Quay Lại Đây Ngay!! Tôi Ra Lệnh Đấy!!

Chương 30


Đọc truyện Quay Lại Đây Ngay!! Tôi Ra Lệnh Đấy!! – Chương 30

– Vũ Phong này, em có muốn nghe lí do tại sao anh ghét cái hình xăm trên tay Quyền Tú không?? – Hàn Minh hôn vào lưng cậu khi nắng sớm đã hắt qua màn cửa, anh nghĩ kể ra với cậu thì sẽ tốt hơn, anh không muốn có bất cứ bí mật gì với cậu

– Muốn muốn… – Vũ Phong quay lại gật đầu như máy khâu, mới sáng được anh kể chuyện thì còn gì bằng

~ Flashback ~

Cách đây rất lâu từ cái lúc anh còn là một thanh niên 17 và Quyền Tú là một cô em dễ thương mới tròn 13 tuổi

– Ba mẹ ơi.. Nhìn này, con đứng nhất lớp nè!! – cô lon ton chạy về khoe bàng điểm học kì 1 của cô

– Ừ.. Con gái của mẹ giỏi lắm… – người phụ nữ trẻ hiền từ cười, nụ cười của bà có chút vấn đề khi mắt bà sưng mọng lên

– Mẹ khóc sao?? – cô tròn mắt nhìn mẹ mình rồi nhìn ông ba đang ngồi trên ghế so -pha kia và quay ra nhìn Hàn Minh đang nhíu mày nhìn ba minh – Anh hai ơi… Sao em được điểm cao mà không ai vui hết vậy??

Hàn Minh lúc ấy đã là một thanh niên cao ráo còn cô tuy 13 nhưng lùn tẹt nên anh bồng cô lên rồi ghẹo cô một chút và lấy bảng điểm của cô

– Quyền Tú của anh ngoan nha, ba mẹ hôm nay hơi mệt đấy… Giờ em muốn gì anh cũng mua cho em… Để ba mẹ nghỉ chút nhé


– Vâng.. Vâng.. – cô gật đầu – ba mẹ nghỉ đi, tí nữa con mua kẹo về cho hai người là hai người hết mệt liền hà!

Hàn Minh nhìn mẹ mình đầy sự buồn tủi, cõng Quyền Tú ra ngoài và đóng cửa và lập tức trong nhà bà gào lên rồi đập ly chén xoang xoảng

– Ông thấy chưa?? Ông còn muốn gì nữa?? Hai đứa chưa đủ với ông sao?? Sao ông có thể ngoại tình khi có hai đứa con thương ông hết mực như vậy hả

– Mình à.. Tôi xin lỗi.. Đó là sai lầm của tôi… Rõ ràng là tôi bảo cô ta bỏ cái thai ấy từ lâu rồi… – tiếng ba anh khàn khàn cất lên

– Còn thế nữa à?? Người ta biết có tội nên mới không nghe lời ông đấy.. Biết có lỗi sao vẫn cứ làm…

Hàn Minh bước ra khỏi cánh cổng kia còn nghe thấy tiếng cãi nhau, anh nhìn xung quanh thì hàng xóm xung quanh đang nhìn hai anh em chung một ánh mắt thương hại đến dè bỉu, anh rất khó chịu khi nhìn xung quanh

– Cháu là Hàn Minh sao?? – một người đàn ông đứng trước mặt anh, theo sau là hai người mặc vest đen

– Vâng.. Nếu chú tính tìm ba mẹ cháu thì có lẽ bây giờ không phải lúc – Hàn Minh liếc ông ta rồi liếc vào căn nhà đang cái tiếng cãi nhau

– Ừ.. ta nghĩ thế… Đây là Quyền Tú sao? Dễ thương đấy – ông ta vẫn cười nhìn anh


Hàn Minh cũng vốn kiệm lời với người lạ nên anh gật đầu rồi cõng cô đi, cô thì 13 tuổi đầu nhưng vẫn ngây thơ bỏ mẹ ra nên quay lại vẫy tay tạm biệt người đàn ông kia, cô còn để ý một người đứng bên cạnh ông là một người con trai chững chạc đang nhìn cô chằm chằm

– Anh ơi.. Có cái anh kia cứ nhìn em làm em sợ quá – cô nhìn thấy người con trai ấy thì xì xầm vào tai anh

– Đâu? Thằng nào?? Thằng nào xỉa sói em tao?? – anh lập tức mắt hóa lửa mà gầm gừ nhìn quanh cho đến khi nhìn theo hướng chỉ tay của cô thì anh thấy người đàn ông đó lại cười

Anh rảo bước nhanh, người anh chưa bao giờ mà biết tên cả tên anh lẫn tên cô thì chắc là đồng nghiệp của ba mẹ anh nhưng anh chỉ thắc mắc là đồng nghiệp gì mà kéo cả đội quân âm binh đến nhà làm gì

Trong lúc anh và cô đang ngồi trong quán kem thì người đàn ông kia đang ngồi chễm trệ trong đống đổ nát bày bừa trong nhà anh

– Hai đứa trẻ lúc nãy tôi thấy rồi, tôi bảo đảm với anh là chúng sẽ không bị ngược đãi, khi hết nợ thì tôi sẽ trả con về cho anh – ông ta ngồi tướng uy nghiêm

– Ông dám bán con trừ nợ sao?? Ông còn là người không?? – mẹ anh không ngần ngại tát thẳng vào mặt ba anh mà nghiến răng, bà chịu đựng quá đủ rồi – Ông tự đi mà trả đừng có lôi bọn trẻ vào

– Tôi lấy danh dự của mình đảm bảo với bà là hai đứa trẻ không bị ngược đãi.. khi hết nợ thì chúng sẽ về với bà – thanh niên trẻ ngồi gần ông ta lên tiếng

Nói xong thì đám người tự động đứng lên đi ra để mặc cho người cha ngồi suy sụp ngay đó và bà mẹ ngồi khóc tức tưởi. Đúng lúc ấy thì tiếng Quyền Tú hét lên từ ngoài cổng dội vào nhà khiến hai vợ chồng chạy ra thì thấy có người đang kéo Hàn Minh trong tình trạng bất tỉnh nhét vào xe còn cô thì cố gắng kêu gào


– Mẹ ơi.. Ba ơi.. Cứu con.. Mấy người này lạ quá!!

– Em đi với anh.. Hai người đó sẽ chẳng còn sống bao lâu nữa đâu.. Họ đến giới hạn rồi – một thanh niên đứng sau cô và đánh một vào sau gáy làm cô ngất đi

Hai ông ba chỉ biết quỳ rụp bất lực khi hai đứa con của mình bị bắt đi.. Hàn Minh khi tỉnh lại đã có một hình xăm trên tay, hoang mang tìm Quyền Tú thì cô ở ngay cạnh khóc nức nở và tay cũng có một hình xăm tương tự. Trước mặt hai anh em là một người thanh niên trẻ

– Đi tắm đi, hai ngày ngủ cho đã rồi ngồi đực ra đó làm gì – người ấy chẳng ai khác là Kì Lam tuổi đời là tròn 19 đang ngồi chễm trệ trên ghế, vắt chân đọc cái gì đó

– Có thể nói chuyện gì đang xảy ra không? – Hàn Minh nhíu mày nhìn Kì Lam rồi che chắn cho Quyền Tú

– Nói rõ luôn.. Hai anh em mày bị ba mẹ gán nợ đấy… chừng nào hết nợ thì được thả, cũng chỉ là đi thanh toán mấy thằng côn đồ khác thôi chứ chẳng có gì hết… – hắn cười rồi gấp đống tài liệu – À quên, cái đó làm lúc rảnh thôi… Sáng thì vẫn đi học bình thường để lúc hết nợ không làm nữa thì còn có tương lai nhé

Hàn Minh suy sụp, ba mẹ bán hai anh em vì nợ ư? Vụ ba ngoại tình còn chưa đủ ư?? Anh thật sự không hiểu là ba mẹ anh đang nghĩ gì nữa, nhìn cô khóc lên khóc xuống mà anh bắt đầu có ác cảm với chính người sinh ra mình.. Nhưng cái gì cũng có nguyên do nên anh gạt qua một bên và chuyện bây giờ anh phải làm sao để trả hết nợ rồi thoát khỏi nơi khỉ ho cò gáy này càng nhanh càng tốt

Sau sáu tháng mà Hàn Minh thành thạo việc cận chiến, sử dụng dao và cả súng, hơi quá với anh vì anh không muốn dùng súng để làm bị thương người khác. Nói thật thì anh nhân hậu chán, Quyền Tú cũng như anh mà dùng súng như cơm bữa dù chẳng ai muốn cho cô cầm. Những trận đánh nhau giữa anh và cả đám côn đồ thường xuyên xảy ra, anh ngày càng bạo lực với ý chí đánh nhanh thắng nhanh còn cô thì rong ruổi phố xá vì anh không cho lao vào những vụ đánh đấm

– Có việc cho em nè Quyền Tú.. Vụ này Hàn Minh không tham gia – Kì Lam lôi ra một tờ giấy ghi địa chỉ

– Sao lại thế?? – anh trừng mắt nhìn Kì Lam, hơn kém nhua hai tuổi nhưng anh chẳng bao giờ có chủ ngữ xưng hô với hắn


– Mày thôi đi… Mình mày làm thì có cả đời cũng không trả nổi số nợ gốc đâu chứ đừng nói tiền lãi – hắn nhìn anh – Với lại một cô bé 13 tuổi đi tiếp cận một lão dê già gần đất xa trời cũng dễ xử lí mà

Vâng vâng, anh thề là trong lúc anh đang lo sốt vó trong căn phòng mập mờ với Kì Lam thì sau một tiếng cô đã về với hai người, mặt cô tươi rói như không làm gì sai

– Thưa cậu chủ, có chọc mù mắt tôi thì tôi cũng không tin con nhóc này dám gạt chân ông ta khiến ông ta xuyên đầu qua cạnh bàn mà chết đâu.. – người đứng bên kế nhìn cô bằng đôi mắt dè chừng

– Con bé kia… Anh đã nói là đánh ông ta bất tỉnh mà… Sao em lại giết ông ta?? – Hàn Minh giật khóe mắt rồi kéo cô lại gần mà trừng mắt

– Em có làm gì đâu.. Tự nhiên ông ta nhảy xổ vào người em chân em gạt nhẹ qua thôi mà… – cô tỉnh táo kể lại – Mà còn có cả cái gì giống máu tứa ra lúc ông ta đập xuyên đầu qua cạnh bàn nữa.. Nhìn y như thật vậy..

Anh nghe mà không tin nổi, đây là em gái mình sao?? Quyền Tú trong sáng của anh bị dụ đi giết người mà cô còn tưởng là trò chơi sao?? Thà để anh vấy máu còn hơn là thấy đôi mắt hồn nhiên kia bị lợi dụng để vấy bẩn

– Tốt.. Em thắng rồi đấy.. hai người có thể về thăm ba mẹ mình đấy.. Nghe nói mai là sinh nhật Hàn Minh nhỉ?? Sinh nhật vui vẻ – Kì Lam đan tay trên bàn rồi nhìn cô đầy thích thú

– Yeah… Tuần sau gặp nhé!! – cô vẫy tay tạm biệt rồi kéo tay anh đi, nhìn thế chứ cô tinh ranh lắm, việc ông già kia xuyên đầu mà chết là do ông ta người đẫm nước mà nhảy xổ vào cô trượt chân thôi, mấy người coi camera tưởng cô gạt chân nên cô cung hùa theo sửa kịch bản

Cô biết sắp sinh nhật anh nên cô mới cá cược với Kì Lam, thú thật cô chỉ nghe giọng chứ chẳng thấy mặt hắn vì chỗ hắn ngồi chỉ chiếu sáng đến nửa cái mũi

Được về nhà đón sinh nhật thì còn gì bằng, anh sắp được gặp ba mẹ rồi.. Dù gì cũng là ba mẹ nên anh cũng chẳng căm giận, phận làm con thì gánh được phần nào áp lực của ba mẹ thì anh cũng thấy vui lòng


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.