Đọc truyện Quay Lại Đây Ngay!! Tôi Ra Lệnh Đấy!! – Chương 17
– Em đi cùng với đội bóng rổ, bọn em có trận ở đây… – Vinh Huy gãi đầu chỉ về phía đám năm người ở xa đang nhảy như mấy thằng điên trốn trại
– Bóng rổ là gì? – Vũ Phong nghiêng đầu hỏi
– Là..là…. ném bóng vào rổ ý… Tối nay anh với anh Hàn Minh đến xem nhé!! Bọn em đến đấu giao lưu giữa các trường, anh đến cổ vũ cho em đi!! – Vinh huy bỗng búng tay rồi mắt sắng rỡ nhìn cậu
Vũ Phong cũng muốn biết bóng rổ chơi ra sao nên vội vàng gật đầu, cậu vén tóc sang một bên rồi nhớ ra hình như Vinh Huy biết đến sự xuất hiện của mình mà không cần Hàn Minh hay Quyền Tú nói và cậu nhớ ra thêm nữa là hắn đã từng nói hắn là người lôi cậu ra ngoài này. Vội tóm cổ Vinh huy kéo gần lại và mặt cậu không khác gì chuẩn bị hành hình hắn với đôi mắt trợn tròn
– Vinh Huy!! Người lôi anh ra đây là em phải không?? Chính em đã nói thế đúng chứ??
– Ây..ây.. Em nói thế để anh khỏi oang oang là em thích Quyền Tú thôi!! – Vinh Huy vội giơ tay đầu hàng rồi cười méo mó với cậu
– Thế sao em biết là anh đi ra từ cuốn tiểu thuyết đấy!! – Vũ Phong nới lỏng tay nhưng nắm chặt gấp đôi, răng nghiến lên nghiến xuống khi nhận ra chi tiết quan trọng
– Hôm đó em tính chui vào phòng của Quyền Tú để lấy hù cậu ấy. Chưa kịp leo vào thì e thấy một thứ ánh sáng trắng từ cuốn tiểu thuyết trên giường sáng lên và anh cùng với một cô bé phòng ra và nằm đó…. Không dám manh động nên em đi về đợi mấy ngày thì đến nhà và gặp anh đấy!! – Vinh Huy nói tuột hết ra không chừa thiếu một chút chi tiết nào
Vũ Phong bây giờ mới buông áo Vinh Huy ra, nhìn hắn cũng không phải nói dối… Vậy là cậu nghi ngờ nhầm người rồi!! Cậu cũng để ý kĩ hơn về hắn, nói thẳng ra thì nhìn có vóc dáng đáng sợ thế thôi chứ thật ra nhìn cái biểu hiện vái trời hôn đất của hắn thì cậu thay đổi suy nghĩ về hắn một cách chóng mặt, hóa ra hắn cũng chỉ là một đứa con nít hiền khô chẳng có gì phải đề phòng
Ngồi đó cười cười với Vinh Huy mà cậu không nhận ra đám bạn của hắn đã đến gần. Bây giờ thì cậu phải định nghĩa lại tâm trí của cậu khi thấy năm người đô con hơn cả Vinh Huy, cậu tưởng cỡ hắn là hết cỡ rồi mà ai dè còn người còn có thân hình đồ sộ hơn. Lúc hắn đứng lên thì cậu cảm thấy hắn như thọt lỏm giữa năm người đó. Thấy sự xuất hiện của cậu nên một người vội huých tay vào người hắn rồi cười gian
– Nãy giờ mày nói chuyện với gái mà giấu anh em sao??
– Thật ra… – Vinh Huy vội nhìn cậu rồi nhìn người kia
– Biện minh cái gì hả thằng khỉ?? – một người nữa kẹp cổ hắn và xoa xù tóc hắn
– Chúng mày muốn chết hết sao? – hắn nổi cáu nghiến răng, quắc mắt nhìn một lượt
Lập tức năm người đi biến dạng không dám hó hé một câu. Vũ Phong do không nhìn thấy lúc hắn trừng mắt nên chỉ nghĩ là đùa xong nên đi, dù gì thì cậu vẫn chưa quen với cái thế giới nhanh chóng như thế
Cũng đến trưa, nắng gắt, Hàn Minh vẫn đi tìm Vũ Phong, anh sắp đạt đến giới hạn của mình khi suốt hai tiếng đồng hồ mà phải đi tìm người con trai mặc váy suông để tóc dài. Anh tìm đến vách đá bên kia có một đám tụ tập và anh thoáng thấy người ngồi gần đó quen quen nên vội chạy ra
– Vinh Huy?? – Hàn Minh nhướn mày nhìn người con trai ngồi kia đang nói chuyện với ai đó trong vách đá
– A… Anh Hàn Minh – Vinh Huy quay người thì bật người dậy tươi cười – May quá… anh Vũ Phong cũng ở đây này – hắn nhanh chóng tóm cổ cậu khi cậu đang lẻn đi
– Vũ Phong?? Cậu nhỏ nhen đến độ trốn ở đây bắt tôi đi tìm hai tiếng đồng hồ chỉ vì tôi lỡ đẩy cậu xuống cát sao?? – Hàn Minh nhìn cậu mà muốn ăn tươi nuốt sống
Vũ Phong khép mình, bấu víu vào vai của Vinh Huy, cứ lấp ló như trẻ con sợ người lạ. Phải rồi, nhìn Hàn Minh bây giờ đến hắn còn chẳng dám tới gần nói gì với một người hiền như thỏ thế này. Hắn vội cười nhưng đổ mồ hôi hột nhìn anh rồi hít một hơi thật sâu và lôi điện thoại gọi cho ai đó
– Alo… là cậu à?? – Vinh Huy cười rồi nói to và vọng ra chỗ xa để mặc cho Vũ Phong đứng đó nhìn hắn đầy uất ức, đây là chiêu chuồn là thượng sách!!
Vũ Phong chợt giật người và liều mình chạy về phía Hàn Minh, anh cứ ngỡ là cậu chạy đến năn nỉ mình cơ nhưng… ANH ĐÃ LẦM! Vũ Phong chạy né anh và chạy thục mạng, anh lại phải tiếp tục cuộc rượt đuổi thêm mười lăm phút thì cuối cùng anh cũng tóm được tay cậu
– Vì cái gì mà cậu lại chạy khỏi tôi??
– Sao nào?? Chạy đâu là quyền của tôi!! – Vũ Phong quay mặt đi chỗ khác
Hàn Minh giật mạnh tay cậu làm cậu quay người lại, anh dùng hai tay giữ mặt cậu áp sát vào mặt mình, anh nhìn chăm chăm vào cậu mà không chớp mắt. Cậu bị đôi mắt nâu ấy xoáy sâu vào tâm trí nên vội nhìn đi chỗ khác, mặt đỏ hết lên
– Vũ Phong này!! – Hàn Minh cứ nhìn đắm đuối cậu không thôi
– G..Gì?? – Cậu ấp úng cứ liếc anh một cái lại nhìn đi hướng khác
Hàn Minh giờ đây cứ nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Vũ Phong, cứ hồng hồng nhìn chỉ muốn cắn cho một cái. Nghĩ là phải làm, thật sự là anh muồn nhào vào cắn cậu ngay lập tức mà không cần biết cả hai vẫn đang ở trên bãi biển đông người
Hàn Minh với Vũ Phong cứ thế mà dần áp sát nhau, cậu lúc đầu còn cựa quậy nhưng bị anh kìm chặt, hồi lâu thì cậu bị cuốn theo ánh mắt của anh mà lu mờ lí trí. Sát…Sát thêm…Gần..Gần nữa… Sắp rồi…Sắ..p…
– Anh Hàn Minh…. Tối nay 8h em có trận bóng rổ, anh cùng với anh Vũ Phong đến cổ vũ nhé! – Vinh Huy từ đâu chui lên dần dần giữa hai người và nhìn Hàn Minh
– A…Ừ…. – Hàn Minh giật điếng người buông Vũ Phong ra nhưng theo bản tính mạnh tay mà vật cậu nằm lăn xuống nếm vị cát lần thứ hai
– Hàn Minh… Anh quá đáng rồi đó!! Anh đi chết đi!! – Vũ Phong lần này đứng lên thì gào thét xông vào đánh anh như đánh bao cát
Hàn Minh chỉ biết ôm đầu bỏ chạy trong khí Vũ Phong sát khí đùng đùng dí theo… Vinh Huy cười như thể không thấy mặt trời nữa. Đang đứng vẫy tay cười như thằng đần thì từ đâu một cái dép phi thẳng vào đầu hắn. Lượm chiếc dép lên thì ăn thêm một cái nữa vào đầu chính giữa trán
– Thằng ngu đần!! Mày là thằng ngu!! Vinh Huy là thằng đần!! Mày chết với tao!! – giọng một người con gái khá thân thuộc với vóc dáng cao ráo
– Quyền Tú.. Bình tĩnh nào!! – Vinh Huy lùi bước, đồ mồ hôi với cái nhìn tóe lửa
– Sắp có phim coi thì mày lại phá… Bộ mày tưởng ngoài đời dễ thấy cảnh đó lắm sao?? Mày muốn chọc điên tao sao?? – Quyền Tú bây giờ tóc rù rối như một con điên mà dần dần bước đến – Đứng yên đó để tao xả giận!!
Thấy cô như một con hổ đói thì hắn chẳng muốn đứng lại cho cô đánh một chút nào nhưng vấn đề là hắn khó lòng chạy thoát khỏi cô với lượng biển người đông nghẹt thế này. Lúc nãy do hắn không biết nhưng khi nhìn biểu hiện của Hàn Minh thì hắn biết mình đã làm gì đó sai sai!! “Vinh Huy à! Là mày tự chuộc họa vào thân… Đứng yên cho xong!!” – hắn nghĩ thế liền đứng yên dơ hai tay và gục đầu thở dài
– Ê mày ơi!! Thằng Huy bị ai đánh kìa!!?? – một người trong số năm người bạn của hắn vội chỉ về phía hắn đang ôm đầu chịu trận
– Con bé cao cao hay đi với nó đấy…. Người đánh được Huy trên hai cái thì chỉ có con bé đấy thôi… Đừng có nhìn, con bé đó quay ra đánh mình thật đấy – người đàn anh nhìn rồi lập tức quay phắt đi
Vài phút sau thì Quyền Tú như bốc hơi khỏi bãi biển và Vinh Huy về chỗ đám bạn trong tình trạng mặt mũi, chân tay chẳng thấy cái nào là nguyên vẹn và không chảy máu thì cũng trầy xước tùm lum đất cát, người cũng ướt như chuột lột
– Mày bị gì mà thê thảm thế?? – một nam thấy hắn nên hết hồn không nhận ra người dọa giết cả đám lúc nãy
– Lần đầu tiên trong đời tao bị một con nhỏ hung bạo lôi ra mực nước sâu và dìm nước, tao có thể bơi nhưng nhìn bản mặt con nhỏ ấy là tao không bơi được nữa…. Tao lỡ bám vào cái vòng ngực lép như tép của nhỏ và nó tát tao, giờ tao mới biết khi bị chảy máu mà đổ nước muối vào thì nó như thế nào- Vinh Huy ngồi xuống gục mặt tại chỗ
– Biết bao nhiêu đứa làm đủ mọi cách để bám vào mông mày mà mày chẳng để ý. Thế mà con nhỏ đánh mày như bao cát thì mày lại mê nó như điếu đổ. Tao nhớ cái ngày đầu tiên mày chạy vào ôm nó và bị nó cho một chưởng nhìn ghê thật!! – một thẳng nữa lại cười rồi lên tiếng
Vinh Huy ngồi đó không nói gì nhưng hắn nhớ lại ngày đầu tiên hắn vào trường mà gặp cô thì hắn mừng lắm, không ngờ với cái bộ não nhét đầy đam mỹ không một chút vốn học hành mà cô có thể ung dung vào chung trường với hắn trong khi hắn phải vật lộn mới vào được. Nhờ cú chưởng uy lực đó mà cô hiển nhiên thành đàn chị trong trường, dù biết cô ghét ai động vào người mình nhưng không ngày nào là hắn không động một chút để bị ăn đánh
– Lúc nãy mày nói ai lép!! Tao còn ở đây mà mày dám nói xấu tao sao?? – Quyền Tú từ đâu hiền dịu một cách ớn lạnh mà đưa tay lên vai hắn
– Người anh em.. Bảo trọng… – đàn anh nhìn thấy cô liền đưa đám khờ dại kia đi lánh nạn và để mặc hắn đối mặt với tử thần lần thứ hai