Quay Đầu Lại Ngắm Chân Nhân Thành

Chương 24: Thuật hồi hương (1)


Đọc truyện Quay Đầu Lại Ngắm Chân Nhân Thành – Chương 24: Thuật hồi hương (1)

Triệu Thuỵ Miên thức dậy, cũng là lúc nhìn thấy ánh mắt trời chói chang giống như muốn đâm mù cả mắt cô. Triệu Thuỵ Miên uể oải ngồi dậy, phát hiện cô đang nằm trên một bãi cỏ lớn, được chăm sóc xanh tốt. Nhìn qua bên cạnh, Vương An Cơ và Đặng Vân Du vẫn còn chưa tỉnh.

Cô khẽ mỉm cười. Vậy là bọn họ đã xuyên qua rồi. Triệu Thuỵ Miên lay nhẹ Vương An Cơ dậy. Vương An Cơ theo phản xạ lập tức túm lấy tay cô toang bẻ ngang, may mà cô la lên một tiếng. Đặng Vân Du giật mình ngồi phắt dậy như mộng du.

– Chuyện gì… có chuyện gì? – Nỗi đau buốt ở cánh tay ép Đặng Vân Du tỉnh táo. Cô mở to mắt, nhìn khung cảnh xung quanh – Chúng ta đến đâu vậy? Đã chết rồi sao?

Vương An Cơ bất giác thấy mình đang siết chặt tay Triệu Thuỵ Miên, hắn thả tay. Triệu Thuỵ Miên ngại ngùng xoa cổ tay. Cô phủi mông đứng dậy, phóng tầm mắt phía xa

– Nếu tôi đoán không lầm, chúng ta… đã xuyên không rồi.

– Xuyên không? Chính là giống như trong phim, xuyên đến thời cổ đại sao? Thật ảo diệu. – Đặng Vân Du quên cả đau đớn, thích thú chạy nhảy khắp nơi.

Vương An Cơ đứng dậy, sửa lại y phục. Thân hình cao lớn của hắn lấn át cả cô, khiến Triệu Thuỵ Miên không tự nhiên mà ho một cái. Cô vẫn còn nhớ rất rõ. Trước khi đến đây, cô đã nắm chặt tay của Vương An Cơ mà gào thét không buông tay. Nghĩ lại lúc đó thật là xấu hổ quá đi. Từ nhỏ cha mẹ đã rất gia giáo mà dạy cô. Là con gái nhất định không được tuỳ tiện nắm tay đàn ông. Bây giờ cô lại không những không nắm tay, còn cầu xin người ta đừng buông tay.

Mặc dù hoàn cảnh có hơi sai biệt, nhưng dẫu sao mất mặt vẫn cứ mất mặt. Trước tiên bọn họ vẫn phải tìm một nơi ở trọ lại đã. Đặng Vân Du đã khá quen thuộc với việc này, còn quen hơn cả Triệu Thuỵ Miên. Bởi vì Triệu Thuỵ Miên vừa sinh ra đã ở thế giới con người rồi.

Cũng may trong người Đặng Vân Du vẫn còn ít Chân Nhân tệ. Nếu không cho dù có tiền cũng không đổi được. Hiện tại Chân Nhân tộc vẫn chưa bị phân chia, nhưng đang trong giai đoạn tranh cãi gay gắt. Sở dĩ Triệu Thuỵ Miên chọn thời điểm này để trở về là vì lúc này Vương An Cơ vừa bị phong ấn xong, còn cô thì vẫn chưa ra đời. Như vậy bọn họ không thể gặp nhau.

– Nên nhớ, chúng ta không thể gặp bản thể ở quá khứ. Nếu không, hậu quả sẽ rất đáng sợ. Để an toàn, ta và huynh sẽ dịch dung.

– Nói vậy, chỉ có tôi là an toàn rồi. – Đặng Vân Du bật thốt.


– Không hẳn đâu. Nếu có người phát hiện cô là con người, cô sẽ bị thiêu sống đấy. Ở thời đại này, Chân Nhân tộc cực kì thù ghét con người. Chưa tính đến việc bọn họ sẽ bắt cô như tiêu bản thí nghiệm nữa. – Triệu Thuỵ Miên vừa mò tay trong túi gấm vừa giải thích. Cô lấy ra một lọ thuốc không tên, có mùi hơi nồng.

– Đáng sợ vậy. – Đặng Vân Du rùng mình không muốn nghĩ tiếp.

– Vương An…

Triệu Thuỵ Miên vừa quay sang, định cho hắn sử dụng thuốc này để thay đổi hình dạng thì chẳng thấy Vương An Cơ ở đâu, thay vào đó là một nam tử lạnh lùng cao ngạo. Bên ngoài mặc hắc bào, đầu đội đấu lạp, hai mắt sắc lạnh nhìn cô chằm chằm. Cả người hắn là một cỗ sức mạnh chẳng ai muốn đụng vào.

– Kì quái. Vương An Cơ lại chạy biến đi đâu mất rồi. Lần này mà có hoạ thì đừng có trách. – Đặng Vân Du quay tới quay lui tìm người, miệng không ngừng rủa thầm. Nam tử khẽ hắng giọng một tiếng.

– Quên mất, huynh có thể tự làm chuyện này được.

– Thuỵ Miên, cậu quen người này sao? – Đặng Vân Du nhìn tới nhìn lui cũng không thấy người này có điểm nào quen mắt.

– Ta là Vương An Cơ.

Triệu Thuỵ Miên dừng một lúc, nhìn biểu tình há mồm khoa trương của Đặng Vân Du, lại tiếp tục cúi xuống đổ thuốc ra tay, xoa hai bàn tay để tạo thành một lớp mặt nạ mỏng, rồi vỗ vỗ lên mặt giống như xoa bóp.

– Vương… Vương An Cơ? Anh còn có tài lẻ này nữa à? – Đặng Vân Du thức thời. Có phải lúc nãy cô đã nói sai gì không? – Thuỵ Miên. Sao tôi có cảm giác anh ta dịch dung còn đẹp hơn lúc trước… – Đặng Vân Du trợn mắt – Thuỵ Miên?


– Thế nào? – Triệu Thuỵ Miên chớp mắt. Nhìn biểu tình có phần quái đảng của hai người, cô lại gần cái gương coi. Đáng tiếc loại gương đồng thời này, đẹp cũng biến thành xấu. Cô đại khái nhìn ra không phải mắt lé, mặt mụn hay răng hô – Xấu lắm à?

– Xấu? Thuỵ Miên, nếu cậu mà gọi là xấu thì tôi không biết phải cho là ai mới đẹp. Nhìn xem, dung nhan hiện tại của cậu, chắc là sánh bằng ngôi sao hạng A rồi đấy.

– Thuốc này cũng có tác dụng ghê. – Triệu Thuỵ Miên sờ làn da mịn màng như em bé của mình. Đáng tiếc chỉ là nhất thời. Bỗng cô cảm giác có đôi mắt đang nhìn thật lâu về phía mình. Triệu Thuỵ Miên đứng thẳng lưng – Huynh định nói gì à?

– Cũng không tệ.

Có lẽ ngượng miệng vì lần đầu tiên mở lời khen người khác, Vương An Cơ chẳng thèm nhìn cô một cái mà ngồi xuống, rót cho mình chén trà. Triệu Thuỵ Miên cười khì khì rồi cũng lấy cho mình một chén. Đặng Vân Du phấn khích.

– Này, hay là chúng ta tranh thủ mua ít đồ về làm kỷ niệm đi.

– Cô dám chắc mình có đủ tiền thuê trọ sao? – Vương An Cơ liếc cô một cái. Đặng Vân Du nín thinh.

– Đặng Vân Du, cô mau đưa tay đây. Nhìn xem, cánh tay cô đã trở thành cái gì rồi. Còn xài được không thế? – Đặng Vân Du giật mình, quên mất cánh tay sắp thành tàn phế của mình. Đành dẹp ngang ý định vui chơi mua sắm, ngoan ngoãn ngồi xuống để cô trị thương.

Nhìn chung, có lẽ Đặng Vân Du đã uống một viên thuốc trị thương loại mạnh nên bước đầu, da non hẳn đã mọc lên rồi, da còn ửng đỏ, thế nhưng có lẽ sẽ để lại sẹo. Chỉ cần kiên trì mỗi ngày xoa thuốc đúng hạn, ăn những thứ hồi phục nhanh thì cỡ khoảng một tháng sẽ lành. Cánh tay mất đi lát thịt thì cũng chẳng sao.


Triệu Thuỵ Miên không hỏi vết thương của Đặng Vân Du từ đâu mà có, chỉ nghĩ chắc là bị lão hoàng đế tấn công. Chắc là bây giờ, lão hoàng đế còn chưa đuổi bắt bọn họ, nếu không thì phiền phức to. Đặng Vân Du mệt mỏi một ngày trời nên chiếm luôn chiếc giường duy nhất trong phòng.

Bởi vì tiết kiệm, bọn họ chỉ thuê một phòng, ba người ở thì đúng là có hơi miễn cưỡng. Vương An Cơ và Triệu Thuỵ Miên thay nhau trực đêm. Không biết từ khi nào, Vương An Cơ đã trở lại là một Vương Hầu đại nhân trước kia. Chỉ khác là hắn bây giờ không đụng một cái là giết thôi.

– Đang nghĩ gì thế? – Vương An Cơ tựa người vào một bên cửa, nghiêng đầu nhìn cô.

– Nghĩ đến kẻ đã phong ấn huynh. Không biết có năng lực cường đại cỡ nào. Huynh nói xem, tìm được người rồi, huynh sẽ giết ông ta sao?

– Đúng vậy. – Vương An Cơ híp mắt, trả lời dứt khoát.

– Huynh biết khi giết người trong quá khứ sẽ xảy ra chuyện gì trong tương lai không?

– Ta không quản được nhiều như vậy. – Vương An Cơ thôi nói chuyện của mình – Sau đó thì sao? Chẳng lẽ cô định chạy trốn lão hoàng đế suốt đời.

– Ban đầu, hoàng đế muốn thu phục huynh là vì nghĩ một khi huynh thoát ra ngoài nhất định sẽ mang theo oán hận, thu hút yêu quái, gây nhiễu loạn Chân Nhân thành. Nhưng nếu chứng minh được cho lão, huynh đã trả thù được rồi. Như vậy sẽ không cần phải phòng bị nữa. Gương Định Thần sẽ vĩnh viễn cất đi.

– Cô thật sự nghĩ lão ta sẽ tin lời cô nói? – Nháy mắt, biểu tình của cô trở nên ỉu xìu.

– Ta biết, chuyện ta nói có hơi hoang đường. Chí ít huynh hãy tin như vậy.

– Nha đầu ngốc. – Vương An Cơ kí lên đầu cô một cái. Thấy cô nhăn nhó thì thoả mãn – Sau khi về, việc đầu tiên ta làm là bất chấp ý trời, phá huỷ gương Định Thần. Như vậy sau này sẽ không có thứ gì làm phiền ta nữa.

– Sau đó, huynh sẽ trở về là Vương Hầu đại nhân, tung hoành khắp nơi sao? – Ánh mắt của hắn có phần lung lay.


– Có lẽ vậy.

Không ai nói thêm gì nữa. Lúc sau, Triệu Thuỵ Miên vì buồn ngủ mà bất chấp chen lấn chung một cái giường với Đặng Vân Du. Sáng hôm sau, cả ba người ăn sáng ở quán trọ rồi bắt đầu lên đường. Đặng Vân Du cứ hễ nhìn thấy của ngon vật lạ bên đường là lại tấp vào, làm thời gian vốn chỉ đi một con phố của bọn kéo dài tận hai giờ đồng hồ.

Cuối cùng, bị Triệu Thuỵ Miên quát một tiếng mới thôi. Triệu Thuỵ Miên trước khi ra ngoài đã phát cho mỗi người một viên đan dược. Nói là nếu muốn trở về thì lập tức đạp nát viên đan, nghĩ đến nơi muốn đến trong đầu. Nhất định phải trở về nhà của Đặng Vân Du. Cả ba nhất trí.

Cách bài trí thời xưa chung quy vẫn cũ kĩ hơn hiện tại. Lúc đi ngang qua bảng cáo ở Chân Nhân thành, Triệu Thuỵ Miên dừng chân lại. Cô nhăn mặt đọc kĩ.

– Triệu Thuỵ Nguyên là trạng nguyên xuất sắc, được hoàng đế ban thưởng cống phẩm? Có can hệ gì tới cô sao? – Vương An Cơ hỏi cô, đồng thời dịch nghĩa cho Đặng Vân Du hiểu.

– Tôi quên mất. Bây giờ, cha mẹ tôi vẫn còn sống. Triệu Thuỵ Nguyên chính là cha tôi, ông chính là trạng nguyên giỏi nhất lúc bấy giờ. – Triệu Thuỵ Miên vỗ trán, nhắc đến cha. Hai mắt cô rõ ràng sáng lên, thể hiện niềm tự hào khôn xiết.

– Oa. Cha cậu là trạng nguyên? Con nhà nòi cơ. – Đặng Vân Du trầm trồ ngưỡng mộ. Trước đây chưa từng nghe nhắc tới.

– Nhưng mà chuyện đã là hai ngày trước rồi. – Vương An Cơ khoanh tay nói.

– Không biết hoàng đế tặng cha cái gì nhỉ? Hẳn là rất quý giá. – Triệu Thuỵ Miên rà lại mọi thứ trong trí nhớ của mình. Làm gì có cái nào được hoàng đế đích thân ban tặng đâu – Tôi nói này, bây giờ chúng ta cũng không biết bắt đầu từ đâu. Hay là đến nhà tôi một chuyến đi.

– Có được không? Đây là cậu đang mời chúng tôi về nhà sao? Lỡ như lại bị đuổi đi thì biết làm sao?

– Tôi hiểu rất rõ cha tôi, tự biết ăn nói. Còn nữa, tiền chúng ta cũng sắp hết rồi. Tôi nói nhé, tôi có nghe ba nói một chỗ cất giấu tiền. Có thể chôm một ít. – Vừa nói, Triệu Thuỵ Miên liên tục nháy mắt. Đặng Vân Du và Vương An Cơ nhìn nhau một cái.

– Thế nào cũng được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.