Đọc truyện Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới – Chương 890: Tiếp Cận Vực Sâu
Ngày 25 tháng 9 năm 1, Ánh Sáng Kỷ.
Vài ngày sau trận chiến ở Cuồng Man Vương Triều, một trận chiến khiến danh tiếng của Vệ Quốc Liên Minh ở Tử Vi Châu tăng lên đến đỉnh điểm, người người biết đến Minh Chủ Đường Ngọc Lan Anh chính là ngôi sao tỏa sáng rực rỡ.
“Vệ Quốc Liên Minh tuổi đời còn non trẻ nhưng với sự lãnh đạo của một Minh Chủ vĩ đại như Đường Ngọc Lan Anh chắc chắn sẽ tạo ra một điều không tưởng, nói không chừng, Hợp Ma Tông sẽ bị hủy diệt…” Một vài người trong quán rượu ven đường trò truyện.
Quán rượu, quán trọ trong các thành trì lớn là nơi tập trung của nhiều tu sĩ đến từ các phương trời khác nhau để thu thập thông tin, các cuộc trò truyện trong đây không bị giới hạn bởi điều gì, nhất là các tán tu không có chỗ dựa thường dùng cách hấp dẫn người khác bằng thông tin sau đó bán thông tin kiếm thêm một chút tài nguyên tu luyện.
“Không phải chứ? Dù gì Hợp Ma Tông cũng là một tông môn có gốc gác lớn, tồn tại hơn một nghìn năm trời đấy!” Có tu sĩ tỏ ra không tin tưởng.
“Coi như Quang Minh Giáo Đình có đứng sau hỗ trợ Vệ Quốc Liên Minh thì cũng không thể nào đánh đổ Hợp Ma Tông, tính luôn cả Đường Ngọc Lan Anh và vị Giáo Hoàng kia thì chỉ có hai tu sĩ cảnh giới Pháp Tướng Thiên Tôn mà thôi.” Có tu sĩ lớn tuổi đưa ra nhận định dựa trên số tin tức bản thân biết được.
Sau trận chiến hủy diệt hoàn toàn nghiền ép ở Cuồng Man Vương Triều, mọi người đều đưa ra một nhận định thống nhất rằng Đường Ngọc Lan Anh đã là tu sĩ cảnh giới Pháp Tướng Thiên Tôn, nếu không thì cô ấy chẳng thể nào chiến thắng liên quân của Hợp Ma Tông một cách dễ dàng như thế.
Về phần Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình, Thanh Vũ đã chiến đấu một trận kịch liệt với Lê Trường Tôn của Đà La Môn, và còn chiến thắng nên mọi người tin rằng Thanh Vũ là Pháp Tướng Thiên Tôn đã tu luyện lâu năm.
Hai Pháp Tướng Thiên Tôn làm đồng minh với nhau là một sự kiện rung động toàn bộ Thiên Quy Đảo, nhưng như thế vẫn chưa đủ nặng để mọi người tin tưởng rằng Hợp Ma Tông sẽ sụp đổ chỉ vì hai Pháp Tướng Thiên Tôn.
Ngay cả Tử Vi Kiếm Tông, bá chủ của Tử Vi Châu từ rất nhiều năm trước cũng không muốn gây chiến tranh với Hợp Ma Tông đủ để cho thấy Hợp Ma Tông có nội tình sâu dày cỡ nào.
“Theo những sự kiện đang diễn ra dạo gần đây, Tử Vi Kiếm Tông không còn đủ lực lượng để giữ gìn hòa bình cho Tử Vi Châu nữa, mối đe dọa đến từ biển cả không nhỏ.
Đặc biệt Lam Hải Nhân Ngư là một chủng tộc tồn tại từ rất lâu, họ chính là mối nguy hiểm đáng lo ngại đối với toàn thể nhân loại đang sinh sống tại Thiên Quy Đảo.
Chỉ mong rằng Tử Vi Kiếm Tông có thể cầm cự được.”
“Trận chiến sắp tới giữa Vệ Quốc Liên Minh và Hợp Ma Tông nhất định sẽ là một trận chiến lớn, thậm chí nó có thể quyết định đến thế cục của toàn Tử Vi Châu trong vòng một ngàn năm nữa.”
“Ai sẽ chiến thắng đây? Một Hợp Ma Tông hùng mạnh như đầm nước sâu không nhìn thấy đáy hay ngôi sao đang rực sáng giữa bầu trời kia sẽ mang đến hi vọng cho những người phàm đang bị nô dịch?”
Một tu sĩ khẽ thở dài với ánh mắt trầm ngâm không biết đang suy nghĩ gì, phía trên cái bàn gỗ là một bức tranh trắng đen trừu tượng, người này vừa vẽ xong bức tranh đó với cảm xúc ngổn ngang trong lòng, ngay cả một tu sĩ đắm chìm trong thế giới tàn khốc của tu luyện lâu năm cũng có phần cảm thông trước số phận của những người đang bị Hợp Ma Tông nô dịch bằng cách chính sách vô nhân đạo.
Có lẽ, trong thâm tâm của phần lớn mọi người đều mong muốn rằng ngôi sao trời kia sẽ đánh tan đi bóng đêm đang che phủ trên đầu của những người đang bị nô dịch đó.
Dù có thế nào đi chăng nữa, trước khi trở thành một phần của thế giới tàn khốc, họ cũng từng là con người bình thường, cảm nhận được hạnh phúc nhỏ bé chỉ bằng một bữa cơm gia đình sum vầy…
Âu, đây có lẽ là sự thương hại và đồng cảm vẫn còn tồn đọng lại sâu trong lòng của con người, mặc cho họ có trở thành thứ gì trong tương lai đi nữa thì chúng vẫn không hề tan biến.
“Này, đằng kia là gì?” Một vài tu sĩ bỗng nhiên nhận thấy điều gì đó.
Mọi người vừa nghe tiếng kêu thì liền cảnh giác, sau đó lại chú ý đến phía xa xa nơi chân trời.
“Đó là phi thuyền?!” Một tu sĩ trẻ tuổi há hốc mồm vì kinh ngạc.
“Một đội phi thuyền rất lớn!!” Rất nhiều người giật nảy cả mình.
Họ đang nhìn thấy một đội thuyền bay giữa bầu trời, xuyên qua tầng tầng đám mây màu trắng, một đội thuyền bay với quy mô lớn, cảnh tượng rất hiếm gặp ở Thiên Quy Đảo thì đừng nói gì đến một vùng đất hoang vắng ở Tử Vi Châu.
Lá cờ màu trắng tung bay phấp phới nhịp nhàng với hoa văn tinh xảo, không ai biết lá cờ với hoa văn đó đại diện cho thế lực nào cho đến khi vào hơn hai tháng trước, một tổ chức tự xưng Chính phủ thế giới bắt đầu nổi lên như một thế lực hùng mạnh, thâu tóm toàn bộ các thế lực xung quanh lấy Không Vũ, Kinh Hồng, Bảo Trụ, ba vương triều đó làm trung tâm.
“Chiến kỳ kia… họ là một trong các đội quân của Chính phủ thế giới!”
“Hừ?! Chính phủ thế giới? Không biết tự lượng sức mình, chỉ là một đội quân nhỏ mà cũng dám mạnh miệng như thế sao?” Có tu sĩ không biết gì nên tỏ ra khinh thường.
Thế giới tu luyện rộng lớn vô cùng, một thế lực nhỏ nhoi tưởng rằng có thể quản lý toàn bộ thế giới này hay sao mà dám lấy tên gọi là Chính phủ thế giới? Bất kỳ người nào vừa nghe đến cái tên đó đều coi nhẹ, thậm chí là xem chuyện đó không khác gì trò cười.
Một tu sĩ hiểu biết trầm giọng giải thích: “Đừng nói bừa kẻo lại mang họa vào thân, đội quân đó của Chính phủ thế giới đã quét ngang rất nhiều thế lực một sao, hai sao ở Tử Vi Châu, trong vòng hai tháng tiến thẳng đến nơi này, có vẻ như mục tiêu của họ là Vực Sâu Vong Sương.”
“Bọn họ muốn xâm nhập vào Vực Sâu Vong Sương ư?”
“Nơi đó rất không ổn định, thế lực hỗn tạp, ma đầu, yêu ma hoành hành vô kỵ, vô số người chết thảm mỗi ngày, dù là tu sĩ Hóa Thần Đại Tôn cũng phải cẩn thận từng chút một, một đội quân rêu rao như thế sẽ bị tiêu diệt rất nhanh thôi.” Một người cười lạnh nói lời cay nghiệt vì nhìn Chính phủ thế giới không vừa mắt.
“Tử Vi Kiếm Tông rút lui khỏi Vực Sâu Vong Sương khiến cho các thế lực đến từ Thủy Hàn Châu, Hỗn Ma Châu, Ám Minh Châu lấn lướt Tử Vi Châu chúng ta, đặc biệt là đám tu sĩ của Ám Minh Tông, Tứ Đại Ma Vương Thành, cùng đám yêu tộc đến từ Huyền Băng Thiên Hà và Thiên Hoàng Hỏa Diệm Sơn Mạch càng ngày càng ngang ngược, rất nhiều thế lực của Tử Vi Châu bị đuổi khỏi Vực Sâu Vong Sương.”
“Lần này Chính phủ thế giới muốn uống một chén canh ở Vực Sâu Vong Sương thì cần phải vượt qua rất nhiều thử thách khó khăn!”
Huyền Băng Thiên Hà và Thiên Hoàng Hỏa Diệm Sơn Mạch là hai vùng đất tập trung nhiều yêu tộc nhất trên Thiên Quy Đảo, mỗi một vùng đất đều có rất nhiều yêu tộc mạnh mẽ trấn giữ, là thủ lĩnh lãnh đạo yêu tộc trên toàn bộ Thiên Quy Đảo, được xem là vùng cấm, tu sĩ nhân loại không dám xâm nhập vào đó.
Từ khi Vực Sâu Vong Sương xuất hiện, các mỏ khoáng thạch, Linh Thạch xuất hiện liên tục, lại có thêm hồn châu rơi ra từ việc tiêu diệt đám quỷ hồn không có trí tuệ, rất nhiều người đã đến Vực Sâu Vong Sương để thám hiểm, các thế lực thì đấu tranh để giành lấy tài nguyên, mỗi một ngày qua đi có rất nhiều trận chiến lớn, vô số người chết, tất nhiên không thể thiếu sự có mặt của yêu tộc.
“Phía trước là vùng đất cuối cùng tiếp giáp Vực Sâu Vong Sương.
Chúng ta chỉ còn cách Vực Sâu Vong Sương khoảng chừng 300km nữa thôi.” Một người đứng trên đội tàu báo cáo.
“Vậy à?” Một người lãnh đạo gật gù như đã hiểu.
“Ông nghĩ sao về Vực Sâu Vong Sương, Nguyễn Vu Hội Trưởng?” Người này nghiêng đầu hỏi một người đàn ông vạm vỡ đứng bên cạnh.
Nguyễn Vu cười một tiếng sảng khoái: “Nhiệm vụ của chúng ta là gì? Trần Huyền Tông Chủ?”
“Giải cứu tất cả nô lệ đang ở trong Vực Sâu Vong Sương, sau đó… bình định vùng đất hỗn loạn này!” Trần Huyền nghiêm túc trả lời.
“Đúng vậy!” Nguyễn Vu gật đầu.
Nguyễn Vu vung vẫy cây chiến phủ lớn về phía trước tạo ra một làn sóng xung kích mạnh mẽ thổi dạt toàn bộ mây mù đang ở phía trước, giọng nói hùng hồn thể hiện quyết tâm trong lòng của ông:
“Mặc kệ bên trong có bao nhiêu kẻ địch, chỉ cần bọn chúng dám cản đường chúng ta thì chúng ta sẽ quét sạch tận gốc rễ của chúng! Rất nhiều máu tươi của người vô tội đã đổ xuống tại đó, vậy thì hãy để cho máu tươi của đám hung tàn kia cũng phải đổ xuống!”
“Ám Khôi Tông, Tứ Đại Ma Vương Thành, Huyền Băng Thiên Hà, Thiên Hoàng Hỏa Diệm Sơn Mạch, đó là bốn thế lực mạnh nhất đang chiếm giữ phần lớn diện tích Vực Sâu Vong Sương, chúng ta phải chuẩn bị kỹ càng, ông có bao nhiêu niềm tin?” Trần Huyền chăm chú hỏi tiếp.
Ám Khôi Tông với thuật chế tạo khôi lỗi với sức chiến đấu cường hoành.
Tứ Đại Ma Vương Thành hung tàn thành tính, thích thú việc giết chóc, chém giết tàn nhẫn bằng mọi thủ đoạn, không ngại chiến tranh.
Thiên Hoàng Hỏa Diệm Sơn Mạch ở phía đông bắc Thiên Quy Đảo với các loài yêu chuyên tu luyện pháp thuật hệ hỏa hoặc có thần thông thiên phú huyết mạch hệ hỏa rất mạnh mẽ.
Còn Huyền Băng Thiên Hà nằm ở tây nam Thiên Quy Đảo, trên địa phận của Thủy Hàn Châu, là bá chủ mạnh nhất Thủy Hàn Châu, vượt qua cả thế lực của nhân loại ở Thủy Hàn Châu là Huyền Băng Động Thiên.
Bởi vì Huyền Băng Động Thiên chỉ có một con suối nhỏ chứa Huyền Băng Thủy, bảo vật Địa Vật thượng phẩm, còn Huyền Băng Thiên Hà với chủng tộc Huyền Băng Yêu Thụ đã cắm rễ ở vùng đất lạnh giá đó từ lâu, vùng đất đó không khác gì sân nhà của Huyền Băng Yêu Thụ, lực chiến cực kỳ bá đạo với sự khắc nghiệt của cái lạnh.
Nguyễn Vu cười lớn: “Trần Huyền Tông Chủ, tôi hiểu nỗi lo của ông khi ông là người đưa ra quyết định liên quan đến mạng sống của rất nhiều người.
Nhưng ông hãy yên tâm đi, bởi vì, năm ngàn Mạo Hiểm Giả đang ở đây, Hội Trưởng của Công Hội Mạo Hiểm Giả, Nguyễn Vu cũng có mặt ở đây!”
Giáo Đình đã đưa ra một nhiệm vụ dành cho toàn bộ Mạo Hiểm Giả, đó là hỗ trợ Chính phủ thế giới trong các sự kiện lớn đang diễn ra như là quản lý trị an trên các vùng đất bị chiếm giữ hoặc đi theo tham dự vào các cuộc viễn chinh sắp tới.
Lần này, Nguyễn Vu Hội Trưởng dẫn theo ít nhất năm ngàn Mạo Hiểm Giả tham gia vào cuộc viễn chinh cùng với Trần Huyền, Tông Chủ của Yêu Nguyệt Tông.
Còn có thêm vài chục ngàn Mạo Hiểm Giả đang thực hiện các nhiệm vụ khác.
Đội quân trên thuyền bay với lực lượng năm ngàn Mạo Hiểm Giả cùng ít nhất sáu mươi ngàn tu sĩ đến từ Yêu Nguyệt Tông và các thế lực dưới quyền sắp sửa tham dự vào vũng nước đục tại Vực Sâu Vong Sương.
Tình hình vùng biên giới tiếp giáp Vực Sâu Vong Sương đang nóng hơn bao giờ hết khi có sự có mặt của đội quân lớn này!
“Mọi người đi đường đã mệt rồi, hãy dựng doanh trại nghỉ ngơi.”
“Chúng ta còn rất nhiều công việc phải làm đấy!”
“Nhưng nhiệm vụ của chúng ta bây giờ là chờ đợi pháo hiệu, khi đó, máu tươi chắc chắn sẽ đổ xuống.
Ông đã sẵn sàng chưa, Trần Huyền Tông Chủ?”
Trần Huyền trầm mặc trong giây lát: “Tôi đã sẵn sàng để lưỡi kiếm này bị vấy bẩn bởi máu tươi của những kẻ đáng chết!”
“Kẻ đáng chết nên chết, người đáng sống nên sống!” Nguyễn Vu cười khẽ một tiếng.
“A, có vẻ như Đường Ngọc Lan Anh đã đi nhanh hơn chúng ta một bước rồi.
Hợp Ma Tông nên bị hủy diệt từ sâu trong tận gốc rễ, chỉ nghe đến cái tên gọi của chúng tôi cũng khiến tôi cảm thấy buồn nôn.”
“Đường Ngọc Lan Anh, cô gái trẻ tuổi ấy giờ đây đã thực sự trưởng thành!”
Trần Huyền cảm khái một tiếng, ông là người đứng ra cứu Đường Ngọc Lan Anh khi cô ấy đi đến cửa vào Trúc Cơ Cốc trong khi đang bị đám sát thủ của Hắc Sác Thiên Mạc truy sát.
Nhưng vào lúc này, một trăm Trần Huyền cũng không thể cầm cự trước Đường Ngọc Lan Anh trong vòng một phút đồng hồ, đây là sức mạnh đã được kiểm chứng bởi những chiến tích của Đường Ngọc Lan Anh ở thế giới bên ngoài, hay kể cả thế giới bên trong Huyễn Linh Chiến Trường.
“Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một cô gái với quyết tâm sắt đá đến như thế, điều gì đang thôi thúc cô ấy chứ?” Trần Huyền khẽ hỏi.
“Trách nhiệm!” Nguyễn Vu thong thả nói.
“Tất cả chúng ta đều mang trong mình trách nhiệm phải hoàn thành!”.