Bạn đang đọc Quang Ảnh Giả – Chương 3: Bóng người Trong Rừng
Meo…meo… tiếng kêu của mèo mẹ đã làm cho Thiên Phong ngắt đi dòng hồi tưởng . Thiên Phong đứng dậy và quay lại cái gốc đen tối lúc này mà nhăm nhi cho hết cái xương gà trong miệng.
– Ước gì một ngày nào đó mình sẽ được ăn một cái đùi gà chứ không phải là khúc xương như thế này…
Tiếng thì thào khàn khàn mang theo bao nhiêu năm tháng vật lộn để sống sót. Rồi nó đứng dậy, nó bất đầu một ngày làm việc như mọi ngày , đó là tìm những chiếc lon nước ngọt, hay một thứ nào đó có giá trị để bán đi kiếm 1 ít tiền. Có lẽ số tiền ít ổi ấy sẽ giúp nó sống sót qua những ngày ko tìm được thức ăn thừa…
Phố đêm ánh đèn rực rỡ, thành phố phồn hoa nhưng đâu có nơi nào là nhà của nó, nó đi tới đâu người ta cũng nhìn nó với ánh mắt kinh tởm , phỉ nhổ. Thiên Phong hận lắm, hận cái số phận này , hận cái người sinh ra nó rồi lại bỏ nó, nó hận tất cả. Thiên Phong cứ đi, mặc kệ cái ánh mắt của mọi người xung quanh. Thiên Phong đi đến đâu ai ai cũng tránh né, không phải vì nó nổi bật mà là nó qua hôi hám , bẩn thiểu, bọn họ sợ nó cướp giật hay điều đơn giản hơn có lẽ sợ nó làm dơ bẩn những bộ trang phục đắt tiền của họ.
Thiên Phong cứ im lặng mà bước đi… hôm nay Thiên Phong không biết mình muốn đi về đâu, đơn giản là nó chỉ muốn đi để tránh đi những ánh mắt khinh miệt. Chợt Thiên Phong nhìn lại thì phát hiện mình đã đi đến ngoại ô rồi, phía trước nó là một khu rừng… Nó ngẩn người 1 lát rồi đi tiếp… bỗng có nó cảm nhận một cái gì đó đang ùa vào cơ thể mình. Nó lạnh lẽo , như không còn sức sống. Lúc ấy nó đã sững sốt… nó sợ , một nổi sợ mà nó biết nói nên lời.
Rồi nó quay đầu bỏ chạy ra khỏi nơi này, nhưng chớ trêu nó chạy mãi sao cãnh vật chung quanh vẫn là khu rừng, niềm sợ hải nó trở nên tột độ, đồng tử mở to @@ … vì trước mặt nó là một người nhưng mà người này đang lơ lững cách mặt đất gần nữa mét… Nó lắp bắp kinh hãi… :
– Ông….ông… là…là… ai ? Đừng….đừng….có nhát tui….tui….tui….không có sợ…….đâu !
Không một tiếng trả lời, chỉ thấy người đó quay mặt lại với nó. Đó là một người thanh niên, rất đẹp trai , có thể gọi là hot boy . Rồi người ấy miễm cười, 1 nụ cười hiền hòa, ấm áp. Sau đó hình ảnh người đó tan biến. Lúc ấy nó giật thoát mình, lấy tay xoa 2 mắt . Nhưng hình ảnh ấy đã tan biến. Nó chạy ùa lại chổ hồi nãy, nó tự nhủ với bản thân mình là mình do đói quá mà sinh ra ảo giác… nhưng suy nghĩ ấy vừa thoáng wa thì đằng sau ót của nó cảm thấy rất lạnh lẽo, nó chầm chậm quay đầu lại… như cái cỗ của nó bị đống băng vậy… Rồi nó té nhào xuống đất, cả người giống như không còn sức mà có thể chạy .
– Này nhok…. nhok đừng có sợ ! Ta không làm hại nhok đâu…. . Rồi người thanh niên ấy lại miễn cười.
– Ngươi… ngươi là ai…. ? Người là ma có phải ko… ! đừng lại đây…..đừng lại … đây !
Nhưng bóng người thanh niên ấy hình như bỏ ngoài tai lời của nó nói. Nó hoãng sợ đến mức mún tè ra quần… . Dù sao nó cũng là 1 thằng nhok 5 6 tuổi mà, không sợ ma cũng không có gì phải lạ.
– Nhok con ! Nhok tên gì ? Anh không biết mình là gì nữa… ừ thì cứ cho là ma đi !
Giọng nói rất tự nhiên. Giống như không có gì lạ hết… nhưng những lời này khi vào tai của nó thì giống như là sấm sét ấy…
– Nếu ta nói tên ra ngươi hứa không được làm hại ta đó… !
– Dù gì anh cũng không có ác ý với em. Em cứ nói đi…
– Ta không có tên…
Nó ngừng 1 lúc rồi lại ngẫng đầu nói típ :
– Nhưng ngươi có thể gọi ta là Thiên Phong
– Thiên Phong à ! Cái tên dễ thương thật .Thiên Phong gọi anh là …. à mà thôi đi.
Người thanh niên sau khi nói ra trong nét mặt mờ nhạt có 1 chút gì đó 1 chút khổ sở… Lúc này Thiên Phong mới bình tĩnh lại, vì nó bít cái người à không là ma trước mặt không có ác ý với nó. Nhưng nó chỉ đứng ở đằng xa nhìn người đó mà không dám lại gần, rồi nó cất giọng có chút rụt rè hỏi :
– Anh cũng không có tên giống em à !
– Anh không biết cứ xem là như thế đi … Thiên Phong này ! Em giúp anh làm 1 chuyện được không ? Nếu em giúp anh , sau này anh sẽ giúp em cái gì mà em muốn có được không ?
– Em không biết… !
– Chuyện này chỉ có em mới giúp anh được thôi. Lúc sáng em có nhặt được một chiếc nhẫn màu đen không có gì nổi bật đúng ko ?
Vừa nghe xong lời này, lòng Thiên Phong trở nên lạnh, sao mà bít mình nhặt được chiếc nhẫn chứ, nhớ lúc trc mình nhặt có nhìn xung quanh đâu có ai đâu … sao cái người trước mặt mình lại biết @@. Rồi nó đút tay vào túi quần lấy ra 1 vật đen xì , đúng nó có hình dạng chiếc nhẫn. Vẻ mặt mừng như điên trên khuôn mặt mờ ảo ấy sau khi thấy chiếc nhẫn ấy.
– Đúng rồi ! Đúng là nó rồi … bây giờ em hãy đi về phía trước chừng 500 mét , lúc ấy em sẽ thấy một cái hồ. Em chỉ cần nhỏ một giọt máu lên chiếc nhẫn sau đó ném xuống cái hồ là được… Chỉ như vậy thôi
Lời nói đầy nghi hoặc vang bên tai củaThiên Phong. Nó không biết làm như thế được gì, chỉ làm như vậy là mình mún gì người ấy sẽ giúp mình sao… Nhưng rồi nó không biết tại sao đôi chân mình lại cứ đi..cứ đi cho đến trước mặt nó là một chiếc hồ khá lớn , mặt nước tĩnh lặng như gương . Thiên Phong đi tới mép hồ , trên tay vẫn là chiếc nhẫn đen xì không có gì đặc biệt , rồi nó lấy tay chạm vào vết thương trên bàn tay của nó vừa mới hơi lành lại.
Một giọt máu từ bàn tay đó rơi xuống chiếc nhẫn , nhưng sau đó chiếc nhẫn bỗng nóng dần lên từ đen chuyển sang đỏ như máu. Thiên Phong trong lòng hoảng sợ liền ném xuống cái hồ …. Rồi cái hồ đang tĩnh lặng thì bỗng mặt nước nổi sống, gió bắt đầu thổi……….Một cảnh tượng mà làm cho nó sợ hãi lại xuất hiện….