Bạn đang đọc Quang Ảnh Giả – Chương 6: Trong cái xui cũng lồi ra được cái may mắn
– Ọt….ọt…..!
Đang suy nghĩ miên man tự kỹ thì cái bụng lại sôi . Theo thối quen lâu ngày thì Thiên Phong tìm vòng vòng xem coi có cái gì bỏ bụng không, lủi thủi vào xó, chuôi vào thùng rác, tìm trong mấy cái ngõ hẻm . Tìm nữa ngày thì Thiên Phong mới phát một điều cực khì khủng khiếp mà khiến cho Thiên Phong phải hét lên :
– Trời ơi ………. Tại sao tìm nữa ngày mà 1 cục xương cũng không có là sao ! Không lẽ cái số oanh oanh liệt liệt của danh hiệu “sát thủ tìm xương” của Thiên Phong ta phải chết đói sao ! Oaoaoa… Thiên Phong ta không tin 1 cái thành phố “ bự chảng ” như thế này mà ko có nổi 1 cục xương cho Thiên Phong ta sao !
Quyết thế Thiên Phong lục tung thùng rác, bới rác lung tung … hết cái này đến cái khác… mà tất cả chỉ là vỏ hộp, bao bì, bao sóp…
– Aaaaaaaaaaa ! Viên…viên… kẹo…Hura….. cuối cùng cũng tìm được 1 thứ ăn được.
Vừa tìm được một cục kẹo , bốc vỏ ra chỉ thấy viên kẹo đã chảy gần hết. Nhưng không sao, đối với Thiên Phong lúc này là 1 cứu tinh số 1 rồi. Tìm được 1 viên thì xem như mở hàng cũng không tệ a~ ! =)) =))
Sau khi măm măm và phiêu theo viên kẹo ngọt trong miệng, thì Thiên Phong tiếp tục công việc rất cao cả ” Bới rác tìm xương “ của mình. Nhưng cái số nghèo còn gặp cái eo, tìm mãi mà chẳng thấy xương ở đâu, kẹo ở nơi nào … đến bây giờ “nhan sắc” của Thiên Phong đã trở lại như xưa, đen quý phái và quyến rủ ! =))
Bóng đen bao trùm xuống thành phố, Thiên Phong lê bước chân ra khỏi con hẽm, sắc mặt bơ phờ, tay chân hơi rung rẩy… vì cả buổi sáng tới chiều rồi lại đến tối, Thiên Phong chỉ có viên kẹo trong bụng …
– Không lẽ là sự thật sao ? Thành phố bự thế này người ta đều ăn chay hết sao mà xương cũng không có vậy !
Tiếng nói thì thào, hơi đã mệt mỏi đến tột độ. Đi lảo đảo ra ngoài đường lớn, con đường đông người nhưng không đến nổi chen chân không lọt. Vẫn tình cảnh xưa lập lại, Thiên Phong đến đâu, người đi đường chỉ toàn tránh xa ra và tỏ ra vẻ khó chịu cũng có lẽ họ sợ dính vào rắc rối nên cũng không dính vào.
Dáng đi lảo đảo , băng qua ngã tư, đôi mắt của Thiên Phong dần dần nặng triểu, đi được nữa đường thì trước mặt tối sầm, rồi ngã xĩu tại chổ. Vừa lúc ngã xuống, 1 chiếc xe cao cấp cách đó đang chạy vù vù tới, mọi người nhìn thấy thì chỉ bít cầu nguyện cho cậu bé đen đúa ấy. Bổng chiếc xe thắng gấp… khi chiếc xe chỉ cách 1 đốt tay Thiên Phong thì dừng lại.
Đi ra khỏi xe là 1 vị trung niên tầm 50 tuổi, mặc trang phục của tài xế xe. Vị trung niên này đến gần người của Thiên Phong kiểm tra 1 lượt rồi quay lại nói:
– Phu nhân. Cậu bé không sao. Chỉ có điều hình như là cậu bé kiệt sức nên ngất xĩu.
Cánh cửa xe cao cấp mở ra, người vừa bước ra là một vị phu nhân tầm 30 tuổi, bề ngoài trang nhã , bình dị nhưng không kém phần quý phái. Phu nhân bước lại nhìn qua cậu bé, thì sắc mặc của vị phu nhân giản ra, khuôn mặt tỏ ra hiền hòa.
– Cậu bé thật tội nghiệp ! Chú Cao bế cậu bé lên xe đi. Chúng ta còn phải đi kiệp chuyến tàu nữa…
Vị trung niên gật đầu rồi bế Thiên Phong lên xe, vị phu nhân cũng quay lại xe. Chiếc xe bắt đầu chạy đi , mọi chuyện trở lại bình thường, dòng người tiếp tục tấp nập xem như chưa có chuyện gì. Chiếc xe chạy nhanh về 1 bến tàu , ỏ đó đã có 1 chiếc du thuyền rất lớn, có thể nói là cao cấp. Chiếc xe ấy vẫn ko dừng lại mà tiếp tục chạy về phía con tàu , cứ tưởng rằng nếu típ tục như thế thì sẽ lao về phía con tàu, nhưng khi cách con tàu tầm 5m thì chiếc xe bay lên như có cánh vậy, nhìn rất là hoành tráng.
Chiếc xe đáp xuống tàu, có thể thấy khu này nhìn nơi này trên con tàu để đậu xe, quang cảnh chung quanh toàn là các kiểu xe không bánh cao cấp và thời thượng. Vị trung niên tài xé xuống xe mở cửa cho phu nhân bước ra rồi bế Thiên Phong đi theo phía sau.
– Chú Cao mang cậu bé về phòng của ta đi. Sau đó chú nhờ bác sĩ trên tàu lại chăm sóc cho cậu ấy. Ta đi gặp một số người quen 1 lát.
Nói xong vị phu nhân nhìn sang Thiên Phong, bàn tay của phu nhân sờ chiếc mũi nhỏ xíu của Thiên Phong sau đó mới quay đi bước vào đại sảnh trong boong tàu.