Đọc truyện Quay Đầu Lại Ngắm Chân Nhân Thành – Chương 2: Vương Hầu đại nhân – Vương An Cơ
– Anh đi theo tôi làm cái gì? Tôi đã nói rồi, tôi không có tiền.
Vương An Cơ không ngại người khác nhìn mình bằng ánh mắt kinh hãi, cứ dùng sức mạnh, lượn qua lượn lại trên không trung, hại người khác nhìn cô giống như phù thủy. Còn đi theo cô đến tận trường.
– Ông trời muốn ta đi theo cô, chắc hẳn phải có lý do.
– Đồ điên. Đúng là mấy người cổ đại rất mê tín. Mở miệng ra là ông trời, khép miệng lại là thần linh.
– Đây chính là nơi mà cô phải đến? Cô đi buôn đồ cổ à?
Vương An Cơ khoanh tay nhìn toàn nhà trước mặt. Có lẽ chính là tòa thành cao nhất mà trước giờ hắn thấy. Ăn mặc khác biệt đã không nói, màu tóc cũng khác nhau nữa. Thiên hạ sau 300 năm thay đổi không ngờ. Mà nữ nhân này cũng ở trong số đó.
Tuy rằng là so với bọn họ, cô ta cũng có chút khác biệt. Còn là khác ở đâu, hắn vẫn chưa nhận ra. Nhìn qua thì chỉ là một cô nương bình thường. Mở miệng ra là chửi bới, thậm chí nói những lời khó hiểu. Phụ nữ thời bây giờ, không lẽ cũng đã thay đổi rồi?
– Buôn đồ cổ? Tên người kiến này, tôi nói cho anh biết, mau cút khỏi mắt tôi. Bây giờ tôi phải đi học, anh đừng có gây sự chú ý đấy.
– Người tôi nhỏ thế này, làm sao gây sự chú ý?
– Tốt nhất là vậy.
Triệu Thụy Miên hừ lạnh rồi vùng vằng vác cặp đi thẳng vào lớp. Vương An Cơ nhìn theo một lúc, hắn dời tầm mắt, nhìn đến mấy dãy phòng. Lúc trước có cơ hội đi vào Thiên Cát lâu vài lần, cũng có mấy dãy phòng san sát nhau như vậy. Không lẽ nữ nhân này là kỹ nữ của hiện tại?
Vương An Cơ lạnh lẽo trong lòng. Tại sao một Vương Hầu như hắn lại đụng trúng người phụ nữ này. Nếu không phải hắn còn lạ chỗ, có nằm mơ cũng đừng hòng. Vương An Cơ phất áo bào đỏ, cả người biến thành một con chim đỏ có mào trắng. Nó vẫy cánh bay.
Bay qua rất nhiều nơi trong thành phố. Cũng quan sát rất kĩ. Hắn vốn không có hứng thú tìm hiểu, nhưng ngộ nhỡ sau này phải lưu lại nơi này thì cũng phải tìm kế sinh nhai. Theo như hắn biết, người đây còn có một thứ thần kỳ gọi là điện thoại. Như vậy có thể chụp lại hình hắn, lan truyền trong giang hồ.
Vương An Cơ tuy rằng rất nổi tiếng trong giới yêu quái, nhưng với con người thì chỉ là những bóng đen. Hắn vẫn luôn sống ẩn dật bấy lâu nay.
Triệu Thụy Miên suốt cả tiết học cứ nơm nớp cầu mong tên yêu quái kia chỉ là ảo ảnh. Khi ra ngoài thì sẽ không còn thấy nữa. Nhưng cô đi qua cổng trường, có ai nói cho cô biết, tại sao tên ma quỷ kia vẫn ngồi vất vưởng ở đó không?
– Ách…
– Làm việc xong rồi à? – Vương An Vơ phủi bụi trên áo, đứng dậy từ bồn hoa. Triệu Thụy Miên thấy đau đầu. Không phải là mơ ư?
– Tôi sẽ giết anh nếu anh còn bám theo tôi.
– Tới đi, nếu cô làm được.
Vương An Cơ rất thoải mái, dang rộng vòng tay. Bộ mặt cương lên làm cô thấy ngứa mắt. Không thể không thừa nhận, có một giây phút Triệu Thụy Miên muốn lấy viên gạch đập chết hắn. Vương An Cơ mở mắt, Triệu Thụy Miên đã đi xa. Hắn đạp chân bay theo. Bởi vì người buổi chiều còn đông hơn lúc trưa. Tần suất người nhìn cũng nhiều hơn, Triệu Thụy Miên nghiến răng:
– Ngồi lên đây đi, anh cứ bay như vậy nhìn đáng sợ lắm. – Vương An Cơ từ chối cho ý kiến, đáp xuống ba lô trên lưng Triệu Thụy Miên, ngoan ngoãn làm con búp bê xinh đẹp.
Con đường về nhà rất dài. Trời lại sẩm tối. Đi ngang qua một công viên vắng người nhiều cây đúng là một hành động mạo hiểm. Triệu Thụy Miên không sợ cướp, cũng không sợ giết người. Bởi vì nơi này từ lâu đã được đồn rằng có quỷ ám.
Một cơn gió thổi qua gốc cây, thổi bay áo bào đỏ bằng lụa tơ tằm của Vương An Cơ. Mái tóc dài của hắn khẽ động. Mắt hắn sáng quắc, lập tức tỉnh táo. Xung quanh, cây rung dữ dội. Triệu Thụy Miên ngỡ chỉ là một cơn gió mùa nên cố gắng giữ chặt lấy cặp và tóc, quật cường bước đi. Nhưng Vương An Cơ biết, không đơn giản chỉ có vậy.
– Haha. Lâu rồi không gặp, Vương An Cơ.
– Ai vậy? – Triệu Thụy Miên nghe thấy tiếng nói từ trên trời, nhưng không thấy ai. Gió lại thổi càng mạnh, đất cát bay lên, cô giơ tay che mắt.
Kỳ lạ là một lúc sau, không còn thấy gió nữa, thay vào đó là xung quanh công viên đã được bao trùm trong một bức tường trong suốt hơi mờ. Hoàn toàn không nghe thấy âm thanh gì. Còn trước mắt là một gã đàn ông mặc đồ kì quái, áo đen bao hết bên ngoài. Cả người gã ta từ trên xuống dưới đều chỉ là một màu đen.
Hai viền mắt kẻ đen, môi cũng màu đen, mắt đen, tóc đen. Gã nhoẻn miệng cười. Còn Vương An Cơ không biết từ lúc nào đã đứng trên vai cô:
– Bớt già mồm đi. Ngươi là ai?
– Bị phong ấn lâu quá rồi nên lú lẫn sao? Ta là bạn tốt của người, Đường Hành Nhật Dạ đây.
– Ồ, bạn cũ sao? Ta không nhớ rõ lắm. Tìm ta có chuyện gì sao? Lại muốn xin tiền mua kẹo hồ lô à?
– Vương An Cơ, bao nhiêu năm rồi mà ngươi vẫn ngông cuồng như vậy. Chả trách ngày mà ngươi biến mất, giang hồ lại mở tiệc ba ngày liền. – Đường Hành Nhật Dạ có chút mất mặt, lại miễn cưỡng công kích vài câu. Vương An Cơ nghe vậy, quả thật có hơi khó chịu.
– Ta bị phong ấn, bọn họ lại mở tiệc ăn mừng? Cũng được lắm.
– Oa, này, ngày xưa anh sống cũng thất đức quá đấy. – Triệu Thụy Miên lại tìm được niềm vui khi thấy người gặp nạn.
– Không nói nhiều với ngươi nữa. Hôm nay ta đến đây là muốn lấy cái mạng chó của ngươi.
– Đường Hành Nhật Hạ, càng ngày có phải gan ngươi càng lớn hay không? Ngay cả ta mà cũng dám giết, ngươi có phải không cần mạng nữa?
– Vương An Cơ, ngươi đừng tự huyễn nữa. Ngươi tưởng mình còn là Vương Hầu năm xưa sao? Bây giờ nhìn ngươi đi, chỉ cần ta hất tay một cái cũng chết. Chẳng qua ta cho ngươi chết sớm, siêu linh sớm thôi.
– Nực cười. Bây giờ chuyện đầu thai của ta cũng do ngươi quản à? Coi chừng ta băm ngươi thành vạn đoạn.
– Không phải ta thì cũng sẽ có người khác, người khác nữa. Ngươi không biết sao, hôm qua lúc ngươi được giải trừ, toàn bộ yêu giới đã biết. Ngươi bây giờ là lúc yếu ớt nhất, ăn thịt được ngươi sẽ có được tu vi ngàn năm.
Nói xong, Đường Hành Nhật Dạ rút cây đao dài từ sau lưng ra. Quả thật, Vương An Cơ cho dù có là thần tiên cũng không đánh nổi. Vương An Cơ nhíu mày, hai quả lửa âm ỉ xuất hiện ở lòng bàn tay. Triệu Thụy Miên mắt thấy sắp có đánh nhau, hơn nữa lại là những người có pháp thuật, không khỏi lo sợ.
Chết tiệt! Tại sao mối thù của bọn họ mà cô cũng bị liên lụy chứ? Triệu Thụy Miên muốn quay sang bàn kế với Vương An Cơ thì đã không thấy hắn đâu. Thì ra là đã bay tới nghênh chiến. Đúng là tự tìm đường chết. Chết rồi càng tốt, cô cũng chẳng quan tâm.
Nhưng Vương An Cơ sẽ chết sao? Hắn là Vương Hầu đại nhân, cho dù chết cũng rất uy nghiêm. Vương An Cơ chống một tay lên đất, ngực bị đánh một chưởng còn đau nhói. Tên Đường Hành Nhật Dạ này quả thực đang đùa giỡn với hắn mà thôi. Vương Hầu xưa nay giết người vô số, có lẽ tên Đường Hành Nhật Dạ này cũng là một trong số đó.
– Haha, Vương An Cơ, ngươi cũng có ngày hôm nay. Nhìn xem, Vương Hầu đại nhân. Cuối cùng ta cũng xả được thù rồi.
Đường Hành Nhật Dạ ngửa cổ cười to. Gã múa một đoạn quyền đao. Hố đen lớn xuất hiện, che mù cả bầu trời. Vương An Vơ bây giờ đi cũng không nổi nữa. Chẳng lẽ hắn vừa mới tỉnh dậy đã phải chết rồi sao? Triệu Thụy Miên tròn xoe mắt. Nhìn hắn xem ra cũng hết đường chạy rồi. Hệt như đối phó với một con kiến. Chết thì cũng thôi đi. Cái đó cũng trách trước đây hắn sống ác quá.
– Đi chết đi!
Keng… Đường đao của gã vừa múa lên để giáng xuống đòn cuối cùng lại chợt bị ngăn lại. Gã thất kinh nhìn cây gậy màu đồng kia, lại nhìn Triệu Thụy Miên nhỏ bé nãy giờ chỉ đóng vai một thường dân.
– Ngươi… ngươi làm cái gì vậy?
Vương An Cơ sực tỉnh, ôm tay nhìn Triệu Thụy Miên nhếch môi cười, trên tay còn cầm một cây gậy với hình dáng kì quái, phát ra sức mạnh chói sáng, khiến Đường Hành Nhật Dạ trở nên thất thường.
– Ta đến thu thập ngươi. – Cùng với đó là nụ cười có phần đáng sợ của Triệu Thụy Miên.
Cô đánh bay cái đao của Đường Hành Nhật Dạ, nhảy ra phía trước Vương An Cơ, đặt ngang cây gậy trước ngực:
– Thiên Khu trượng nghe lệnh, ta, Triệu Thụy Miên, pháp sư tộc Chân Nhân, ra lệnh cho ngươi ban cho ta sức mạnh tối cao của Chân Nhân tộc để thu thập yêu quái. Ngay lập tức!