Quãng Đời Còn Lại Đều Vì Em

Chương 130: Chứng cứ! Vả mặt!


Đọc truyện Quãng Đời Còn Lại Đều Vì Em – Chương 130: Chứng cứ! Vả mặt!

Niên Tiểu Mộ vốn dĩ chỉ định nói cho Dư Việt Hàn, cô không muốn làm cho phòng PR thêm phiền toái, nhưng không ngờ mọi người đều nghe thấy, cô ngây ngẩn cả người.

Đợi cô lấy lại tinh thần, lập tức đứng thẳng người.

Nếu đã nói thì phải làm rõ luôn mọi chuyện.

“Lúc ấy tôi cảm thấy không đúng cho lắm, muốn đứng lên, là Tạ Tinh Tinh đột nhiên vươn tay đẩy máy tính xuống đất…” Giọng Niên Tiểu Mộ rất trong trẻo, bình tĩnh kể lại tình huống lúc đó một lần.

Nếu những lời này mà nói lúc vừa rồi, mọi người còn nghĩ rằng cô muốn thoát tội cho mình, mới đẩy trách nhiệm cho Tạ Tinh Tinh.

Nhưng lúc này, cô đã giúp phòng PR giải quyết vấn đề, cho dù máy tính thật sự là cô làm hỏng, cô cũng đã lấy công chuộc tội, hoàn toàn không cần phải đi vu cáo hãm hại người khác.

Bởi vậy, cô vừa dứt lời, ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Tạ Tinh Tinh. 

Tạ Tinh Tinh hoảng hốt, “Niên Tiểu Mộ, cô đang nói bậy bạ gì đó? Rõ ràng là cô làm rơi máy tính xuống, tôi tốt bụng giải thích cho cô, hiện tại cô lại đi nói xấu tôi? Lương tâm của cô để ở đâu hả?”


Tạ Tinh Tinh nắm chặt hai tay, ánh mắt chứa phẫn nộ và uất ức.

Văn Nhã Đại đã điều tra video theo dõi, căn bản không nhìn ra là ai đẩy, chỉ cần cô ta cắn chết không thừa nhận, Niên Tiểu Mộ nói gì cũng sẽ chỉ là vu khống!

Tạ Tinh Tinh hiểu đạo lý kẻ yếu đều được đồng tình, xoay người nhìn về phía Dư Việt Hàn, hai mắt rưng rưng.

“Anh Hàn, tôi vào công ty đã nhiều năm, luôn cẩn trọng trong công việc, những đồng nghiệp trong phòng PR này đều có thể làm chứng cho tôi, báo cáo triển khai lần này là tôi phụ trách, làm sao tôi có thể lấy công việc của mình ra để đùa giỡn được?”

Tạ Tinh Tinh nói xong, xoay người nhìn về phía Niên Tiểu Mộ.

“Cô mới nói là tôi cố ý đẩy hỏng máy tính, vậy tôi hỏi cô, chúng ta không oán không thù, tôi làm như vậy thì có lợi gì cho tôi?”

“…”

Tạ Tinh Tinh nói xong, ánh mắt mọi người đều thay đổi.

Niên Tiểu Mộ nhíu mày.

Cô không rõ cũng là điểm này.

Trước đó hai người căn bản không gặp nhau, vì sao Tạ Tinh Tinh phải làm như vậy?

Những người khác không thấy, nhưng cô tận mắt nhìn thấy Tạ Tinh Tinh đẩy máy tính xuống đất, đây là sự thật!

Niên Tiểu Mộ mím môi, quay đầu nhìn về phía Dư Việt Hàn.

Khuôn mặt lạnh lùng của anh không nhìn ra cảm xúc gì.


Đôi mắt đen thâm thúy đảo qua người ở đây, sau đó, kéo ghế ngồi xuống, nhàn nhạt mở miệng, “Đem cả băng ghi hình của máy theo dõi ở cửa tới đây.”

Nghe vậy, tất cả mọi người đều sững sờ.

Không rõ ý của anh.

Không phải đã điều tra qua băng theo dõi rồi sao, nhưng không nhìn ra cái gì.

Lại điều tra lần nữa, còn có ý nghĩa gì?

Nhưng mà rất nhanh sau đó, có người phát hiện, máy theo dõi anh muốn điều tra không cùng hướng với máy theo dõi Văn Nhã Đại đã điều tra!

Máy theo dõi khu làm việc, chỉ có thể quay được bóng lưng của hai người.

Nhưng mà từ góc độ ở cửa, lại có thể quay được phía bên cạnh!

Văn Nhã Đại hiểu được điểm này, bàn tay nắm chặt lại!


Muốn nói gì đó, nhưng Dư Việt Hàn nói xong, thư ký đã nhanh chóng đi lấy băng theo dõi ở đó.

Quả nhiên, máy theo dõi ở cửa quay được cảnh lúc Niên Tiểu Mộ đứng dậy, Tạ Tinh Tinh hất tay về phía máy tính một chút…

Chỉ tiếc, tới giây mấu chốt, vẫn bị cơ thể hai người che mất.

Rốt cuộc là tay cô ta vô ý đụng vào, hay là cố ý đụng vào máy tính, không có cách nào để kết luận.

Nhưng ít ra có thể chứng minh, Niên Tiểu Mộ cũng không nói dối.

Đầu sỏ làm máy tính rơi xuống đất là Tạ Tinh Tinh!

“Không, tôi không có… Khẳng định là góc độ máy theo dõi có vấn đề, anh Hàn, từ trước đến nay tôi luôn nghiêm túc với công việc, tuyệt đối không thể nào lấy công việc của mình ra làm trò đùa…”



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.