Đọc truyện Quay Đầu Lại Ngắm Chân Nhân Thành – Chương 30: Sát nhân cả ba đời họ Triệu
Chỉ còn Triệu Thụy Miên và Đặng Vân Du ở lại. Hoàng đế cười lạnh rồi phất áo bào đi vào trong, giống như vừa hoàn thành xong việc của mình. Hai người bọn họ trở về nhà.
Trong nhà vẫn vắng vẻ như lúc nào. Nha hoàn đang bưng chậu rửa chân cho phu nhân vừa đi ra, chào một tiếng. Đặng Vân Du vừa mệt vừa khát, ngồi lả xuống ghế, rót một chén trà. Nhưng ngay cả nước lọc cũng không có, cô chán nản thả ấm trà.
– Đến chết với lão hoàng đế. Sao lão có thể sống nhăn răng được ngần ấy năm.
– Mấy lão quan trong triều hẳn đã bị lão thâu tóm hết rồi. Sớm biết lão còn ác hơn quỷ, hút máu người để sống.
Vài ngày sau, Vương An Cơ vẫn không có tung tích. Hoàng đế cũng thôi gọi Triệu Thụy Nguyên vào điện nên ông cứ ở nhà suốt, làm Triệu Thụy Miên không rục rịch nổi.
Chợt thấy nha hoàn đi từ ngoài chợ vào, mặt hớn hở như nhặt được vàng, trên tay nâng niu cầm thứ gì đó. Đặng Vân Du đứng ra chặn đường.
– Nha hoàn, cái gì thế?
– Bánh bao đó a. – Nói xong, nha hoàn đưa cái bánh bao còn nóng hổi đến trước mặt Đặng Vân Du. Triệu Thụy Miên nhìn kĩ, đúng là bánh bao thật.
– Người ta còn chết đói ngoài kia kìa, ngươi lấy bánh bao đâu ra?
– Ở đầu chợ ấy. Có một phú ông, nói là từ sau khi hoàng đế lập đàn cầu phúc thì ruộng lúa ông ấy tươi tốt hẳn lên. Còn thừa để làm bánh bao, phát miễn phí cho mọi người.
– Ở đâu mà tốt vậy. Nếu có được chắc cũng giữ kín trong người, ai lại đem phân phát.
– Vân Du, chúng ta đi xem một chuyến.
Vương An Cơ chưa từng rời mắt khỏi đám người đang được cầm đầu kia. Ở cái thời buổi không có thức ăn này mà tên kia vẫn mập mạp đô con. Hắn còn nhớ rõ ngày hôm đó, ở đàn cầu phúc của hoàng đế, hắn là tên đầu tiên hưởng ứng chuyện này. Trong khi người đói đến mờ mắt, hắn lại nghĩ đến chuyện khấn cầu thần linh?
Kẻ cầm đầu, được mọi người gọi là Chân Nhân Chiêu An. Hắn hô hào rất hùng dũng, trên tay còn cầm theo cái cày gặt lúa sắc bén. Đi giống như đã biết trước Vương An Cơ đang ở đâu vậy. Mắt thấy bọn họ đã đi đến sát vách núi, Chân Nhân Chiêu An đứng lại, hét vào trong vách đá một tiếng.
Cây cối rung chuyển.
– Vương An Cơ! Tên yêu quái nhà ngươi mau ra đây.
– Đúng vậy, mau ra đây đồ hèn nhát. Bọn ta có làm gì ngươi mà ngươi phải cướp đi mùa màng của ta.
– Con ta đã chết đói hai ngày nay rồi. Ngươi mau trả lại con cho ta. – Một người đàn bà tóc tai bù xù, nhìn không ra nét mặt nữa đang gào khóc ngoài kia, đòi công lý nhưng đã có người cản lại.
Vương An Cơ nhớ, lúc này hắn ở trong kia đang ngâm mình trong hồ nước thì bị làm phiền, rất tức giận mà đi ra ngoài. Suy nghĩ vừa dứt, trên vách đá phiêu diêu một thân áo màu đỏ, lồng ngực trần trụi còn hơi ươn ướt. Vương An Cơ rõ ràng còn đang tắm, mắt ánh tên tia phiền phức, đứng trên cao độc mộc nhìn xuống.
Ngạo nghễ. Đó chính là từ mà đám đông nghĩ tới. Hắn là Vương Hầu đại nhân, tàn nhẫn vô tình. Nay nhìn thấy bọn người phàm rảnh rỗi tới phá đám thì chán ghét, muốn một phát giết sạch. Nhưng hắn sẽ không giết, bởi vì giết rồi, hắn sẽ không có cảm giác đứng trên những người khác nữa.
Vương An Cơ nhếch môi, nghe không ra bọn họ đang sỉ vả mình cái gì. Hắn dùng ngón tay ngoáy ngoáy lỗ tai. Sau đó vì chưa thỏa mãn nên bay đi tìm suối nước nóng để ngâm mình tiếp. Người dân nhìn thấy hắn chẳng mảy may quan tâm, bọn họ lại không làm được gì thì tức anh ách.
Có người nói, tại sao chúng ta phải phí thời gian ở đây? Hắn chưa ra tay là may lắm rồi. Sau đó bỏ vũ khí trở về nhà, vợ con hắn còn đang đợi. Nghe vậy, dần dần những người khác cũng không còn ý chí mà bỏ về theo.
Vương An Cơ đắc ý vì kế hoạch của bọn chúng tan rã, cũng rất ca ngợi bản thân năm xưa sáng suốt. Nhưng nụ cười của Chân Nhân Chiêu An làm hắn thấy không thoải mái. Có chuyện gì mà hắn chưa nghĩ tới chăng?
Triệu Thụy Miên và Đặng Vân Du theo dõi lão ta cả buổi nhưng cũng chẳng phát hiện thêm được gì. Lão quả thật là phú ông giàu có, thái độ cũng rất đồng cảm với người nghèo. Nhìn qua giống như đang làm việc thiện vậy.
Đặng Vân Du mệt mỏi bỏ cuộc, vì đói quá vẫn chưa có gì lót bụng, cùng Triệu Thụy Miên trở về. Đến khi gần nhà thì thấy người dân chạy tán loạn. Triệu Thụy Miên nhanh tay chộp lấy một người.
– Có chuyện gì vậy đại thẩm?
– Nhà Triệu trạng nguyên xảy ra chuyện lớn rồi. Trời ơi, các cô mau chạy đi a. – Người đàn bà nọ luống cuống rồi ôm đồ chạy đi.
Cả hai người liền chạy nhanh về nhà, phát hiện từ bên ngoài đã có xác người ngổn ngang, cửa thì một bên gãy, một bên bị cháy. Triệu Thụy Miên lao ào vào bên trong, khung cảnh hỗn loạn đập vào mắt, nha hoàn thân cận bên người Diệp Yên Đan đã nằm trong vũng máu, cái bánh bao chưa kịp ăn nằm lăn lóc một góc.
Không những vậy, họ hàng nhà họ Triệu không biết từ đâu đổ dồn về đây. Bọn họ chẳng phải ở phía Đông xa xôi đó sao? Triệu Thụy Miên nhớ người được người không, cô nói với Đặng Vân Du còn đang trắng bệt.
– Mau… đi tìm cha mẹ ta, đưa họ đi…
Triệu Thụy Miên nhìn xuống đất. Đặng Vân Du thất thần, miệng không khép lại được. Triệu Thụy Miên liền quát “Đi mau đi”. Đặng Vân Du run rẩy đi tìm người.
Bên trong bếp vang lên tiếng hét của đầu bếp. Triệu Thụy Miên vội vàng chạy vào. Trước mặt cô là áo bào đỏ quen thuộc, hắn móc tim của đầu bếp ra, bà ta liền trợn ngược mắt ngã xuống đất. Vương An Cơ xoay người chầm chậm, màu đỏ của máu hòa vào bộ quần áo màu đỏ của hắn, hai tay dính đầy máu tươi, tay trái còn cầm thêm quả tim đang đập thình thịch của đầu bếp.
Máu dính một ít lên mặt hắn, mắt hắn đục ngầu như quỷ sa tăng. Vương An Cơ từ từ nở nụ cười quỷ dị. Hắn chầm chậm, bước lại gần cô. Triệu Thụy Miên giật lùi về phía sau.
– Sao có thể như vậy… sao có thể như vậy… – Triệu Thụy Miên lẩm bẩm trong đầu hàng trăm lần câu nói đó. Hai mắt dày đặc tơ máu. Vương An Cơ vẫn không có dấu hiệu thức tỉnh. Hắn giống như một cỗ máy giết người đã bị đánh cắp lí trí – Vương An Cơ, chính ngươi… chính ngươi đã giết cả dòng họ ta?
Triệu Thụy Miên khó khăn thốt ra mấy chữ. Không ngờ kẻ đã hại chết cả dòng tộc cô lại chính là hắn. Là hắn. Cô những tưởng mối thù này cô đã gác sang một bên, sống cho thật thoải mái. Nhưng kì thực hiện tại, cô sống không bằng chết. Triệu Thụy Miên vĩnh viễn nhớ rõ lời cha đã nói với cô trước khi chết.
Ông bảo cô đừng trả thù, nhưng cũng đừng bao giờ quên kẻ thù của mình. Cô vâng một tiếng. Bây giờ, nhìn xem, kẻ độc ác đó lại chính là Vương An Cơ. Lại còn, lại còn, cô lại còn là kẻ đã giúp hắn cho đến ngày hôm nay. Triệu Thụy Miên bật khóc, lắc đầu liên tục.
– Tại sao? Tại sao ngươi có thể làm như vậy? Tại sao? Bọn họ đã làm gì ngươi chứ? Ngươi nói đi. Ngươi nói đi!
Triệu Thụy Miên gào khóc, đánh thình thịch lên ngực cứng như đá của Vương An Cơ. Dĩ nhiên chỉ như mèo cào mà thôi. Vương An Cơ vươn tay, bóp chặt lấy cái cổ nhỏ bé của cô. Triệu Thụy Miên vùng vẫy, cơ thể được nhấc lên không. Da của hắn nóng rực chạm vào người cô như muốn thiêu đốt.
Lực đạo trên tay vẫn không nhẹ hơn, từ từ cướp đi hơi thở từ cô. Bỗng dưng bên ngoài có tiếng sáo, Vương An Cơ liền ngoảnh đầu lại, như loài chó được huấn luyện, thu người bay lên không. Triệu Thụy Miên nằm rạp xuống đất, hít lấy không khí, đồng thời nước mắt tuông rơi.
Nỗi đau đớn và chua xót len lỏi tận trong tâm can cô. Từ rất lâu rồi cô không còn xem hắn như một con yêu quái tay dính đầy máu nữa. Vương An Cơ tuy rằng độc miệng, tính nết không mấy dễ chịu nhưng ít nhất hắn làm cô thoải mái. Hắn thẳng thắn chà đạp cô, nhạo báng cô, cũng sẵn sàng vì cô mà làm mọi thứ.
Vương An Cơ là một người có nghĩa khí. Hắn đã nói thì nhất định sẽ làm, đã hứa thì không nuốt lời. Thế nhưng mà, nào ngờ hắn lại chính là kẻ sát nhân điên cuồng đó. Nói cô làm sao sau này phải đối mặt hắn đây? Chẳng lẽ cầm đao chém hắn, nói rằng “Chính ngươi đã giết cả gia tộc ta. Ta hận ngươi”?
Đặng Vân Du dìu cha mẹ Triệu Thụy Miên vào nghỉ ở một quán cơm. Bọn họ vừa trải qua sinh tử, nay lại chứng kiến sát nhân Vương An Cơ giết cả nhà ba đời. Bây giờ nhớ lại ánh mắt vô hồn đó vẫn còn bủn rủn tay chân. Chưa nói đến việc hắn suýt nữa giết hại mẹ con Diệp Yên Đan. Cũng may Triệu Thụy Nguyên nhanh tay giấu bọn họ trong mật thất.
Hai môi Diệp Yên Đan mím chặt vào nhau, hoàn toàn run rẩy tựa vào người phu quân. Trong đầu hiện lên những thứ ma quỷ.
Máu. Rất nhiều máu. Xác. Rất nhiều xác. Đều là họ hàng thân thích của bà. Nhìn bọn họ chết tức tưởi như vậy, ám ảnh sâu trong trí nhớ của bà. Diệp Yên Đan ngẩn ngơ cả buổi. Triệu Thụy Nguyên dù sao cũng là bản tính đàn ông, cứng rắn hơn nhiều. Ông kêu mãi nhưng Diệp Yên Đan không nhúc nhích. Hoảng quá, ông mời tiểu nhị đi gọi đại phu. Đại phu nhà ở gần đây, vừa đến liền xắn tay áo bắt mạch cho Diệp Yên Đan.
– Mạch đập của đứa bé rất yếu. Một là ăn uống không đầy đủ. Hai là tâm trạng phu nhân thất thường, lo lắng hoảng sợ cực độ trong thời gian dài.
– Vậy bây giờ làm sao?
– Chuyện này phải tùy ý của phu nhân có muốn vượt qua vì đứa trẻ hay không. Trước tiên, ta sẽ kê cho phu nhân vài thang thuốc bổ huyết an thần.
– Vâng, làm phiền đại phu.
Triệu Thụy Nguyên tiễn đại phu ra cửa, nói vài ba câu gì đó rồi cầm đơn thuốc rời đi. Còn lại Đặng Vân Du và phu nhân. Bà cũng không nói một lời, ánh mắt mông lung nhìn ra ngoài đường. Đặng Vân Du lo lắng nắm lấy tay bà. Bàn tay lạnh ngắt như xác chết. Cô rụt tay lại, thầm lo lắng. Không biết Triệu Thụy Miên hiện tại có ổn không? Đang ở đâu?