Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới

Chương 44: Một bàn tay to


Đọc truyện Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới – Chương 44: Một bàn tay to

Lúc nãy, khi Thanh Vũ vừa thăng cấp đến trung cấp Giáo Hoàng, bên ngoài, tất cả người ở cấp bậc Tín Sứ trở lên đều cảm nhận được tốc độ hấp thụ linh khí của mình tăng lên một mảng lớn, không những vậy, tình trạng này còn có hiệu lực vĩnh viễn.
Không Yên đột nhiên cảm thấy thân thể của mình nhận được một thứ gì đó, tốc độ tu luyện của hắn bạo tăng, làm cho hắn cố hết sức để áp chế cảnh giới hiện giờ, hai mắt Không Yên toát ra vẻ hoảng sợ nói:
“Lúc trước ta không tận lực tu luyện cho nên không cảm thấy gì, nhưng hôm nay lại có tình trạng dị biến xảy ra, tựa hồ sau khi gia nhập Giáo Đình, tốc độ tu luyện của ta tăng lên đến hai thành.’’
Hai thành! Tốc độ tu luyện vĩnh viễn tăng lên hai thành, Không Yên cảm thấy Giáo Đình càng thần bí, nhất là một cái cửa hàng ảo lại có thể xuất ra vật phẩm, thủ đoạn không tưởng như vậy thì chỉ có Thần Linh mới có thể làm được.
Ngay lúc này, Thanh Vũ sử dụng Giáo Hoàng sáo trang, đôi cánh dài gần hai mét, khung cánh được làm từ Quang Minh Thánh Thạch có màu trắng ngà, lông vũ làm từ Quang Minh Thánh Vũ có màu hoàng kim, hai loại vật liệu kết hợp với nhau tạo ra một đôi cánh tuyệt mĩ, tỏa ra từng tia ánh sáng chiếu rọi xung quanh, đặc biệt thứ ánh sáng này không làm cho người nhìn hoa mắt, mà còn làm cho họ cảm thấy mỹ lệ vạn phần.
Bên trái Thanh Vũ là một con chim hoàng kim, hai mắt có màu xanh lục bích, Thánh Hoàn bay xung quanh Thanh Vũ, đưa đôi mắt quan sát xung quanh, không những vậy nó còn đang hấp thụ linh lực để dự trữ, Thanh Vũ cảm thấy nó có linh tính như một sinh vật thật sự.
Tay trái Thanh Vũ là một cái Thánh Thuẫn, dài gần bằng Thanh Vũ, trên Thánh Thuẫn có những dòng ký hiệu kỳ lạ kết nối lẫn nhau, tỏa ra từng tia khí tức trầm trọng. Thanh Vũ nhìn thấy tác dụng của nó, nhưng hắn không tình nguyện lấy Thánh Thuẫn đỡ một đòn trực tiếp của kẻ địch a, Thánh Thuẫn chỉ triệt tiêu 40% sát thương, nhưng 60% còn lại đâu? Chẳng lẽ Thanh Vũ hưởng thụ 60% còn lại? Cái này đáng để thử nghiệm!
Giờ khắc này, Thanh Vũ đứng trên đỉnh của Thánh Đường, sống lực thẳng băng, những tia ánh sáng từ Mặt Trời chiếu xuống khuôn mặt hắn, kết hợp với Giáo Hoàng sáo trang đang tỏa ra từng tia hoàng kim, Thanh Vũ cảm thấy tựa hồ mình có hơi bị chói mắt! Đây là ép ta làm mục tiêu của kẻ địch sao?
Những thành viên của Giáo Đình đang đứng bên dưới, cảm thấy ánh mắt của mình sẽ bị chọc mù, một tên thanh niên tỏa ra từng tia ánh sáng chiếu rọi khắp bốn phương, giống như một cái Mặt Trời thu nhỏ, nói đúng hơn là một cái mục tiêu dễ nhìn thấy nhất.

Đôi mắt họ xuyên thấu qua tầng ánh sáng chói chang kia, nhìn thấy tên thanh niên là Thanh Vũ, chính là Giáo Hoàng đại nhân của bọn họ.
“Ngươi nhìn, đó là Giáo Hoàng đại nhân, thật là chói mắt a!’’ Có thanh âm của một người thiếu nữ vang ra, nói với một người bạn bên cạnh cô.
Người bạn bên cạnh cô theo bản năng nhìn thấy Thanh Vũ, không khỏi gật đầu: ‘’Đây mới chính là Giáo Hoàng đại nhân!’’
Trong tưởng tượng của cô, Giáo Hoàng đại nhân đáng lẽ ra phải có hình tượng như vậy, người nhìn người chói mắt, địch nhân nhìn thấy thì mù mắt địch nhân! Hình tượng như thế mới đúng là Giáo Hoàng đại nhân của bọn họ!
Ngọc Trang thả ra thần thức, nhìn thấy Thanh Vũ như vậy, Ngọc Trang cảm thấy cổ quái, đây là Giáo Hoàng mà ta quen biết hay sao? Chợt, có một số vật phẩm xuất hiện trước mặt Ngọc Trang, sau đó có một thanh âm vang lên:
“Đây là Hồng Y Giáo Chủ sáo trang, Quang Minh Chi Thần vừa ban thưởng cho chúng ta.’’
Ngọc Trang hiếu kì nhìn thấy ba cái vật phẩm phát ra tia sáng màu đỏ ngọc, cái này có chút đẹp, sau đó cô sử dụng linh lực phong ấn căn phòng, một lát sau, Ngọc Trang với một bộ sáo trang mù mắt đang đứng giữa nơi đó, nhưng Ngọc Trang không để ý đến vẻ đẹp của nó mà nhìn thẳng vào tác dụng, cái này quá nghịch thiên!
Lâm Phong đứng đằng xa, cùng với Tiểu Hắc và Nguyệt Linh, họ nhìn thấy cảnh tượng trên đỉnh Thánh Đường, Lâm Phong cười nói:
‘’Cái này quá đẹp, nhưng đẹp như vậy dễ dàng bị kẻ địch phát hiện.’’

Nguyệt Linh dùng sức gật đầu, biểu tình say mê nói: ‘’Nếu ta cũng có một bộ như vậy thì có chết cũng không tiếc.’’
Nghe được Nguyệt Linh nói, Lâm Phong không khỏi tưởng tượng đến cảnh đó, một Nguyệt Linh đứng trên hư không, khuôn mặt lạnh lùng, sau lưng là một đôi cánh hoàng kim, bên cạnh là một con chim bay lượn, trước mặt là một cái thuẫn, một tay cầm một đống phù chú, thật là ngầu a!
Ngay lập tức, Lâm Phong vô ý quét mắt nhìn về phía Tiểu Hắc, nhìn thấy hai mắt Tiểu Hắc nhìn chằm chằm vào Thanh Vũ, Lâm Phong vội ho một tiếng nói ra: ‘’Chúng ta đi thôi.’’
Lâm Phong thật không dám nghĩ, nếu Tiểu Hắc nói ra giống Nguyệt Linh, sau đó Lâm Phong tất nhiên sẽ tưởng tượng ra một con khỉ đen tay cầm lấy một cái thuẫn, nhưng sau lưng có một đôi cánh hoàng kim, không những vậy, bên cạnh là một con chim bay múa, cái khung cảnh này có chút không hài hòa.
Cho nên Lâm Phong phải làm cho tên Tiểu Hắc này tỉnh mộng, đôi khi có giấc mơ cũng không tốt!
‘’Kích hoạt danh hiệu.’’ Thanh Vũ nói nhỏ.
Tiếng nói vừa xong, Thanh Vũ cảm nhận được một dòng nước ấm đột nhiên xuất hiện trong cơ thể mình, khí tức của hắn không ngừng kéo lên.
Trúc Cơ Hậu Kỳ!
Trúc Cơ Đỉnh Phong!

Kết Đan sơ kỳ!
Kết Đan trung Kỳ!
Đến đây, khí tức của Thanh Vũ mới dừng lại, dòng nước ấm kia chính là năng lượng mà hiện giờ Thanh Vũ có thể điều khiển.
Đang lúc Thanh Vũ cảm nhận sức mạnh của mình, bầu trời của ngôi làng đột nhiên âm u, không khí trầm trọng, phong vân biến d7tszCQ4 sắc, có một cơn lốc xoáy linh lực, mà tâm điểm chính là Thanh Vũ.
‘’Đây là sức mạnh của Giáo Hoàng.’’ Một tên thành viên kinh hãi nói.
‘’Giáo Hoàng đại nhân lại mạnh mẽ như vậy?’’
“Ta cảm thấy ta cùng Giáo Hoàng đại nhân chênh lệch tựa trời và đất, đây là cảnh giới gì?’’
Mọi người bên dưới kinh hãi nhìn thấy Thanh Vũ, sau đo là những tiếng hoan hô truyền ra, Giáo Hoàng càng mạnh thì họ càng cảm thấy an toàn!
Thanh Vũ vô ý khống chế thần thức, để nó dò xét xung quanh, thần thức của hắn kéo dài đến hai trăm dặm mới dừng lại, hắn có thể cảm nhận được mọi sự việc diễn ra trong hai trăm dặm này, đương nhiên đa số chỉ là mơ hồ, chỉ cần hắn tập trung là có thể ‘nhìn’ thấy rõ.
Ngay tại lúc này, có một tin nhắn từ Diêu Hạo gửi đến, Thanh Vũ nhìn thấy tin nhắn này, khuôn mặt lạnh lùng nói:

‘’Khóa chặt tọa độ của Diêu Hạo.’’
‘’Đã khóa chặt tọa độ của Diêu Hạo, tiêu hao năm ngàn điểm tín ngưỡng.’’ Thanh âm của Hệ Thống đáp lại Thanh Vũ.
Thanh Vũ nhìn thấy tọa độ, nhíu mày, bởi vì nó cách Ngôi Làng đến tận bốn trăm km, vượt qua phạm vi mà thần thức của Thanh Vũ có thể cảm ứng được. Nhưng tình thể của Diêu Hạo nguy hiểm, Thanh Vũ kích hoạt Thánh Dức, lực chiến tăng gấp mười lần trong hai phút.
Lực chiến chính là tổng hợp những khả năng lại với nhau, bao gồm thần thức. Khí thế của Thanh Vũ càng phát ra mạnh mẽ, tầng mây bị cuốn ngược ra xa, những thành viên bên dưới đều bị khí tức này chấn đến lùi lại vài bước.
Thần thức của Thanh Vũ tiếp tục kéo dài ra xa, hắn cảm nhận được phía Bắc có một cảm giác chán ghét truyền tới, nhưng hắn không chú ý nhiều, chỉ kiểm tra xem nó là thứ gì, Thanh Vũ phát hiện ở đó chỉ có một mảnh mơ hồ, có vài bóng người đang đứng trong đó.
“Ngay tại đây.’’ Thanh Vũ đã nhìn thấy tọa độ của Diêu Hạo, phát hiện nhóm Diêu Hạo bị một nhóm người bắt lấy, nhưng không hạ sát thủ, Thanh Vũ mặc kệ, chỉ cần biết có người muốn bắt đi thành viên của mình, lửa giận của hắn đã bị đốt cháy.
Nhìn thấy nhóm Diêu Hạo bị áp giải đến trước mặt một người thanh niên có tu vi Trúc Cơ đỉnh phong, Thanh Vũ lập tức xuất thủ.
Linh Long thành chủ hiếu kỳ đánh giá những người trước mặt, quần áo không phải là pháp bảo đắc tiền, thủ pháp điều tra thông tin quá kém, nhưng lại có Nhất tinh phù chú bảo mệnh, tất nhiên phía sau họ có một Nhất tinh Phù Sư.
‘’Muốn chết!’’
Linh Long thành chủ đang muốn hỏi lai lịch của nhóm người này, thì một thanh âm giống như thiên âm từ trên trời vang vọng khắp Linh Long thành. Linh Long thành chủ biến sắc, cảm nhận được một đạo khí tức mạnh mẽ khóa chặt mình, hắn kinh hãi lùi về sau.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.