Quay Đầu Lại Bích Vân Tây

Chương 30


Đọc truyện Quay Đầu Lại Bích Vân Tây – Chương 30

Nhất phiến châm xao thiên lí bạch, câu luân kê xướng ngũ canh tàn.

Nghìn dặm chày vang khi giặt lụa, Nửa vừng gà giục lúc dòn canh.

Ngâm nguyệt kỳ 3 – Tào Tuyết Cần

Lúc trở lại Thọ Nhân điện, tiếng chuyển canh vang lên, Cốc Lương Văn Hiên không nén nổi giận: “Trời đã sáng, một đêm này nhưng lại chưa từng nghỉ ngơi tốt!”

Úy Oản vỗ vỗ tay hắn, mặc hắn cỡi áo giúp mình, cúi đầu, nhẹ giọng nói từng chữ: “Văn Hiên, đa tạ ngươi!”

Cốc Lương Văn Hiên giật mình trụ, sau một lúc lâu đột nhiên mới nói: “Mau ngủ đi, nói cái gì đó, ta không thích nghe!”

Hai tròng mắt thái phó thanh tịnh thâm sâu: “Văn Hiên, ngươi ta tương giao nửa năm, tính nết của ngươi ta cũng có biết một phần, ngươi vốn là thế ngoại nhã sĩ (người thanh nhã không vướng đời) cô thanh (cô độc thanh trong) như cúc, một tháng này lại cam nguyện thay quần áo cho ta, ta…”

Hô hấp Cốc Lương Văn Hiên dồn dập, mang theo vài phần oán hận: “Cảm kích thì tốt, nhiều lời có ích gì? Mau ngủ đi!”

Úy Oản yên lặng thở dài: “Đã thoát khỏi trói buộc, có thể cao bay xa chạy, lấy võ công bản thân ngươi, nơi này ai có thể lưu được ngươi?”

Văn Hiên chấn động, vẻ mặt bối rối: “Ngươi… Ngươi nói cái gì?” Giương mắt nhìn người nọ đã nhắm hai mắt, lông mi thật dài tạo nên bóng đen nhợt nhạt trên mi mắt, hô hấp tinh tế, câu nói vừa rồi tựa như nói mộng, lúc này ngủ thật sâu.

Cốc Lương Văn Hiên kinh ngạc ngã ngồi bên giường, bàn tay thon gầy trắng nõn chậm rãi duỗi ra, ngón tay mượt mà, khớp ngón rõ ràng, tựa hồ có chút run rẩy, cách không chậm rãi xoa khuôn mặt tái nhợt của Uý Oản, lẩm bẩm nói: “Ngươi đến tột cùng đã biết cái gì…”

Nhất siếp hảo phong sinh thúy mạc, kỉ hồi sơ vũ tích viên hà (Một chốc vui vẻ yên vui, mấy lần ướt đẫm mưa rơi).


Mấy lần mưa rơi như rượu, Cẩm hồ tựa như cái vung xanh biếc, nhành sen xinh tươi, hoa đầu hạ phong tình chầm chậm nở. Đoạn thời gian này, bụng Úy Oản to lên rất nhiều, ngày ngày đứng trong Thọ Nhân điện, không có gì ngoài nguyệt thượng liễu sảo (trăng treo đầu cành liễu), không dám xuất môn tùy ý đi dạo. Cốc Lương Văn Hiên an phận bồi hắn, nhìn cái bụng tròn tròn kia, không khỏi tấm tắc khen: “Nhìn bộ dáng này, bộ dạng hài tử nhất định không tồi!”

Thái phó cười nhẹ: “Đã nhiều ngày thời tiết nóng bức rất nhiều, quần áo mặc như vậy, dù chỉ đi bộ một chút, cũng ra một thân mồ hôi!”

Văn Hiên nhìn vân sam (áo thêu mây) gợn sóng không dấu được cái bụng nhô lên, nhịn không được “phì” cười: “Mới là đầu hạ, nói cái gì nóng bức? Ngươi hoài thai, lười biếng động, mới lấy lý do sai khiến ta đi!”

Úy Oản bật cười: “Ngươi dù cho có hiểu được ẩn ý của ta, cũng không cần nói trắng ra như vậy. Văn Hiên, ta có chút mệt mỏi, sớm nghỉ ngơi đi!”

Cốc Lương Văn Hiên nhăn lại đôi mày thanh tú, tiến lên thay hắn thay áo, Úy Oản thở dài một tiếng: “Ta chính mình có thể thay!”Văn Hiên liếc hắn một cái, không ngừng tay, thay hắn cởi áo ngoài xuống, đỡ hắn lên giường nghỉ.

Thái phó hơi hơi mỉm cười: “Ngươi cũng sớm đi nghỉ đi!”

Văn Hiên cười cười, tự cởi ngoại sam xuống, tùy tay kéo một cái chăn khác khoát lên người, vẫn lo lắng: “Ban đêm nếu cảm thấy không khoẻ, cần phải gọi ta!”

Úy Oản cúi đầu cười: “Có thể có chuyện gì, yên tâm đi!”

Cốc Lương Văn Hiên hừ một tiếng, nghe hô hấp người nọ dần dần ổn định, biết hắn đã ngủ sâu, cảm thấy hơi cảm trấn an, nhắm mắt, chỉ chốc lát sau cũng ngủ.

Minh nguyệt hà kiểu kiểu, chiếu ngã la sàng vi (Trăng sáng ngời, chiếu lên màn giường ta).

Ánh trăng vào phòng, chiếu lên hàng mi dài tựa như bươm bướm khẽ bay, Úy Oản chậm rãi mở mắt, nghiêng tai tinh tế lắng nghe, tiếng thở Cốc Lương Văn Hiên xa xăm, nói vậy ngủ thật sâu.


Lặng lẽ đứng dậy xuống giường, lấy quần áo tren đầu giường mặc vào chỉnh tề, nhìn bóng đen nhợt nhạt trên khuôn mặt tuấn tú của Văn Hiên, điềm nhã tú trí (ưu nhã tinh tế), không khỏi mỉm cười, dùng công lực không còn lại nhiều lắm phóng qua bệ cửa, xuyên cửa sổ mà đi.

Phía sau, người đang nằm thẳng hai tròng mắt phản chiếu ánh trăng, thanh minh trong suốt, một mạt nghi ngờ lặng yên hiện lên. Theo bóng người biến mất ngoài cửa sổ Cốc Lương Văn Hiên ngồi dậy, thần sắc lạnh lùng, tùy tay lấy quần áo xuống mặc vào, thân hình khẽ động, đã từ cửa sổ mở rộng vọt tới cửa điện, lặng lẽ theo dõi theo phương hướng Úy Oản rời đi.

Gió thổi tung bay tay áo, Úy Oản đẩy nhẹ cành cây, xa xa liền nhìn thấy một thân ảnh hài tử nho nhỏ đứng sâu trong rừng mai, thấy thân hình dư phị, hưng phấn mà hươ hươ tay.

Trên mi gian thái phó ý cười dào dạt, bước nhanh tiến lên, dắt bàn tay nhỏ bé của Trác Nhạc, ôn nhu nói: “Chờ sốt ruột chờ không?”

Trên khuôn mặt non nớt của hài tử là tươi cười hân hoan: “Cũng không có chờ bao lâu! Sư phụ, chúng ta vào thôi!”

Úy Oản gật đầu, hai người xoay người đẩy chạc cây ra vào bên trong động núi giả, trong động để hai khối rơm rạ làm nhuyễn *** (đệm ngồi), trong góc là một ngọn đèn tỏa sáng, trong cáo chụp, ánh lửa hồng hồng chiếu sáng cả sơn động.

Thái phó cười ra tiếng: “Chuẩn bị thật thỏa đáng!”

Hài tử có chút ngượng ngùng: “Mỗi lần sư phụ đến đều ngồi trên chiếu, ngọn nến dễ dàng bị gió thổi tắt, ta liền tìm hai cái đệm. Chụp đèn này vốn cũng sắp bị Lí công công ném đi, ta cầu Lí công công, cầm ngọn đèn đến, tự mình làm cái chụp lên. Sư phụ ngài xem, hiện tại có gió lửa cũng sẽ không tắt!”

Úy Oản nhịn không được đưa tay vuốt mái tóc đen bóng của hài tử: “Hảo hài tử… ”

Trác Nhạc càng thẹn thùng, vội vàng từ trong lòng ngực lấy sách đưa cho sư phụ: “Ta đã đọc xong cái này! Sư phụ, hôm nay ngài có đem sách mới gì theo không?”

Thái phó thái cười tử đến từ ái, kéo hài tử ngồi trên đệm cỏ, tùy tay từ trong long lấy ra một quyển sách đặt vào tay tiểu đệ tử, Trác Nhạc nương theo ánh lửa nhìn nhìn ──《 tư trì thông giám 》, chân mày khéo léo cau lại: “Sư phụ, sách này đệ tử cũng không biết có hiểu được không!”


Úy Oản cười khẽ: “Đừng lo, chỗ xem không rõ ngươi dùng bút làm dấu, đợi sư phụ giải thích cho ngươi. Làm sư phụ mà nói, chỉ là truyền đạo, giải nghi hoặc mà thôi.”

Hài tử ngửa đầu: “Sư phụ, đệ tử chắc chắn hảo hảo mà đọc!”

Thái phó than nhẹ: “Tiểu Nhạc, quyển sách này ky xảo vạn biến (biến hóa khó lường), thâm tàng thiên hác (ẩn sâu nhiều chổ), nhất định có nhiểu trợ giúp ngươi đối với thái độ làm việc trong cung sau này!”

Trác Nhạc hạ mắt, nhìn bụng tròn do thái phó ngồi xuống mà che dấu không được, trịnh trọng gật đầu: “Ta biết! Đó là không vì chính mình, vì tiểu sư đệ, ta cũng muốn còn nghiêm túc đọc sách!”

Hốc mắt Úy Oản nóng lên: “Hảo hài tử, làm khó ngươi!”

Trác Nhạc giương mắt, nghịch ngợm cười cười, một bàn tay vươn đến, xoa bụng thái phó lộ ra: “Sư phụ, tiểu sư đệ nhất định giống ngươi, là một người ôn nhu dễ gần!”

Úy Oản thản nhiên cười, nhìn vẻ mặt hồn nhiên ủa hài tử dưới ngọn đèn, trong lòng cũng đau xót, nếu không phải không nắm chắc đối với thân thể chính mình, sao lại phải kéo hài tử này vào, khiến cuộc sống hắn trải qua từng ngày vất vả. Chỉ là một đúa nhỏ mười hai mười ba tuổi, lại bị chính mình đặt gánh nặng trầm trọng trên vai.

Ánh lửa yếu ớt, hai thầy trò tình ý chân thành tha thiết, chuyện trò thản nhiên, cửa động đơn độc dấu kín, dưới ánh trăng không để ngoại nhân tìm ra, lại không biết nơi cửa động được cành mai che lại, một người lặng yên mà đứng, sắc mặt xanh mét, ánh sáng chiếu trên khuôn mặt lạnh băng, tức giận trên mặt bỗng tăng cao, mạnh mẽ hủy đi dung nhan ôn nhuận như ngọc.

Cước bộ Úy Oản nhẹ nhàng, tiếng cười vui vẻ của hài tử quanh quẩn bên tai, bàn tay nhỏ bé xoa bụng mình, lòng bàn tay ấm áp như truyền vào cơ thể, cảm giác thư thái truyền đến tứ chi bách hài (toàn thân), mỏi mệt ban ngày tức thì tan thành mây khói.

Lên lớp xong, hai thầy trò quay về chỗ ở, thái phó thái tử tùy hứng bước chậm, qua rừng mai, Vĩnh Yên cung sừng sững trước mắt. Đêm dài đã qua, mọi nơi yên tĩnh không tiếng người, chỉ có vầng trăng cô độc treo trên không trung, chiếu đến người nhẹ như mây, bừng tỉnh như mộng.

Trong Thọ Nhân điện ánh nến đã tắt, người kê cao gối ngủ trên giường hô hấp trầm ổn, hiển nhiên còn đang ngủ say. Uý Oản thở ra, nhẹ tay nhẹ chân cởi áo lên giường, nhanh đắp chăn bông, mi dài kẽ nhắm, chỉ chốc lát sau liền ngủ.

Cốc Lương Văn Hiên nghe hô hấp người nọ dần đều, chậm rãi ngồi dậy, ánh trăng như tẩy, thần sắc người nọ bình tĩnh, khóe miệng hơi cong, mi dài rậm rạp theo nhịp hô hấp nhẹ nhàng run rẩy… Đột nhiên quay đầu đi, không muốn lại nhìn một cái nữa, vẻ mặt giận dữ: nguyên lai ngươi thủy chung chưa từng tin tưởng ta, uổng ta đối với ngươi một mảnh thiệt tình…

Thái phó thái tử ngủ thật thư thái, khi tỉnh lại ánh dương ngoài cửa lên cao, chim hót líu lo, đúng là thời tiết trời trong nắng ấm.

Bên tai truyền đến tiếng cười vui nhẹ nhàng của hài tử: “Sư phụ, ngài cuối cùng tỉnh!”


Úy Oản có chút kỳ quái, quay đầu nhìn thân ảnh tinh tế nho nhỏ bên giường: “Tiểu Nhạc, ngươi tới đưa tảo thiện sao?”

Trác Nhạc lấy quần áo đưa cho sư phụ: “Ta đã sớm đưa tới, thấy một mình ngài, chờ trong chốc lát! Hiện tại thời tiết ấm áp, có thể để sư phụ ngủ nhiều một chút, không cần sợ cháo lạnh không thể ăn!”

Thái phó nhíu nhíu đầu mày, tiếp nhận quần áo tiểu đồ đệ đưa qua mặc vào: “Cốc Lương tiên sinh đi ra ngoài sao?”

Trác Nhạc nghiêng đầu: “Thời điểm ta tới sẽ không chưa từng gặp qua Cốc Lương tiên sinh, chắc là sáng sớm liền đi ra ngoài!”

Úy Oản ngẩn người, lẩm bẩm nói: “Trong cung này cũng không phải hắn có thể chạy loạn, đi đâu vậy?”

Hài tử bưng khay từ cửa sổ đến: “Này ta cũng không biết! Sư phụ, ngài ở trên giường ăn hay là…” Lời còn chưa dứt, liền thấy sư phụ vén chăn xuống giường mang hài vào.

Thầy trò hai người cứ theo lẽ thường ngồi trên ghế nhỏ dùng tảo thiện, Úy Oản cảm thấy nghi ngờ chồng chất, cũng không muốn tiểu đồ đệ ưu phiền cùng y, chỉ lấy vài lời thoải mái mà hàn huyên tán gẫu. Trác Nhạc thật sự hưng phấn, từ khi Vĩnh Yên cung có ngoại nhân vào ở, không còn được cùng sư phụ dùng cơm nữa, chỉ cảm thấy điểm tâm hôm nay ngọt hơn bình thường nhiều lắm, nhịn không được liền đem những chuyện mình gặp được mấy tháng qua, sách đã đọc đều mang ra nói.

Đồ ăn sáng đã xong, Trác Nhạc lưu luyến không rời mà bưng khay ly khai Vĩnh Yên cung, Thái phó thái tử một đường tiễn cậu đến cửa cung mới dừng lại. Vì bụng đã to ra, Uý Oản rất ít xuất môn.

Cốc Lương Văn Hiên vẫn chưa trở về, Úy Oản nhàn đến không có việc gì làm, lại không dám ra cung tản bộ, chỉ buồn chán ở trong điện, tìm chút bộ sách tùy ý lật ra đọc.

Một ngày nhanh chóng qua đi, đợi đến lúc Trác Nhạc đưa vãn thiện tới, Cốc Lương Văn Hiên vẫn không thấy bóng dáng, thái phó cảm thấy nghi ngờ tăng lên, nhớ tới thân phận đặc thù của người nọ, sẽ không gặp chuyện gì đi? Đứa nhỏ cũng vui vẻ đến cực điểm, nhanh tay nhanh chân dọn đồ ăn xong, lấy đũa đưa cho sư phụ: “Sư phụ, Cốc Lương tiên sinh sợ là có chuyện phải trì hoãn, thân thể ngài hiện tại không thể chịu đói được, nên ăn trước đi!”

Úy Oản tiếp nhận chiếc đũa, giương mắt nhìn biểu tình hân hoan của đứa nhỏ, không đành lòng tăng thêm phiền não cho cậu, cầm thìa bạc nếm thử một ngụm canh, canh kia dùng là gà đen cực hiếm ngao với đương quy, nước canh nồng đậm, thật rất ngon, Úy Oản lại ăn không mùi vị, lo sợ bất an, trong lòng ẩn ẩn có một dự cảm xấu dâng lên, khiến người không thể thoải mái.

Dùng bữa tối xong, Trác Nhạc không vội rời đi, lại lấy bộ sách mới tối hôm qua ra, trong sách kia có gấp vài tờ, đánh dấu, đúng là sau khi hài tử trở về tự mình lật xem một chương, đánh dấu nơi không hiểu đợi thỉnh giáo sư phụ.

Úy Oản thấy sắc trời đã tối, Cốc Lương Văn Hiên vẫn còn chưa về, trong lòng càng thêm bất an, không hiểu sao không muốn tiểu đồ đệ rời đi chính mình, thấy hài tử lấy sách ra, thật có vài phần trấn an, tiếp nhận sách, cố gắng áp chế buồn bực, thật sự nghiêm túc vì tiểu đệ tử giải đáp nghi hoặc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.