Đọc truyện Quay Đầu Lại Ngắm Chân Nhân Thành – Chương 8: Thất tinh vương (1)
Vương An Cơ sau khi giết xong yêu quái thì đi lên lầu, tìm được ngay phòng của Đặng Vân Du. Triệu Thụy Miên đặt dây chuyền lên cửa, ánh sáng bên trong chiếu ra. Đặng Vân Du há hốc:
– Cái này… cái này… là thế nào? Quần áo của tôi đâu?
Vương An Cơ vừa định lao vào, Triệu Thụy Miên đã cất dây chuyền đi, chỉ còn lại một mảng màu gỗ. Đặng Vân Du lập tức mở cửa kiểm tra mọi thứ bên trong.
– Cô làm cái gì vậy? Mau mở cửa ra.
– Từ từ đã. Ngươi có biết một khi chúng ta xuất hiện, có bao nhiêu thiên binh vạn mã bên kia không? Có chăng tên hoàng đế thối đã báo động cho các tộc khác rồi. Chúng ta là tội đồ của cả thiên hạ đấy.
– Chuyện đó với ta không quan trọng. Chỉ cần ta trở lại, bọn chúng đừng hòng động được tới ta.
– Ý của ta không phải là vậy. Chúng ta phải chuẩn bị một số thứ đã, có kế hoạch rõ ràng rồi mới tốt.
– Kế hoạch gì vậy? Tôi có thể tham gia không? – Đặng Vân Du ở bên cạnh hóng hớt, tựa như bản thân đang che giấu bí mật quốc gia.
– Trước mắt ta phải về nhà, thu dọn những vật dụng cần thiết. Ngươi muốn làm gì thì làm. Còn cậu, ở đây ngó chừng cái cửa, có động tĩnh lập tức báo.
Đặng Vân Du lần đầu được giao nhiệm vụ, cảm thấy mình thực sự có thể làm được. Hai mắt sáng rỡ, đáp to: “Được”.
Vương An Cơ vẫn ở lại nhà Đặng Vân Du. Dù sao cũng không có việc gì, đợi Triệu Thụy Miên quay lại.
Triệu Thụy Miên trở về nhà, đầu óc hiện ra một đống thứ cần phải chuẩn bị. Thật giống như đang đi đánh trận vậy. Cô lấy quyền trượng, làm phép cho cái túi nhỏ của mình, tạo ra một không gian ảo bên trong. Lấy mấy viên thủy tinh chứa yêu quái dạng hiếm mà cô chỉ dùng để dành sau này, bây giờ phải bán hết. Sau đó đem theo mấy bộ đồ, mấy bảo bối đề phòng dùng, còn có gương Định Thần. Thức ăn nhanh ở thế giới con người cũng được lắm. Quan trọng là tiền, cô không còn Chân Nhân tệ ở đây, mà tiền của loài người cũng cạn kiệt nốt.
Triệu Thụy Miên xuống phòng cha mẹ, lấy mấy loại thuốc quý ở Chân Nhân tộc, mấy viên thuốc ở thế giới con người. Còn những vật dụng cơ bản đều có trong túi phòng thân của cô. Triệu Thụy Miên tức tốc chạy đến nhà Đặng Vân Du. Trước khi đi còn không quên lạy trước linh cửu cha mẹ một cái. Mong hai người phù hộ cho cô sớm vượt qua kiếp nạn này.
11 giờ đêm. Triệu Thụy Miên chạy đến nhà Đặng Vân Du thì thấy cô ta đang ngấu nghiến ăn mấy cái bánh mì. Quần áo cũng đã thay, lại còn mang theo một cái ba lô nhỏ. Vương An Cơ thì vẫn ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm nghiền trước cửa tủ. Đặng Vân Du mang sẵn ba lô trên vai, đội mũ lưỡi trai. Triệu Thụy Miên nhíu mày:
– Cậu làm gì vậy?
– Đi theo a.
– Ai cho cậu đi theo? Cậu không biết Chân Nhân thành, lại còn là con người, bị bọn họ bắt lại thì phiền phức. Lúc đó tôi tội chồng thêm tội.
– Yên tâm. Có bị bắt tôi cũng không khai ra cậu đâu. Vả lại, cậu nhất định cần có sự giúp đỡ.
– Cậu tưởng cậu không khai ra thì bọn họ sẽ không biết sao? Còn nữa, cái mắt kính của cậu vừa nhìn là quái dị rồi. Cậu thì giúp được cái gì chứ?
– Tôi… tôi có rất nhiều tiền.
– Tiền? – Đặng Vân Du mãnh liệt gật đầu. Kéo khóa cặp ra, bên trong quả thật rất nhiều tiền. Đặng Vân Du này là một đại gia a. Chút nữa nếu có thể đem chút tiền này đi đổi, vậy cũng không tệ – Nhưng mà nếu đến đó, cậu chết rồi thì đừng có trách tôi.
– Yên tâm, không liên lụy đến cậu đâu. – Đặng Vân Du giống như cắt máu ăn thề.
Vương An Cơ bất động đột nhiên mở mắt.
– Đã đi được chưa? – Hắn phất tay, mắt Đặng Vân Du đột nhiên biến đổi, trở nên khác thường. Đặng Vân Du chớp chớp, tháo mắt kính ra, nhìn thấy mọi vật rất rõ ràng. Hiển nhiên là nhờ pháp thuật của Vương An Cơ. Như vậy, chứng tỏ hắn đã công nhận cho cô vào đội – Chỉ có tác dụng nửa ngày.
– Vương An Cơ, cảm ơn anh.
– Đừng lo. Nếu cô dám gây phiền phức, chính tay tôi sẽ tiễn cô về trời.
Triệu Thụy Miên liếc mắt một cái rồi đặt dây chuyền lên cánh cửa. Cửa thành mở ra. Đặng Vân Du lấy tay che mắt.
– Uống cái này đi, mấy pháp sư khác sẽ không ngửi thấy mùi trên người cậu. – Đặng Vân Du không chần chừ mà cầm lấy viên thuốc của Triệu Thụy Miên nuốt chửng, mùi vị giống như thuốc Bắc.
– Còn có những người khác giống như cậu nữa sao?
– Tốt nhất đừng có la hét ầm ĩ lên, đừng đem mấy thứ kỳ lạ ra.
Đặng Vân Du còn đang thích ứng với đan dược mới, ù ù cạc cạc nghe lời dặn dò của Triệu Thụy Miên. Bên tai lao xao dần vang lên âm thanh chợ búa. Thì ra bọn họ đã đến Chân Nhân thành.
Không hề khác cảnh tượng trong phim là bao. Đặng Vân Du mắt tròn mắt dẹt, há hốc mồm nhìn. Có một số người nhìn bọn họ. Ban đầu chỉ vài người, nhưng sau đó càng ngày càng nhiều. Triệu Thụy Miên sớm biết Chân Nhân đế cho dán cáo trạng truy nã bọn họ, kéo Đặng Vân Du và Vương An Cơ đến một chỗ thích hợp.
Kì thực chỗ thích hợp cũng chỉ là một con hẻm nhỏ. Đặng Vân Du lần đầu tiên được tiếp xúc với thế giới trong phim mà không thông qua cặp kính mắt, vẫn không thể tin được, quá kỳ diệu đi. Triệu Thụy Miên mò tay vào túi gấm, lấy ra hai bộ đồ, đưa một bộ cho Đặng Vân Du.
– Sớm biết cậu không phải người thường, không ngờ lại có một nơi thần kỳ như vậy.
Đặng Vân Du đưa mắt nhìn từng mái ngói, từng bức tường, từng chiếc xe kéo, còn có tiếng người nói chuyện. Giọng nói của người ở đây nghe cứ thanh thanh thế nào. Triệu Thụy Miên nhíu mày:
– Thay đồ nhanh lên, cậu cứ tính mặc thế này đi ra ngoài đường à? – Triệu Thụy Miên chỉ cần huơ một cái là thay xong rồi.
Đặng Vân Du trái lại lúng túng, không biết thắt dây áo, mặc đồ lại còn bị ngược. Triệu Thụy Miên thở dài, ai nói người này chính là sinh viên ưu tú ở trường cô hả? Thì ra một người học rộng hiểu sâu ở thế giới hiện đại, trở về cổ đại chính là một phế nhân sống. Nếu là ở đây, Đặng Vân Du hẳn đã bị người ta khinh bỉ chết rồi.
Triệu Thụy Miên đưa cho Đặng Vân Du thêm một cái đấu lạp. Loại mũ này, là cái mấy người giang hồ thường đội lên, nhằm che đi dung nhan, vốn nhìn rất ngầu. Nhưng bọn họ đều không phải mặc y phục màu đen, mà chỉ là những trang phục của tiểu cô nương bình thường, đeo cái này hình như không hợp cho lắm.
– Vương An Cơ đâu rồi? – Đến khi Triệu Thụy Miên loay hoay một lúc, không thấy tên cuồng vọng kia đâu.
– Không biết nữa. A, nãy giờ chúng ta thay đồ… có phải bị anh ta nhìn thấy…
– Đầu óc cậu đang nghĩ bậy bạ cái gì thế? – Triệu Thụy Miên lập tức không vui ngắt lời, Đặng Vân Du thức thời ngậm miệng – Tên đó là kẻ không biết đánh vần hai từ “xấu hổ” đâu. Hắn là yêu hồ. Nhưng mà, bây giờ không thấy hắn đâu… – Triệu Thụy Miên vén đấu lạp để nhìn kĩ một lần nữa – Chắc là tự đi làm việc của mình rồi. Kệ hắn đi, tôi cũng không quản nổi.
– Vậy bây giờ chúng ta làm gì? Chẳng phải nói hai người đang bị truy nã, hành sự bất tiện sao?
– Bây giờ, chúng ta đi đổi ít tiền trước. Tiền của cậu đâu, đưa ra đây. – Đặng Vân Du thành thật lấy hết tiền mặt trong cặp ra, cô lắc đầu – Lấy một nửa thôi, chúng ta chưa chắc xài hết nhiều chừng này.
– Chỉ chừng này thôi à? Có đủ không?
– Yên tâm, chừng này thôi, cậu đã là một địa chủ giàu có ở đây rồi đấy. – Triệu Thụy Miên nhếch môi cười – Đủ rồi. Đi thôi.
Đặng Vân Du theo chân Triệu Thụy Miên đến cửa hàng đổi tiền duy nhất ở Chân Nhân thành. Đây là nơi ít nhất Đặng Vân Du còn thấy được một số thứ thuộc về thế giới con người. Ngơ ngác ngắm nhìn. Triệu Thụy Miên nóng lòng chỉ muốn nhận tiền rồi đi. Mặc khác, ông chủ nhìn cô với ánh mắt kì quái, tay hơi chần chừ.
Lâu hơn bình thường, Triệu Thụy Miên nhận tiền rời đi. Vừa ra khỏi cửa hàng, chưa đi được vài bước đã nghe tiếng quan binh từ xa đuổi đến. Triệu Thụy Miên giật mình, nhìn vào cửa hàng, đã không thấy ông chủ đâu. Cô thấp giọng chửi thề:
– Chết tiệt. Là ông chủ đó.
– Thụy Miên, đừng nói bọn họ đến bắt cậu chứ? Chúng ta chỉ mới đến đây có nửa tiếng thôi mà. – Đặng Vân Du cả đời chưa từng bị truy nã, cảm giác thật sự sợ hãi cực độ. Mặc dù người bị truy nã đương nhiên không phải cô. Mà nếu Triệu Thụy Miên bị bắt, cô chẳng khác gì đã chết.
– Chúng ta cứ chạy đi đã, tiền này, cô cầm lấy một nửa, phòng trường hợp bất trắc. Còn đồ… – Bởi vì gấp gáp, Triệu Thụy Miên lôi một đống đồ đổ vào cặp Đặng Vân Du. Đặng Vân Du hoảng loạn, đâu phải giống như chia xa, phải chia tài sản sao? – Giữ lại một chút, có mỗi thứ đều có ghi chú.
– Triệu Thụy Miên! Đừng hòng chạy. – Triệu Thụy Miên thoáng chốc đã nghe được tiếng Chân Nhân Chiêu Minh từ xa. Nắm tay Đặng Vân Du – Chạy mau!
Đặng Vân Du hoa mắt chóng mặt. Đến một thế giới xa lạ, gặp những người xa lạ. Cô bắt đầu hối hận khi đến đây. Không ngờ bọn họ lại gặp nguy hiểm như vậy. Chẳng lẽ mỗi ngày đều phải trốn nhui trốn nhủi hay sao?
Lòng bàn tay Triệu Thụy Miên đổ mồ hôi, nhưng cũng chưa từng nới lỏng. Đặng Vân Du đột nhiên căng thẳng. Cô đang làm cái gì vậy? Người đòi đến đây là cô, nay Triệu Thụy Miên không có cô, với năng lực cậu ta có thể cao chạy xa bay rồi. Là vì cô nên Triệu Thụy Miên mới chật vật như vậy. Bây giờ cô còn nghĩ đến những chuyện vặt vãnh này sao?
Đặng Vân Du bỗng tỉnh táo, giống như vác chân lên cổ mà chạy, tốc độ nhanh hơn bình thường. Triệu Thụy Miên nhướng mày, cũng không nói gì. Quân lính Chân Nhân đều là những người được đào tạo từ nhỏ, luận về thể lực hay tinh lực đều hơn người, sao có thể so sánh với hai cô gái nhỏ.