Bạn đang đọc Quang Ảnh Giả – Chương 15: Bước Ngoặc
Khi những tia sáng của bình minh bắt đầu đánh tan cái màn đêm đen tối cũng là lúc Thiên Phong thức dậy, ngày nào cũng thế, Thiên Phong đều dậy sớm giúp dì Trần mở quán, rồi sau đó tập thể dục và tập các thế võ giúp cho cơ thể thêm linh hoạt. Không khí buổi sáng ở nơi đây rất trông lành , tuy là sáng sớm nhưng người dân ở nơi này ai cũng đã dậy bắt đầu 1 cuộc sống mới. Khi Thiên Phong chạy bộ quanh làng thì phát hiện hôm nay làng có điều gì là lạ. Không khí như rộn ràng để chào đón 1 cái gì đó , mà Thiên Phong lấy làm khó hiểu, dừng lại ở quán trái cây trước mặt , Thiên Phong hớn hở hỏi :
– Bác Hàn ! hôm nay làng chúng ta có lễ hội gì hay sao mà cháu thấy không khí thêm nhộn nhịp quá vậy !
– Thiên Phong đấy à ! À hôm nay là ngày lên tàu đi thi tuyển để trở thành Quang Ảnh Gia, miễn ai từ 10t – 20t đều có quyền tham gia, cứ 2 năm 1 lần đều diễn ra. Những người mới , hay năm rồi không may rớt thì năm nay lại tham gia.
– Cảm ơn bác Hàn…
Thiên Phong miểm cười rồi chạy bộ tiếp tục, nó biết chuyện thi tuyển Quang ảnh giả là không thiết thực đành dấu đi vẻ buồn bả trong lòng . Sau khi chạy vòng quanh hết làng thì cũng tầm 7h sáng, Thiên Phong quay về nhà ăn sáng, khi vào bàn ăn chỉ thấy không khí có phần áp lực, dì Trần không nói chuyện nhưng dưới 2 mắt có 1 quần thâm đen rõ ràng đêm qua dì ấy đã không ngủ. Thiên Phong biết dì Trần đã biết việc tham gia thi tuyển Quang Ảnh Giả vì khi ngủ dậy tờ giấy thông báo thi tuyển đã không cánh mà bay.
– Dì Trần à ! Thức ăn hôm nay ngon lắm… món ăn của dì làm lúc nào cũng ngon. Con thà ở nhà hằng ngày ăn món ăn dì nấu chứ không muốn làm cái gì Quang Ảnh Giả gì đó đâu.
– Um.
Chỉ trả lời đơn giản, dì Trần đứng dậy thu dọn chén bát rồi phơi quần áo. Trong lòng của Trần Tuyết lúc này đang đấu tranh có nên cho Thiên Phong đi hay không, nàng đã thức cả đêm trằn trọc có nên hay không, suy nghĩ ấy cứ dày xéo lòng của nàng.
– Dì ơi ! con ra ngoài chơi đây !
Đứng trên ban công nhìn thấy dáng người nhỏ nhắn của Thiên Phong đang khuất dần vào khu rừng mà lòng của Trần Tuyết như bị ngàn mủi kim đâm .
Quay lại với Thiên Phong , tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng của Thiên Phong vẫn muốn tham gia vì nó cũng là ước mơ không chỉ riêng Thiên Phong mà của rất nhiều người, ai cũng muốn mình trở nên mạnh mẻ phải không. Nằm trên bãi cỏ , Thiên Phong vươn mình phơi nắng bên cạnh cậu là con Hồng Nguyệt Thú hôm trước được chữa trị, lưỡi nó đang liếm trên mặt của Thiên Phong tỏ ra rất yêu mến . Tay xoa lên bộ lồng màu hồng của Hồng Nguyệt Thú , Thiên Phong thì thào :
– Hồng Hồng à ! Có phải ta không nghe lời của dì là không ngoan không ? Dù ta biết lúc nào dì cũng muốn tốt cho ta , nhưng… mà thôi đi. Nghe lời dì vẫn hơn, lời của dì luôn đúng.
Thời gian cũng trôi nhanh, bây giờ cũng là giữa trưa Thiên Phong đi về nhà để dùng cơm như mọi ngày. Hôm nay quán rượu vắng khách hẳn, có lẻ mọi người bận phải thu xếp hành trang để tham gia kịp kỳ thi tuyển quan trọng này.
– Thiên Phong! Con có muốn tham gia kỳ thi tuyển này không ?
– Dạ… không con ở nhà với dì thôi ^^.
– Con hãy nói thật cho dì biết, con có muốn tham gia không ?
– Dạ… thật sự con rất muốn tham gia, nhưng con biết từ trước đến giờ dì đều cấm con . Con xin lỗi dì, con hứa sẽ không nghĩ về nó nữa…
– Nếu ta cho con tham gia thì sao ?
– Con không…..hả dì nói cái gì ?
– Ta nói nếu ta cho con tham gia thi tuyển thì sao ?
– Con không biết…
– Đêm qua ta đã suy nghĩ cả đêm, ta nghĩ nên cho con ra ngoài để con trưởng thành hơn, tiếp xúc với thế giới bên ngoài sẽ giúp con mở mang kiến thức. Con cũng đủ lông đủ cánh nên vươn cánh để bay xa hơn , bầu trời bao la kia đang đợi con chứ không phải ở hòn đảo khỉ ho cò gáy này. Đồ đạc và tiền thi tuyển và lương khô mà dì đã chuẩn bị trong ba lô đằng kia, con bây giờ nếu nhanh sẽ đuổi kịp chuyến tàu .
Thiên Phong đeo ba lô rồi ra khỏi nhà nhưng chạy được 1 đọa thì quay ngược lại ôm chằm lấy dì Trần , vừa cười vừa khóc.
– Con sẽ trở nên mạnh mẽ, con sẽ bảo vệ được dì , con sẽ rất rất rất rất là nhớ dì….huhuhu
– Nam nhi dù có chết cũng không được khóc, dù có đến đường chết cũng không chịu khuất phục, luôn hướng về chính nghĩa con nhớ đó Thiên Phong của dì.
Giọng nói rung rung của nàng cũng kèm theo sự lưu luyến không nguôi. Sau đó Thiên Phong chạy 1 mạch ra bến tàu, nhưng niềm vui ấy lạnh ngắt khi chiếc tàu thi tuyển vừa rời bến . Không từ bỏ, Thiên Phong chạy ù vào rừng , không biết từ đâu Tiểu Hắc Hùng chạy ra chở Thiên Phong với tốc độ nhanh nhất ra mỏm đá vươn ra ngoài , có lẽ đó là niềm hy vọng cuối cùng để bắt kịp con tàu.
Khi tới mỏm đá thì con tàu cũng vừa đến, Thiên Phong không nói không rằng nhảy ra ngoài , nhưng lực nhảy quá yếu nến không thế bay tới con tàu, niềm hy vọng như chợt tắt thì từ trên cao xuất hiện 1 đôi cánh rộng đón đỡ Thiên Phong, không ai khác nó chính là Tiểu Hoa, Tiểu Hoa đáp xuống tàu thả Thiên Phong xuống rồi lấy đầu cọ cọ vài cái, sau đó thì cất cánh bay đi. Lúc này mọi người trên tàu đều giật mình. Thiên Phong chạy đến đuôi tàu nhìn về hòn đảo nơi mình sinh sống 5 năm qua, nhìn bầy thú đã tập trung đưa tay tạm biệt mình lòng của Thiên Phong rất ấm áp.
– Các ngươi ở lại mạnh khỏe, Tiểu Hắc Hùng phải bảo vệ các bạn của ta đó nhé. Tạm biệt tất cả…
Thiên Phong đưa tay chào tạm biệt dì Trần, tạm biệt bọn thú ở xa xa, tạm biệt hòn đảo. Con tàu căng gió lướt nhẹ trên mặt biển mang theo bao nhiều niềm vui mới, một bước ngoặc mới trong cuộc đời của Thiên Phong .