lớn vậy.”

An Lan thấy anh cười nên cũng vui vẻ lên, hắn ngồi bên cạnh hồ, vụng về thả mình vào nước, tay vẫn cầm chiếc túi, cười nói: “Anh đoán….. Ai da!”

Mũi chân An Lan chạm đến thành đá nóng bỏng, hắn sợ hãi đạp chân, la toáng lên.

Phiên dịch viên vén khăn nhìn trong khi Cố Thần đã qua tới nắm lấy tay hắn, đỡ lên, vừa bực vừa buồn cười nói: “La cái gì?”

Mặt An Lan biến hồng, cũng may nhờ bóng đêm che lấp nên không đến nỗi xấu hổ. Hắn bám vào đá bơi ra khỏi vòng tay Cố Thần, giơ cái túi ngâm trong nước lên thành hồ, mở ra, bên trong là bia, thịt xông khói và sâm banh.

Cố Thần và phiên dịch viên ngâm nước mềm nhũn cả người, cực kì khoái chí, thấy được mấy món ăn khuya hai mắt lập tức phát sáng nhào qua khen An Lan chu đáo.

An Lan được Cố Thần khen nên vui sướng nhưng thấy phiên dịch viên mặt dày chạy lại ăn ké thì không nhịn được oán thầm: Háu ăn!

Khi hai người bận mở túi đóng gói, sâm banh và bia thì An Lan thong thả bơi qua hướng khác. Tay hắn khoát lên thành đá ấm áp, thả hồn về phía bầu trời sao và cây cối. An Lan chẳng có ham muốn gì nhiều, hắn thấy được như bây giờ đã là tốt lắm rồi, cùng ngâm suối nước nóng, ăn vặt và tán dóc với người mình yêu~~~~ Nếu có thể xóa đi phiên dịch viên và tất cả khách du lịch trong vòng năm trăm mét đi thì càng tốt.

Cố Thần cầm bia đưa tới tay An Lan, hắn xua tay liên tục, không nhận lấy mà giải thích: “Em không ăn khuya.”

“Vậy mà cậu còn lấy cho lắm…….” Chưa nói hết lời thì Cố Thần đã nhận ra tất cả những thứ này được chuẩn bị cho mình. Suy nghĩ đó vừa xuất hiện, anh chợt ngửi thấy mùi vị khác thường. An Lan rất tỉ mỉ và chu đáo với anh, không cần biết là những thay đổi cảm xúc hay ăn, mặc, ở, đi lại, hắn luôn mang đến chính xác thứ anh cần.

Cố Thần liếc nhìn An Lan, anh chợt có cảm giác được yêu sinh lo sợ.

“Yêu thương” này đến rất một cách rất kì lạ, “sợ” là vì không thể tưởng tượng nổi.

An Lan lặng lẽ xoay đi, vẻ mặt vẫn bình thản nhưng trong đầu lại ảo não muốn cắn đứt lưỡi mình. Lúc nãy xúc động nên lỡ nói thật, Cố Thần là người kỹ tính nên sẽ không khó để anh nhận ra mình để tâm.

Lỡ đâu anh ấy lại ghét mình thì phải làm sao bây giờ?


An Lan rất sầu não, hắn thầm hận bản thân mình không có tiền đồ, đã biết rõ sẽ không có gì đáp lại mà vẫn lao đầu vào xum xoe.

Cố Thần nhìn bả vai An Lan, da thịt trắng nõn như ngọc sáng dưới ánh sao. Hắn có dáng người rất chuẩn, nếu cơ thể này thuộc về một cô gái thì sẽ bị xem là yêu nghiệt, mặc dù giờ phút này nó cũng có lực hấp dẫn đến mất hồn, chỉ là tác phong của hắn rất chính trực, dù người khác có ý cũng không đủ can đảm đi tưởng tượng linh tinh.

Cố Thần dẹp đi những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu. Anh giơ bàn tay rắn chắc lên đánh vào lưng An Lan cái ‘bốp’, nói to: “Xem như cậu có tâm, làm rất tốt.”

Một câu miễn cưỡng đánh tan xấu hổ. Vai An Lan run lên, cú đánh này quá nặng, nó đau đến mức nước mắt phải rơi xuống. Vậy mà Cố Thần lại không biết thương hoa tiếc ngọc, đánh An Lan xong lại tiếp tục ăn.

Ngâm suối thẳng đến nửa đêm, mọi người lục tục rời khỏi hồ nước, mặc quần áo quay về phòng. Ba người đàn ông mặc áo tắm dài đi tìm Lý Thư Vãn ngâm suối một mình ở một hồ nước nhỏ. Lúc cô ấy lên bờ đã xảy ra chuyện, gang bàn chân bị cạnh đá sắc nhọn làm chảy máu. Da Lý Thư Vãn rất mềm, máu tươi nhỏ xuống đất từng giọt nhưng cô ấy không nói tiếng nào, chỉ ngồi một mình trên đất chờ ba người kia tìm đến.

An Lan còn đang thắc mắc tại sao Lý Thư Vãn lại ngồi đó thì Cố Thần và phiên dịch viên đã chạy qua.

“Đau không?” Cố Thần ôm cô ấy vào lòng ẵm lên, đau lòng xuýt xoa: “Cô gái ngốc này, em không biết gọi bọn anh à?”

Phiên dịch viên đi trước dẫn đường, bảo: “Tôi biết một chỗ có phòng y tế ở gần đây. Hướng này.”

Hai người ôm Lý Thư Vãn đi như một cơn gió. An Lan cũng chẳng đứng yên, hắn đi nhặt vật dụng tắm rửa của Lý Thư Vãn lên rồi theo sau bọn họ.

Phòng y tế là một căn phòng rất giản dị, rất bình thường nhưng nó cực kì sạch sẽ. Bên trong có một bác sĩ lớn tuổi và một y tá trẻ. Lý Thư Vãn ngồi trên ghế, chân bị thương gác lên đùi Cố Thần. Tuy cô ấy đang dựa vào ngực anh nhưng vẻ mặt lại cứng đờ chẳng dịu dàng chút nào. Phiên dịch viên khoa tay múa chân với bác sĩ, nói lại nguyên nhân Lý Thư Vãn bị thương.

Vết thương rất cạn, xử lý đơn giản là xong nhưng vì đó là vết thương gây ra ở gần nước nên phải tiêm một mũi ngừa uốn ván. Y tá giơ ống tiêm lên, kéo tay Lý Thư Vãn qua. Cố Thần ôm vai cô ấy khẽ an ủi. Phiên dịch viên đứng ngoài cửa nhàn rỗi nhìn đống thuốc trong tủ. An Lan cảm thấy mình rất dư thừa nên ngồi trên tảng đá phía ngoài đợi.

Vài phút sau, vị bác sĩ già viết toa thuốc con Lý Thư Vãn, nói cô ấy bị thiếu máu nên cần nghỉ ngơi. Lý Thư Vãn cúi đầu không nói gì. Nhưng khi Cố Thần ôm lấy thì cô ấy lại chợt chống cự đẩy anh ra.

“Sao vậy?” Cố Thần dịu dàng nói: “Chân em bị thương, không đi được đâu.”

Lý Thư Vãn hít sâu có vẻ rất mất kiên nhẫn.

Tất nhiên Cố Thần có thể hiểu ánh mắt cô ấy nhưng anh lại không nể mặt, gằn giọng nói: “Lúc nào rồi mà còn cáu kỉnh!”


Anh trở mặt, Lý Thư Vãn đành phải cụp mắt cúi đầu không nói gì mặc cho anh ôm lấy mình.

An Lan đứng nhìn âm thần chậc lưỡi, lúc trước hắn cứ tưởng Cố Thần chỉ ngang ngược với mình, ai dè với người khác anh cũng vậy.

Chờ ba người đi mất, An Lan mới bước vào hỏi xin bác sĩ mấy viên thuốc ngủ. Bác sĩ già ở trên núi suốt ngày nên cực kì buồn chán, thấy An Lan không có bệnh lại tự chuốc lấy bệnh bèn lôi kéo hắn xuống lải nhải: Tâm bệnh phải có tâm dược trị, uống thuốc chỉ trị được phần ngọn, không trị được phần gốc. Chi bằng cậu cứ nói những phiền não trong lòng ra, tôi có thể khuyên bảo cậu vài câu.

An Lan nghe ông ấy nói đến Mạt Dược, cảm thấy vị bác sĩ này là một người hài hước. Hắn đứng dậy đi đến quầy thuốc lấy mấy loại thuốc như Ma Hoàng này nọ, mấy thứ này cũng có tác dụng gây tê liệt thần kinh. Với những câu hỏi của bác sĩ già, hắn chỉ qua loa vài câu cho có. Hắn biết bác sĩ già đang buồn chán nên mới xem tâm sự của người ta là một chuyện thú vị mới mẻ để nghe.

Bị ông ấy hỏi nhiều, An Lan quăng đống hộp thuốc lên bàn, mất kiên nhẫn nói: “Bác này, bác cứ tập trung làm công việc bác sĩ của bác thôi, cần gì phải hỏi nhiều vậy? Ai lại không có tâm sự giấu trong lòng, tại sao nhất định phải nói với bác.”

Bác sĩ già vuốt râu cười thần bí: “Dù cậu không nói tôi cũng đoán được tám chín phần.” Ông ấy nén giọng, đến gần nói: “Cậu với một trong ba người lúc nãy có khúc mắc rất lớn.”

Tim An Lan đập thình thịch, cười nói: “Chắc lúc trước bác là thầy bói nhỉ?”

Bác sĩ bị người ta lật tẩy quá khứ nhưng vẫn không đỏ mặt, thần bí nói: “Lúc nhỏ có học được mấy mánh khóe vậy thôi.”

An Lan không muốn nói nhảm với ông ấy, hắn chọn vài hộp thuốc, trả tiền rồi bỏ đi.

Bác sĩ già sau lưng chậm rãi nói: “Cậu không cần phải lo lắng, là của cậu thì chạy không thoát, không phải của cậu cũng đừng cưỡng cầu.”

An Lan cảm thấy mấy câu đó có ý nghĩa rất sâu xa nên dừng bước hỏi: “Cái gì thuộc về cháu? Cái gì không thuộc về cháu?”

Bác sĩ già cười ha hả: “Tất nhiên là cô gái kia.”

An Lan thở phào nhẹ nhõm, hắn cũng bật cười: “Cháu với cô ấy……” Hắn đùa giỡn: “Cô ấy là của cháu hả?”

“Cái này không thể nói chắc được.” Bác sĩ già nói: “Muốn nói phải xem coi đứa bé trong bụng cô ấy thuộc về ai.”


Đầu An Lan ong ong, hắn gắng gượng vịn lấy khung cửa: “Cô ấy có thai?”

“Đúng vậy, tôi bắt mạch là biết ngay, cậu không biết hả?” Bác sĩ trợn mắt.

An Lan chỉ thấy đầu mình đau như muốn nứt ra, cơ thể hắn như cây bông vải bị giẫm nát, lảo đảo quay về khách sạn. Ba người kia đang ngồi trong phòng ăn ăn cơm, trông thấy hắn bên kia lớp kính thủy tinh nên gọi tới. An Lan làm lơ lượn lên phòng như một hồn ma, hắn ngơ ngác ngồi trên giường, tâm trạng rối bời như bị bỏ vào nồi đảo tới đảo lui.

Hắn cứ tưởng rằng kết quả tệ nhất chính là Cố Thần quên hắn, ở cạnh một người con gái khác, thì ra vẫn còn chuyện tệ hơn———- Cô gái ấy đã mang thai đứa con của anh. Hắn thật buồn cười, yêu thầm đơn phương và những suy nghĩ đen tối ấy chẳng những hèn mọn mà còn đáng khinh.

Bên ngoài có tiếng cửa mở lạch cạch, Cố Thần đi tới. Anh cầm theo một cái khay đỏ, thịt xông khói, bánh mì kẹp thịt và nước trái cây bên trong đều là những món An Lan thích ăn.

“Tôi gọi cậu ăn cơm mà sao cậu không để ý tới tôi vậy?” Anh cười thả khay cơm xuống. Nhìn sắc mặt An Lan, anh ân cần bước tới: “Không sao chứ, sắc mặt tệ vậy?”

An Lan bỗng đứng dậy, tránh né anh như tránh rắn độc.

Hắn mở hành lý, tiện tay nhét đồ dùng hằng ngày và quần áo vào. Hắn muốn đổi phòng với phiên dịch viên.

Cố Thần thấy hành động của hắn rất khó hiểu, anh giật hành lý lại, nói: “Đã mấy giờ rồi mà cậu còn đi đổi phòng. Tại sao lại không ở đây, chắc không phải vì cậu ghét tôi đó chứ?”

Câu cuối mang theo chút trêu đùa. Cố Thần biết An Lan không ghét mình, thậm chí là hơi…… Thích. Chỉ là anh chưa từng tìm hiểu tính chất của loại ‘thích’ này.

Nếu là lúc trước, An Lan thấy anh giận hắn sẽ chịu thua. Nhưng giờ phút này An Lan đã nản chí, hắn đã hoàn toàn hết hy vọng với Cố Thần. Hắn lại xách hành lý, khăng khăng bỏ ra ngoài. Cố Thần vẫn muốn cản lại nhưng An Lan bỗng xoay người, trợn mắt, gần như là gào lên: “Anh, anh không cần phải lo cho tôi! Anh, anh là cái thá gì!”

Hắn gào khí thế ngất trời, câu cú lại ngắt quãng liền mạch, có thể thấy hắn đã không còn khả năng tư duy nữa.

Cố Thần chưa từng bị người khác đối xử như thế, anh lạnh mặt: “Thần kinh!” Rồi không thèm để ý tới hắn nữa.

Khi An Lan đổi phòng với phiên dịch viên, tuy anh ta không muốn nhưng nghe chuyện hai người An, Cố khắc khẩu nên miễn cưỡng đồng ý.

Tối đó, ba người kia ngủ rất ngon còn An Lan vẫn mất ngủ như thường lệ. Hắn lôi đống thuốc giảm đau và thuốc cảm ra uống lần lượt vài viên. Thuốc vẫn chưa phát huy tác dụng, đầu hắn đã bắt đầu choáng váng đau nhức.

Hắn cô đơn nằm trên giường, chợt nhớ khoảng thời gian mình được một đôi vợ chồng nghiện rượu mê cờ bạc nhận nuôi, hắn thường bị ép ra đường trộm đồ, vào quán bar bán rượu, đêm tới thì bị họ đánh đập. Lúc đánh phải cởi hết quần áo, xóm nghèo không có vách tường ngăn cách nên nam nữ già trẻ trong xóm ai cũng đứng xem hắn bị đánh đến trời đất quay cuồng.

Mỗi lần nhớ lại những ngày tháng tuổi thơ hắn lại buồn bã. Mãi đến khi gặp được Thần Dạ, tất cả đã trở nên tốt hơn. Mặc dù Thần Dạ là thần chết nhưng anh lại đối xử với hắn rất ấm áp và trìu mến. Anh chính là ánh mặt trời lặng lẽ và ấm áp.

Sau đó hắn lại gặp được Cố Thần, anh rất giống Thần Dạ. Giống vẻ ngoài, giống khí chất, giống cả những ý thức sâu trong tâm hồn.


Nhưng dù sao Cố Thần vẫn không phải là Thần Dạ. Cố Thần là gió không ngừng bay lượn, không thể nắm lấy. Cơn gió đó từng đến bên hắn nhưng cuối cùng vẫn bay đi.

An Lan suy nghĩ cả đêm, sáng tỉnh lại cổ họng hắn đau rát. Há miệng nhưng lại không phát ra tiếng, chiếc gối bên cạnh lạnh như băng, chăn bông anh rét như đá. An Lan gắng gượng đứng dậy, ngoài kia là ánh mặt trời tươi tắn nhưng người hắn lại lạnh run. Biết là mình đang sốt, nhưng vì có tâm lý cam chịu nên không buồn để ý, vẫn đi tắm nước lạnh như đang tự ngược rồi tìm đại một bộ đồ cũ khoác lên ra ngoài.

Ba người đã chờ trong phòng ăn rất lâu, thấy An Lan vào tới, Lý Thư Vãn và phiên dịch viên không tiện trách, Cố Thần lại nói thẳng: “Bắt người ta chờ lâu thật đấy.”

An Lan vịn lấy bàn ngồi xuống không ngẩng đầu lên, hắn bưng chén im lặng ăn cơm, cháo trắng như tuyết đổ vào miệng lạnh như băng chẳng có chút vị.

Cố Thần thấy hắn không để ý tới mình nên anh cũng giận, dứt khoát không nhìn đến hắn, hào hứng bàn lịch trình đi chơi hôm nay với Lý Thư Vãn.

Lý Thư Vãn đẩy trứng ốp đầy dầu và bánh quẩy qua một bên, cầm muỗng đảo cháo trong chén, nói bằng tiếng Đức: “Tháng sau trường Susan có hoạt động gia đình, em muốn về Đức sớm.”

“Ồ?” Cố Thần hứng thú thả muỗng xuống: “Ngày mấy tháng sau? Anh và em cùng đi.”

Tay Lý Thư Vãn khựng lại. Cô ấy hít sâu, cuối cũng cũng lên tiếng: “Thần, quyền nuôi dưỡng Susan thuộc về em, anh không thần quan tâm đến con bé.”

“Anh biết.” Cố Thần dịu giọng nói: “Nhưng dù sao anh cũng là ba con bé, trên pháp luật anh có quyền thăm nuôi.”

“Cạch.” Chén cháo lăn trên bàn, An Lan che miệng ho khan dữ dội, mặt đỏ bừng.

Hắn ho long trời lở đất khiến mọi người trong phòng ăn phải quay sang nhìn. An Lan uống vài ngụm nước lạnh, cuối cùng cũng dịu xuống, hắn trợn đôi mắt đỏ bừng nhìn Cố Thần và Lý Thư Vãn, nói bằng giọng khàn khàn: “Hai người ly hôn rồi hả?”

Lý Thư Vãn gật đầu. Cố Thần lấy khăn đưa hắn, thuận miệng nói: “Ly hôn lâu rồi, nhưng tôi hoàn toàn không biết gì.”

An Lan lau hạt gạo trên mặt và tay, ngẩng đầu liếc nhìn Cố Thần, dịu dàng nói: “Không sao, anh sẽ nhớ thôi.”

Hắn nhìn chén cháo bị đổ, tiếc nuối nói: “Em muốn ăn một chén nữa.”

Cố Thần đưa chén mình cho hắn: “Ăn chén này đi, tôi chưa đụng vào đâu.”

An Lan cực kì vui vẻ nhận lấy. Cố Thần cười cười: “Cứ như con nít vậy. Hôm qua đã quậy ầm trời rồi sáng nay lại tiếp tục ầm ĩ.”

~Chương 50~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.