Quay Lại Đây Ngay!! Tôi Ra Lệnh Đấy!!

Chương 33


Đọc truyện Quay Lại Đây Ngay!! Tôi Ra Lệnh Đấy!! – Chương 33

– Em sao vậy?? – Hàn Minh bật dậy kéo cậu về phía mình

– Vũ Phong.. Anh đừng như thế mà! Không đáng đâu!! – Quyền Tú chạy vào giằng tay cậu lại

Vũ Phong nhìn cô đau khổ mà nhìn lại Kì Lam càng thêm tức

– Tại sao anh có vợ rồi mà vẫn muốn cưới Quyền Tú??

– Cái gì?? Anh dám lừa tôi… Anh nói là anh độc thân mà!! – Hàn Minh trợn tròn mắt nhìn hắn, lời cậu nói anh hoàn toàn tin

– Số tôi khổ quá mà!! – Quyền Tú ôm mặt khóc nức nở

Thấy cô chạy ra ngoài thì Hàn Minh trừng mắt nhìn hắn, anh đã tin hắn có ý thật lòng hóa ra cũng chỉ là kẻ lăng nhăng. Anh kéo Vũ phong ra khỏi đó mà không nói gì hết!!

– Ơ tôi làm gì đã có vợ….? – Kì Lam đứng trong căn phòng hiu quạnh mà cất tiếng the thé, nãy giờ hắn ngạc nhiên quá nên chẳng nói được gì

Lúc nhận ra điều bất thường thì Kì lam đuổi theo anh với cậu nhưng chẳng thấy tăm hơi.. hắn nghiến răng kèn kẹt, chẳng hiểu chuyện chi mà ăn nguyên phát tát của cậu cũng ức lắm.. Hắn phải công nhận là cậu đánh đau thật, giờ má ửng hết lên rồi

Hàn Minh cùng với Vũ phong đằng nào cũng chưa về được thì đi dạo quanh đó. Mới hai năm mà mọi thứ ở đây thay đổi hẳn riêng có một nơi nhuốm màu cũ kĩ là quán cà phê mà cậu đã làm việc trước thì tấp nập khách, mọi người dù nhọc nhưng vẫn vui khi có nhiều khách còn bây giờ thì nó gần như bị quên lãng chẳng ai thèm ngó tới


– Em buồn sao?? – Hàn Minh thấy cậu cứ nhìn vào trong quán bèn đến gần cậu

– Lúc đó vui lắm mà khi nhớ lại thấy buồn sao ấy.. – Vũ Phong quay người nhìn anh

– Anh thì thấy nó giống cái mớ lộn xộn trong đầu anh thì đúng hơn – Hàn Minh cười

– Chẳng lãng mạn gì cả.. Mất cả hứng!! – Vũ Phong nghe xong thì hất mặt đi luôn

Anh chỉ nhớ căn nhà đã bị cháy một phần nhưng hình như được ai đó sửa lại nguyên vẹn và trống hoắc, nơi đó mới là nơi anh nhớ nhất.. Ngày đầu tiên anh gặp cậu là chính ngôi nhà đó mà, cậu cứ nhớ đến cái quan cà phê này thì hỏi sao anh không lãng mạn. Thấy cậu đi lạch bạch đi trên vỉa hè mà giận dỗi anh cũng phụt cười

– Vũ Phong!1 Đợi anh với!! – Hàn Minh gọi với và chạy đến bên cậu

Lúc ấy cũng có một người đàn ông trung niên nghe anh gọi cậu và chạy xoẹt qua người ông thì ông ấy liền quay lại nhìn theo hướng anh chạy.. Cậu chu mỏ hờn dỗi không thèm nhìn anh, dù anh có làm gì thì cậu vẫn phồng má không nghe anh nói

– Ta tìm thấy con rồi!! – người đàn ông cười nhẹ và đi thật nhanh

Vũ Phong thoáng thấy người đó nhìn mình và đi thật nhanh thì cậu cũng liếc mắt qua một chút, nhìn dáng người ông ấy cũng khá quen, cậu nghĩ thế rồi cũng gạt qua mà rong chơi chút xíu, dù gì quay trở lại đây sau hai năm cậu phải đi chơi cho thỏa thích


– Vũ Phong ơi!! Anh có cái này cho em nè!! – Hàn Minh đưa ra một cái bờm đầu cười rạng rỡ

Cậu sẽ không nói gì nếu trên cái bờm đầu đó không có có tai thỏ một bên đứng một bên cụp xuống.. anh lấy đâu ra cái bờm đó hay thật. Anh tiến một bước thì cậu lùi hai bước, cậu trông anh cười lúc này nhìn như kẻ biến thái ấy, cậu sắc mặt giảm xuống một nửa

– Đừng có bắt em đeo cái đó!! – Vũ Phong bị dồn ép nên hét lên rồi ôm đầu lắc kịch liệt

– Cái này.. anh mua cho em mà… Anh tưởng em thích nó chứ – Hàn Minh xụ mặt nhìn cái tai thỏ kia, lúc anh cúi xuống thì thấy anh xụ xụ nhìn dễ thương không chịu được

Vũ Phong nhìn anh như thế có cảm giác như một mũi xuyên thẳng qua tim cậu.. Giật lấy đôi tai đó rồi đưa lên cài, cậu có cảm giác mình như một thằng ngốc vậy nhưng nhìn thấy anh ú xụ cậu không nỡ

– Ụ ôi!! Thỏ con của anh!! – Hàn Minh béo má cậu rồi ôm cậu vào lòng rồi lắc qua lắc lại

Anh muốn mất máu mà chết quá! Cái tai thỏ ấy còn cứ giật giật như mời chào ấy, mặt cậu cứ hồng hồng lên hợp với cái tai thỏ ấy, cậu cứ gãi má riết vì ai cũng nhìn mình. Đi dạo một vòng mà anh muốn giết người quá, ai cũng nhìn cậu như muốn ăn tươi nuốt sống cậu.. Trong lòng bắt đầu khó chịu vì mọi người chú ý đến cậu còn cười cười bắn tim, anh đưa tay lên đầu cậu và giật phắt cái tai thỏ kia xuống

– A… Trả nó cho em!! – Vũ Phong bị giật nên bám vào người với tay đòi lại


– Lúc nãy em nói là không thích mà.. Vứt đi cho xong – Hàn Minh khó chịu cực độ khi ai cũng chĩa trái tim vào cậu nên anh cũng loay hoay tìm cái thùng rác

– Đừng mà.. Cái này anh mua cho em… Em thích nó mà – cậu thấy anh tìm cái thùng rác để vứt thì giật lại rồi ôm nó vào người rồi mắt long lanh nhìn anh

Anh quay mặt đi chỗ khác để tránh bị cậu nhìn thấy khuôn mặt cà chua chín của anh. Cậu cứ thế này thì anh phải biết làm sao với lượng máu trong người anh đây?? Anh thả lỏng và quay lại nhìn cậu rồi bẹo má cậu rồi ôm eo cậu đi dạo trên còn đường đông đúc kia

Đến gần chiều thì cả hai quay lại chỗ tiệm cà phê vì cô đã gọi điện hẹn.. chờ năm phút thì cô phóng một chiếc xe mui trần thắng muốn xịt khói ra ngoài.. Cô cười nhìn hai người

– Em chở về tắm rửa.. Em có mua cả đồ cho hai người nữa!! Xong xuôi em chở hai anh đi hội chợ nhé!! – cô cười hí hởn đưa ra cả mấy giỏ đồ bự tổ

– Hội chợ sao? – Hàn Minh mở cửa xe rồi đưa Vũ phong vào ngồi trước

– Ừ.. Em có việc ngang qua đó.. – cô gật đầu rồi anh vừa đặt mông xuống ngồi thì cô nhấn ga phi thật nhanh

Hàn Minh không cần nhìn cũng biết Vũ Phong mắt sáng như sao, cười tí tởn, nghe đến đi chơi là cậu như đứa trẻ ấy, anh nhìn cậu thấy ghét quá nên vội khoác vai và kéo cậu vào lòng ôm cho thỏa

– Thỏ con cho anh tắm chung đi! – tình hình là bây giờ hai người đang giằng co cửa phòng tắm, Hàn Minh chỉ muốn vào tắm cùng với cậu mà cậu kịch liệt không muốn

– Cái tên rồ dại này.. – Vũ Phong kéo tay anh và cắn một phát rõ đau và nhanh chóng đóng cửa phòng và thở phào, mặt đỏ hết lên, cậu đang tưởng tượng cái gì thế không biết

Hàn Minh ngồi xụi lơ trước cửa phòng tắm, anh chỉ muốn vào tắm cùng thôi mà, chỉ muốn cọ lưng cho cậu thôi mà, chỉ muốn…à mà thôi đi!!


Khi xong xuôi ra xe chờ, bỗng thấy bóng dáng cô đi cùng với ai đó mà có vẻ như cô đang khổ sở vật lộn.. Dần dần rõ nét hơn và mặt cậu nhăn nhó khi thấy Kì Lam cứ bám lấy cô, một người đã có vợ thì còn theo cô làm gì? Quan hệ của cậu mà rộng hơn tí nữa thì đã mai mối cho cô một người tốt hơn hắn hàng vạn lần

– Xê ra… Anh không xứng với Quyền Tú!! Về mà lo cho vợ anh đi – Vũ Phong kéo cô về phía mình rồi trừng mắt nhìn hắn

– Trông tôi có giống người có vợ không?? – Kì Lam giận mà mặt hắn đỏ phừng phừng

– Giống! – Vũ Phong gật đầu nhây nhớt không thể tưởng

Sau một hồi đôi co lăn lộn các kiểu thì trên chiếc xe mui trần bóng lưỡng phòng vù vù kia đang có hai người ngồi ghế sau chĩa ánh nhìn tia điện vào người kế bên chỗ cầm lái.. Cô chỉ biết cười, cô muốn thử phản ứng của cậu mà ai dè là nhạy quá nên cô để im cũng chẳng nói gì thêm

Vũ Phong bị hiện đại hóa nên cái kiểu suy nghĩ năm năm thê bảy thiếp đã bỏ từ lâu, bằng chứng là cậu đâu thể tưởng tượng ra nổi cảnh Hàn Minh ôm ấp một người khác mà cậu phải chịu đựng cơ chứ?? Càng nghĩ mà nhìn anh tự nhiên cậu lao tới bóp cổ anh lắc qua lắc lại mà trông anh vẫn tươi rói như không chuyện gì.. Đúng rồi, người yêu anh thì làm gì chẳng được, có điên thất thường anh cũng thấy đáng yêu nữa mà

Nhanh chóng thả hai người tại hội chợ hoa đèn giăng đầy đường, cô ló đầu ra dặn chút chuyện rồi nhấn ga đi luôn. Hàn Minh vừa quay ra đã thấy cậu tung tăng chạy vào hội chợ, dù gì cũng là lần đầu tiên cậu đến hội chợ mà.. anh thấy có cậu bé đi bên cạnh cậu, nhìn biểu cảm y chang cậu luôn.. anh đứng cười nhìn cậu mà suy nghĩ không biết con của hai người sẽ giống ai hơn…

Uầy.. Khoan… Sao lại là vấn đề có con?? Anh tơ tưởng đến nỗi mong muốn có con vậy luôn sao?? Anh tự tát vào má mình rồi để cái má sưng vù đi tới chỗ cậu

– Làm ơn tát luôn bên má này cho anh tỉnh ra đi – anh cầm tay Vũ phong tát vào má bên kia của mình…

– Anh làm gì kì vậy? Thôi mà ra kia đi.. Em thấy vài cái áo hợp với anh lắm! – Vũ Phong rụt tay lại rồi nhanh chóng cười và kéo anh ra quầy bán quần áo. Trông hai người rất vui vẻ


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.