Bạn đang đọc Quang Ảnh Giả – Chương 8: Trận chiến đầu tiên
Cuộc hành trì trên biển , trên con tàu sang trọng cũng bước sang ngày thứ 7 thì tàu đã cập bến. Trong 7 ngày này, Thiên Phong cũng đã hiểu bít thêm về 1 tí về người dì từ trên trời rơi trúng này. Dì Trần tên là Trần Tuyết là nữ thương nhân kiệt xuất, và là con nuôi của 1 gia đình thượng lưu .Còn việc Trần Tuyết nhận Thiên Phong là cháu thì cũng chẵng khác là con nuôi là mấy.
Suốt ngày Trần Tuyết cười nhiều hơn lúc trước, và có phần trẽ thêm mấy tuổi đó là nhận xét của Bác Cao nói cho Thiên Phong nghe. Còn về phần Thiên Phong thì cũng quen dần với cuộc sống hiện tại, nhưng mà cái tính tiết kiệm trong ăn uống vẫn không bỏ, miễn ăn cái gì là cũng liếm sạch tô , dĩa thì mới chịu thôi; đây là cái tính mà Trần Tuyết cứ trách hoài mà Thiên Phong không chịu bỏ. Chỉ thấy mỗi lần như thế thì Thiên Phong lại xoa xoa đầu rùi hiếp mắt cười hehe cho qua chuyện.
Còn chuyện về ký hiệu kỳ lạ trên mu bàn tay nên Thiên Phong cũng hỏi qua dì Trần. Lấy cớ là thấy vị bác sĩ hôm trước khám bệnh trên mu bàn tay có hình đấu “ + “ bên dưới có 3 ngôi sao màu vàng 5 cánh , sau đó vị bác sĩ này đưa tay có ký hiệu lên người của Thiên Phong thì 3 ngôi sao ấy bắt đầu xoay quanh biểu tượng “ + “ , lúc ấy Thiên Phong cảm thấy có 1 luồng nhiệt ấm áp đang xâm nhập vào thân thể mình , nó đi đến mọi góc ngách, cảm giác dễ chịu bắt đầu tràn hết cơ thể mình, luồng nhiệt ấy đi tới đâu nếu gặp vết thương nó liền chữa trị một cách thần kỳ.
1 lúc sau bác sĩ thu tay lại, các ngôi sao 5 cánh ấy lại quay về vị trí ở phía dưới ký hiệu kia. Dì Trần chỉ nói sơ qua cái ký hiệu ấy gọi là Quang Ảnh, mà người có ký hiệu đó sẽ có được sau khi tham gia vòng thi tuyển, nếu thành công thì sẽ lấy được tư cách kích hoạt Quang Ảnh phù hợp với bản thân và đạt danh hiệu Quang Ảnh Giả. Còn màu sắc cấp bậc thì : Đen – Vàng – Cam – Nâu – Lục – Lam – Xanh Dương Đậm – Tím – Đỏ – Chí Tôn Phân Hệ Giả ( là đỉnh cao của 1 hệ nào đó ) . Còn đi sâu vào bên trong thì dì Trần không nói rõ, dì hứa sau khi làm xong việc nơi này sẽ giải thích rõ.
Thật sự Thiên Phong cũng khá tò mò, tại sao cái Quang Ảnh ấy lại thần kỳ đến thế. Tàu vừa cập bến , Thiên Phong cùng Trần Tuyết và bác tài xế Cao lên xe, chiếc xe lao nhanh với tốc độ chống mặt, Thiên Phong cũng không hiểu chuyện gì ; chỉ thấy mặt của dì Trần và bác Cao có vẻ nghiêm hơn mọi ngày. Nên Thiên Phong không dám làm phiền, không khí trong xe càng trở nên ngột ngạt sau khi dì Trần nhận được tin nhắn, thì chiếc xe càng chạy nhanh hơn.
Chiếc xe bỏ mọi cảnh vật ra đằng sau, chạy tầm nữa giờ thì xe bỗng thắng gấp lại. Thiên Phong chỉ thấy phía trước có 1 đoàn xe màu đen gần cả chục chiếc , người đứng đó chờ hơn 50 người, ai ai cũng mặc đồ đen , khuôn mặt thì sát khí đằng đằng rất là ghê rợn. Tài xế Cao bước xuất xe , rồi cất tiếng khó chịu nói:
– Các ngươi là ai . Xe bọn ta có chuyện quan trọng, tránh ra dùm.
– Haha. Ê tụi bây có nghe con chó già kia nói gì không … nó kêu tụi mình tránh ra kìa. Ta nhổ ! Ê lão già kia. Bây giờ ta không thích i đi qua đó, mi làm gì ta !
– Chuyện gì vậy chú Cao.
Chỉ thấy Trần phu nhân xuống xe rồi nhìn tụi du côn đằng trước. khuôn mặt hòa nhã mọi ngày biến mất chỉ thấy vẻ lo lắng , khó chịu, nôn nóng thay thế.
– Phu Nhân ! Có kẻ chặn đường không cho chúng ta đi qua.
– Ta là Trần Tuyết thuộc Trần Gia trên đảo này. Các ngươi vuốt mặt nên nể mủi . Chúng ta đang có chuyện gấp cần về Trần Gia, các ngươi nên hợp tác thì hơn nếu không thì chỉ 1 cú fone của ta thì các ngươi coi như xong.
– Bốp…bốp… !
Tiếng vỗ tay cắt ngang lời nối của Trần phu nhân. Chỉ thấy người ấy từ đám người áo đen đằng trước đi ra. Khi người này vừa đi ra thì đôi lông mày của Trần Tuyết nhíu lại .
– Tuyết Mai…a Tuyết Mai. Ta thật tình muốn kêu đàn em của ta tránh ra lắm, nhưng mà ta không thể. Lão già họ Trần kia sắp chết rồi… gia tài của Trần gia sắp vào tay của ta , nhiệm vụ của ta bây giờ là loại ngươi ra khỏi danh sách. Hahaha. Ta biết lão già họ Trần ở nhà chỉ yêu thương mình ngươi nếu không lầm thì toàn bộ tài sản của lão cũng cho ngươi quản lý, nên… há há há… ngươi cũng hiểu rồi ta cũng không cần phải nói.
– Thì ra là ngươi …Trần Mạnh . Ngươi tránh đường cho ta. Ta chỉ cần gặp cha 1 lần cuối thôi. Còn tài sản kia ta không cần, ngươi mún lấy thì cứ lấy quách đi.
– Nói dễ nghe qua … thật tình là ta cũng không tin cho lắm… hay là vầy đi. Ngươi ký tên vào cái này đã , nếu được thì ta cho ngươi qua.