Quay Lại Nhìn Tôi Cười

Chương 4


Đọc truyện Quay Lại Nhìn Tôi Cười – Chương 4

-Editor: Tiểu Ma Bạc Hà-

Thấy An Lan ủ rũ mất tinh thần đi ra từ văn phòng Cố Thần, Ngải Lệ vội vàng bước tới hỏi: “Anh có cãi nhau với sếp không vậy?”

An Lan nhìn cô ta, khẽ lắc đầu. Ngải Lệ an ủi hắn: “Thật ra, không phải làm ở vị trí nào cũng vậy sao? Cái văn phòng bên trái kia rất rộng rãi, tôi tặng lại cho anh nha quản lý An.”

“Từ nay về sau, công ty này chẳng còn quản lý An nữa đâu.” An Lan ngồi trước bàn làm việc mới, thở dài lạnh lẽo, cảm giác mình từ hoàng cung rớt xuống ổ chó. Đợi chút đã, hợp đồng! An Lan bật dậy, phóng như bay tới bộ phận pháp lý.

Mở cửa, hai thực tập sinh đang ở chỗ Hải Sâm Bảo uống nước nói chuyện phiếm, thấy An Lan vào tới, vẻ mặt bọn họ có chút xấu hổ. An Lan không rảnh quan tâm tới hai người họ, hắn đi tới trước bàn làm việc của mình, đẩy ghế xoay của Hải Sâm Bảo qua một bên.

Hải Sâm Bảo không vui, hắn ta ồn ào phản đối: “An, xin cậu hãy chú ý một chút đi, văn phòng của cậu không phải ở đây.”

An Lan lấy chìa khóa, mở ngăn kéo lấy tất cả văn kiện và tư liệu bên trong ra. Thực tập sinh vội vàng đưa cho hắn một cái hộp giấy.

“Thật ngại.” Hảo Sâm Bảo chặn một tay lên trên: “Toàn bộ tài liệu của phòng pháp ký sẽ được tôi tiếp nhận.”

An Lan rút một tờ giấy bên dưới ra, đập vào mặt Hải Sâm Bảo nói: “Đây là phiếu kiểm tra sức khỏe của chồng tôi, anh có muốn lấy không?”

Dứt lời, hắn ôm lấy hộp giấy mặt không chút thay đổi bỏ ra ngoài để lại một phòng người hóa đá toàn tập.

Xế chiều hôm đó, tin tức về An Lan truyền khắp công ty, đồng nghiệp lầu dưới chẳng ngại gian khổ không ngừng chạy lên nói chuyện phiếm với hắn để xác nhận tin tức.

An Lan ôm tâm lý vò đã mẻ lại còn nứt, khi thì vui cười nói chuyện với đám đồng nghiệp, lúc thì tức giận mắng rồi là cãi nhau, nửa việc nghiêm chỉnh cũng không làm. Ngải Lệ đứng một bên khua tay múa chân, đưa một ngón tay lên miệng cố gắng ra hiệu mọi người giữ im lặng, đừng quá lớn tiếng: “Mọi người nói nhỏ chút đi, tổng giám đốc Cố đang nghỉ ngơi bên trong.”

“Sếp cũng đang ngủ trong văn phòng, chẳng lẽ bọn tôi không thể nói chuyện phiếm sao?” An Lan tức giận nói.

“Đúng vậy! Đúng vậy!” Một đám người lập tức phụ họa, bọn họ đều là những người bị giáng cấp trong lần điều động nhân sự này nên oán giận của bọn họ với tổng công ty và tổng giám đốc mới rất lớn.

Im lặng được một lát thì tiếng chuông điện thoại trong tay An Lan reo lên, bên trên không hiển thị số, An Lan bắt máy không cần suy nghĩ.

“Gì.” An Lan hung hăng nói.

“Tôi vừa xuống máy bay, vẫn còn bị ảnh hưởng vì lệch múi giờ.” Bên kia truyền đến giọng đàn ông trầm thấp.

An Lan hít một ngụm khí lạnh, hắn nhìn về phía Ngải Lệ, một tay che ống nghe, nhỏ giọng hỏi: “Hiệu quả cách âm của văn phòng sếp kém đến vậy hả!?”

Ngải Lệ thở dài, bất đắc dĩ nhún vai: “Là do giọng anh quá lớn.”

Những người than oán khắp nơi đã chạy mất dạng trong nháy mắt.


Cố Thần bên kia tiếp tục nói: “Hai giờ chiều nay có một cuộc họp tổng kết quý này, cậu chuẩn bị bài phát biểu cho tôi.”

An Lan vừa định nói hắn sẽ không làm, không viết bất kì cái gì thì điện thoại bên kia đã tắt.

Ngải Lệ ló đầu ra nhìn hắn hỏi: “Cố tổng nói gì vậy?”

“Bài phát biểu gì đó.” An Lan vò đầu, mở máy tính lên: “Tôi mặc kệ, chơi gì đó chút đã.”

Miệng Ngải Lệ mở to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng, lắp bắp: “Vậy, anh có thể vào trong xác nhận lại với sếp.”

“Không muốn gặp anh ta.”

Giữa trưa An Lan lái xe đi tìm Lý Khách, thật ra hắn rất thích phòng làm việc của Lý Khách, ở đó có thể gặp được rất nhiều loại bệnh nhân. Ví như khoảng thời gian trước có một người cha bốn mươi tuổi tới đây để tư vấn, anh ta đã ly hôn từ khi còn trẻ, một mình nuôi con gái lớn lên. Bây giờ con gái xinh đẹp duyên dáng thì trong đầu anh ta lại nảy sinh những suy nghĩ không trong sáng, cũng vì thế nên tâm lý anh ta chịu rất nhiều sự tra tấn. Lý Khách giả làm con gái của anh ta, dẫn đường giúp anh ta nhìn ra những tình cảm và dục vọng trong mình. Người đàn ông đó cúi người khóc rống trên đùi Lý Khách. Sau đó, anh ta như được tái sinh, nhẹ nhàng bước ra ngoài. An Lan trốn bên ngoài cửa thủy tinh nhìn một màn đó, cười muốn rút cơ.

Hôm nay tâm trạng An Lan không tốt, vốn muốn tìm Lý Khách khai thông. Hắn đẩy cửa vào, phát hiện trước quầy không một bóng người, hắn đang thắc mắc thì tầm mắt lại xuất hiện bóng dáng một thiếu niên mười tám, mười chín tuổi bị đạp ra ngoài, ngã rầm một cái trên đất.

Dáng người của cậu ta nhỏ nhắn và hơi gầy, mái tóc màu tím, trên người là cái áo sơ mi rộng thùng thình, mặc quần thụng, bấm lỗ tai, đôi mắt đen láy rực rỡ.

“Cậu không sao chứ?” An Lan đi tới đỡ lấy cậu ta.

Cậu thiếu niên hất tay hắn.

Ngay lúc đó, Lý Khách vác khuôn mặt âm trầm đi ra. Thấy An Lan, anh ta bước tới từng bước, nắm lấy cổ áo cậu thiếu niên kia như nắm một con mèo, ném cậu ta văng ra. Cậu thiếu niên cười u ám, xoay người bỏ đi.

“Anh đánh cậu ta?” An Lan trừng mắt.

Lý Khách nhìn hắn, dường như anh ta không định giải thích, xoay người vào trong.

“Sao anh lại đánh người lung tung như thế?” An Lan rất kinh ngạc, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy vẻ mặt Lý Khách đáng sợ như vậy.

“Anh đánh cậu ta vì cậu ta cần, đây là điều mà tâm lý của cậu ta cần, em đã hiểu chưa?” Lý Khách nén giận nói.

Tuy An Lan không hiểu lắm nhưng hắn nghĩ đến tính chất nghề nghiệp của Lý Khách, dường như anh phải tiếp xúc với đủ loại người nên hắn không hỏi lại. Hai người ra ngoài ăn cơm, An Lan ậm ờ nói lãnh đạo mới rất giống một người.

Phản ứng đầu tiên của Lý Khách là: “Anh ta trông thế nào?”

“Rất đẹp trai.” An Lan nói theo bản năng.


Lý Khách đập đôi đũa lên bàn, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ồ, khó trách em lại nhớ mãi không quên.”

“Này, người ta đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy.”

“Anh không có hứng thú với sếp của em. Hơn nữa, anh càng không muốn nói chuyện về anh ta.” Lý Khách cầm đũa lên gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, rất nghiêm túc nói: “Những lúc ở cùng anh không được nói về người đàn ông khác, một chữ cũng không được.”

An Lan nghĩ nghĩ, cảm thấy bản thân cũng chẳng có gì để nói.

Sau khi ăn cơm xong về lại công ty, An Lan rót một chén cà phê, nằm bò ra bàn ngủ. Chợp mắt một lát đã đến một giờ bốn mươi, người trong công ty đều mang theo văn kiện đến phòng họp, An Lan cũng xoa mắt đứng lên. Lúc đó, Cố Thần đi ra từ trong văn phòng, nhìn hắn không chớp mắt nói: “Bài phát biểu của tôi đâu?”

Lưng An Lan chợt lạnh, có chuyện này sao? Suy nghĩ cẩn thận một lần nữa, hình như là có. Hắn rất thành thật nói: “Tôi quên rồi. Mặt khác, tôi sẽ không viết đâu.”

Cố Thần dừng bước, cau mày quan sát hắn. Một lát sau, anh ta chuyển hướng sang Ngải Lệ: “Mang văn kiện trong ngăn kéo của tôi đến phòng họp.” Sau đó lạnh nhạt nói một câu: “Cho tôi một ly cà phê.”

An Lan sửng sốt đứng đó một lát mới nhận ra mệnh lệnh pha cà phê này dành cho hắn.

Hắn đi tới phòng Cố Thần, cầm cái ly hỏi Ngải Lệ: “Cái người họ Cố này thích uống kiểu cà phê gì vậy, thêm đường? Thêm sữa? Ấm? Nóng?”

Ngải Lệ lắc đầu tỏ vẻ không biết, nói: “Tư liệu cá nhân của Cố tổng nằm trong ngăn tủ của tôi, anh tìm thử xem.”

Tôi đoán là cô không muốn nói thì đúng hơn. An Lan hừ một tiếng, hắn hoàn toàn công  thích làm cái việc bưng trà rót nước vặt vãnh này. Hắn cầm cái ly của Cố Thần dạo một vòng, đổ số cà phê mình uống còn sót lại vào đó, hào hứng đi tới phòng họp.

Lúc hắn đưa cà phê cho Cố Thần, bên cạnh anh ta là Hải Sâm Bảo, Kiều Trì và những quản lý khác, sau đó là các lãnh đạo lớn nhỏ.

Vị trí của Hải Sâm Bảo vốn là của hắn!

Đến giờ phút này An Lan mới có cảm giác mình thật sự đã rơi xuống nước.

Fucking ZL! Fucking Cố Thần! Fucking Hải Sâm Bảo! Cuối cùng, An Lan trừng mắt nhìn Cố Thần.

“An Lan, cậu mở máy chiếu đi.” Cố Thần không ngẩng đầu lên nói.

Mọi người đưa mắt nhìn về phía An Lan. Trong lòng bọn họ đều nghĩ, có phải quản lý An đã đắc tội với một người có quyền lực ở tổng công ty hay không, đường đường là một quản lý cấp cao lại bị sai bảo như một người hầu. Quản lý An cũng quá tốt đi, địa vị rớt xuống thê thảm đến vậy mà hắn vẫn không từ chức.

An Lan đến bên cạnh Cố Thần, hơi nghiêng người, một tay chống mặt bàn, tay kia mở cái máy chiếu trước mặt hắn, nhẹ giọng hỏi: “Anh còn cần tôi làm gì nữa?”

Cố Thần bưng cà phê uống một ngụm, anh ta nghĩ tới chuyện gì đó, liếc mắt nhìn hắn một cái, bỏ ly cà phê xuống nói: “Sau khi tan họp đến phòng làm việc của tôi một chuyến.”


An Lan trở về bàn làm việc của mình, thấy xung quanh không có người, hắn lén lút mở hộp giấy ra, bên trong là một chồng tư liệu thật dày, đây chính là quả bom hẹn giờ khổng lồ, đủ để hắn bị bỏ tù, thân bại danh liệt.

An Lan mở máy cắt giấy, ngồi xổm bên cạnh chiếc hộp, lấy tư liệu bên trong, chọn ra số tài liệu gốc có ấn và chữ kí, còn lại bỏ vào máy tiêu hủy. Sau khi cắt xong một lần, hắn đổ những mảnh giấy bên trong ra, cắt thêm một lần nữa mới yên tâm.

Sau khi tan họp, những đồng nghiệp khác đều đi hết, An Lan bất đắc dĩ đành phải vác xác đi vào văn phòng Cố Thần.

“Ngồi đi.” Cố Thần cầm ly cà phê, đứng trước tấm rèm màu xanh dương.

“Tôi không muốn ngồi, anh có chuyện gì thì nói luôn bây giờ đi.” An Lan đứng ở cửa, bày ra một tư thế hiếu chiến. Đồng thời quét mắt một lượt văn phòng của Cố Thần, tuy đã thấy qua nhiều lần nhưng hắn vẫn không nhịn được cảm thán: Làm tổng giám đốc thật là tốt, phòng làm việc chiếm hết cả tầng lầu, toàn cảnh ba trăm sáu mươi độ nha.

“Cậu đã quen với vị trí mới chưa?” Cố Thần hỏi.

An Lan bỗng hiểu được, có lẽ lần này Cố Thần nói chuyện với hắn là có ý đồ khác, hắn thu lại vẻ mặt bất cần đời, đáp: “Tôi xuất thân từ trường luật, làm ở bộ phận pháp lý mười năm. Công việc thường ngày chính là xem xét hợp đồng, dự đoán về những phiêu lưu trong đầu tư. Năng lực làm việc của tôi, tin chắc tổng công ty có thể nhìn thấy. Tôi không hiểu vì sao mình đột nhiên bị điều đến một vị trí râu ria như thế, tôi không thể quen với công việc này, nếu tổng công ty cố y sắp đặt như vậy, tôi nghĩ mình sẽ đổi một công ty khác.”

Câu sau là để dò xét suy nghĩ của Cố Thần.

Dường như Cố Thần không định vòng vo nhiều, anh ta đi qua đi lại cạnh cửa sổ, mở miệng nói: “Hội đồng quản trị đã có quyết định thống nhất, đó là tìm ra hướng đi của hai tỷ đồng kia, và người chịu trách nhiệm trực tiếp……”

Chữ ‘hai tỷ’ vừa ra tới, lòng An Lan lộp bộp hai tiếng, quả nhiên vẫn đến, trốn cũng không trốn được, may mắn vừa nãy hắn đã hủy hết những bản sao của hợp đồng.

“Cậu là quản lý của bộ phận pháp lý, mặc kệ cậu có liên quan bên trong hay không thì những việc liên quan đến hợp đồng đều do cậu quản lý. Vậy nên, trước kia tra ra sự thật, tôi muốn dời cậu khỏi vị trí quan trọng đó.” Cố Thần nói chậm rì rì: “Thư kí chỉ là cương vị tạm thời, nếu những hợp đồng kia không liên quan gì đến cậu, chẳng những tổng công ty trả lại vị trí cho cậu mà còn cân nhắc cho cậu nhiều không gian phát triển hơn.”

Mồ hôi lạnh của An Lan chảy ròng ròng, lúc hắn ngẩng đầu lên, vẻ mặt như trút được gánh nặng: “Thì ra là thế, vậy tôi an tâm rồi.” Hắn cười nhạt: “Vậy, Cố tổng, tôi về trước đây.”

“Chờ chút.” Cố Thận gọi hắn lại, hơi bực mình nói: “Tuy để quản lý An làm thư kí là không biết trọng dụng người tài nhưng ít nhất cậu cũng không thể đáp lại như vậy chứ, không viết tài liệu, không làm báo cáo không nói, sao đến cà phê cũng không chịu pha vậy?” Hắn giơ cái ly trong tay lên: “Sao lại lạnh như thế? Không phải cậu cho tôi uống cà phê thừa đó chứ?”

“Không phải, không phải đâu.” Đầu An Lan lắc như trống bỏi, hắn bỏ chạy.

An Lan không về nhà ngay lập tức, hắn đi tới ngân hàng kiểm tra tài khoản của mình, chia thành những phần nhỏ gửi hết vào tài khoản Lý Khách. Đến khi hắn trở về, Diệp Linh Phượng đã ngủ từ lâu, phòng khách không mở đèn, chỉ có ánh sáng của phim truyền hình lúc sáng lúc tối. Lý Khách mặc áo ngủ, nằm dài trên sô pha, hình như anh ta đang gủ, bên cạnh là một cuốn sách đang mở.

An Lan chỉ mới đến gần anh ta đã tỉnh dậy.

“Hôm nay em về trễ vậy.” Lý Khách dụi mắt, ngồi dậy nói: “Trong bếp có để lại một ít thức ăn cho em.” Dứt lời, hắn tự nhặt cuốn sách lên quay về phòng ngủ.

An Lan không đói bụng nên cũng theo anh ta vào phòng ngủ, bò lên giường chui vào chăn bông.

Lý Khách cũng đang buồn ngủ nhưng thấy hắn như vậy thì không muốn hắn phải mệt mỏi, ngồi xuống ôm đầu hắn hỏi: “Hôm nay em sao vậy, công việc mệt lắm hả?”

An Lan vẫn chưa nói cho anh ta chuyện mình bị đổi vị trí, sợ anh ta lo lắng nên chỉ qua loa một câu: “Tổng giám đốc mới nhậm chức, hai ngày nay phải xử lí lại số liệu, haiz, thật là phiền.”

Lý Khách nhảy xuống giường, cởi áo khoác, áo len và quần của hắn ra, ôm An Lan nói: “Không sao, anh ôm em đi tắm.”

“Ừm.”


Hai người vào phòng tắm cọ rửa xong lại bắt đầu náo loạn, sau đó An Lan không cẩn thận đụng phải thành bồn tắm, đau đến nhe răng trợn mắt, Lý Khách vội vàng đỡ hắn dậy, rửa sạch bọt xà phòng trên người sau đó về lại phòng ngủ.

Lúc Lý Khách xếp lại gối cho An Lan thì hắn ôm đầu gối nhìn anh ta, đột nhiên mở miệng nói một câu: “Lý Khách, tổng giám đốc mới của công ty em rất giống một người em biết thời đại học.” Nói xong hắn ngẩng đầu nhìn Lý Khách.

“Sao không nói tiếp?” Ngón tay Lý Khách nhẹ nhàng vuốt ve vòng eo mềm mại của An Lan.

“Ai da, chắc là anh không thích nghe đâu, em không nói thì tốt hơn. Dù sao anh cũng là người tư vấn tâm lý cho em, nếu em có tâm sự thì đã nói anh nghe rồi.”

Lý Khách nghe những lời này xong rất vui, anh ta gật đầu: “Em nói đi, anh nghe, anh ta giống ai?”

“Thần Dạ.”

Dường như Lý Khách nghe không hiểu, anh ta nghiêng đầu: “Ai?”

“Thần……”

Sắc mặt Lý Khách thay đổi, anh ta nhảy xuống giường, bắt đầu mặc quần áo vào, nghiêm túc nói: “Không phải em chịu áp lực quá lớn nên tái phát bệnh rồi đó chứ?”

An Lan chỉ vừa nghe thấy lời này, hắn biết mình không thể nói thêm gì nữa, vội vàng xua tay nói: “Quên đi, xem như em chưa nói gì hết.”

“Rốt cuộc ý của em là gì? Em đã nhìn thấy cái gì hả?” Lý Khách thật sự rất lo lắng nhìn hắn, không ngừng nắm lấy vai hắn lay lay.

“Em không xuất hiện ảo giác.” An Lan sợ hắn lại làm ra hành động thái quá, hắn đành phải nói: “Ý của em là, tổng giám đốc mới rất giống…… Quên đi, ý em là anh ta rất đẹp trai, uhm, em thành hoa si thôi.”

“Có thật không?” Lý Khách không mấy tin.

An Lan nhún vai, ánh mắt cực kì vô tội.

Lý Khách ra phòng khách cầm một quyển sách về thí nghiệm chướng ngại tâm lý, cho An Lan làm một vài thí nghiệm rồi lại bảo hắn vẽ vài hình. Sau khi phân tích, anh ta cảm thấy An Lan không có triệu chứng tâm thần phân liệt.

Lý Khách yên tâm, anh ta nằm xuống thở phào nhẹ nhõm, sau đó suy xét những lời An Lan vừa nói lại cảm thấy không đúng lắm.

“Em nói bộ dạng anh ta rất đẹp? Phải không? Em thành hoa si?” Lý Khách đến gần An Lan, ánh mắt lập lòe nhìn hắn: “Những lời đó có ý gì?”

An Lan cảm thấy hắn đã tự đào hố cho mình nhảy, sợ hãi lui về đầu giường, giải thích: “Không có gì, em……”

Thấy Lý Khách vẫn không ngừng áp sát làm An Lan sợ tới ngửa cả người ra sau.

“Khoan đã.” Lý Khách nâng lưng An Lan, kéo hắn về từ mép giường, trách: “Em sợ cái gì?”

An Lan chôn mặt trong lòng anh ta, nũng nịu nói: “Sợ anh ăn luôn em.”

Lúc An Lan học đại học có một khoảng thời gian bị tâm thần phân liệt, hắn từng có một đoạn tình cảm với một ngưới tự xưng là tử thần – Thần Dạ! Sau đó hắn thoát ra khỏi ảo tưởng dưới sự giúp đỡ của Lý Khách. Tiếp đó hắn và Lý Khách nảy sinh tình cảm, ở cùng với nhau suốt mười năm. Ban đầu có thể An Lan vẫn còn nhớ tới Thần Dạ nhưng qua thời gian, tình cảm cũng dần phai nhạt.

~Hết chương 4~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.